Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 842: Hắn Không Phải Người Ngoài

Ầm ầm!
Trong nháy mắt, hệ thống giao cho một luồng thần lực vô hình khiến tinh thần Từ Khuyết chấn động, trong cơ thể tuôn ra một luồng sức mạnh.
- Bức Vương Quyền 40 ngàn điểm trang bức!
Từ Khuyết trầm giọng hét một tiếng, bỗng nhiên đấm ra một quyền.
Ầm!
Toàn bộ đế cung bắt đầu kịch liệt lay động, trận pháp hình cầu bên ngoài vừa nãy bị Phật gia công kích, đã lung lay sắp đổ, giăng đầy vết rách, lúc này lại bị Từ Khuyết dùng một chiêu Bức Vương Quyền mạnh nhất đánh trúng, màn sáng nổ tung tại chỗ, hóa thành vô số mảnh vụn.
Gần như cùng lúc này, sưu tầm Tiên Khí các của hệ thống đã phát huy tác dụng, lực hút khủng bố hung hăng bá đạo đến không giảng đạo lý, bỗng nhiên bao phủ cả tòa đế cung.
Ầm ầm!
Sau một khắc, một tiếng ầm thật lớn vang lên, cả tòa đế cung trực tiếp bị lay động, bị nhổ tận gốc.
- Làm càn, người nào dám đụng đến đế cung!
Đột nhiên, một tiếng hét phẫn nộ truyền đến.
Từ trong đế cung trong nháy mắt lướt ra mấy bóng người.
Có cấm vệ, có tướng lĩnh, một đám người chen chúc mà lên.
Trong lòng bọn họ kinh hãi, một Tằng Đại Phật Gia vừa mới đi rồi, tại sao lại có một tên yêu nghiệt tới nữa, còn trực tiếp lay động cả tòa đế cung.
Nhưng khi bọn họ lao ra, nhìn thấy trên bầu trời đế cung chỉ còn một thanh niên Hợp Thể kỳ, nhất thời sửng sốt.
- Tình huống thế nào?
- Là ngươi lay động đế cung của chúng ta?
- Đám chuột nhắt, cho ngươi thời gian ba hơi thở, nhanh nói ra tung tích đồng đảng của ngươi!
Vài tên tướng lĩnh Đại Thừa kỳ trực tiếp đưa mắt quét về phía Từ Khuyết, khí thế mạnh mẽ, hùng hổ doạ người.
- Đồng đảng? Không có ai cả, Tạc Thiên Bang ta làm việc, bình thường chỉ cần một người là đủ!
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, bàn tay lớn nhắm tới đế cung, hoàn toàn để hệ thống bộc phát sức mạnh ra.
Toà đế cung này bị hệ thống giám định là Hạ phẩm Tiên Khí, hơn nữa thuộc về Tiên Khí nhiều chức năng.
Tuy rằng Từ Khuyết tạm thời không rõ ràng nhiều chức năng thì có công năng gì, nhưng nếu thuộc về Tiên Khí, vậy thì dễ làm rồi. Hắn không do dự chút nào, trực tiếp thay đổi kế hoạch ban đầu, từ chỉ cướp đoạt Thành Đạo Thụ, lại đổi thành cướp đoạt cả tòa đế cung.
Ầm ầm!
Sức mạnh khủng bố vẫn bao phủ đế cung như trước, tốc độ hệ thống thu Tiên Khí cũng không nhanh, cần một chút thời gian để áp súc đế cung nhỏ lại.
Mà Từ Khuyết khẽ động như thế, tướng lĩnh cùng vô số cấm vệ bên trong đế cung đều dồn dập thay đổi sắc mặt.
- Làm sao có khả năng?
- Tiểu tử này có thể lay động cả tòa đế cung!
- Chỉ là Hợp Thể kỳ, làm sao có thể làm đến bước này?
- Không được, nhanh giết hắn!
Lập tức, mọi người kịp phản ứng lại, dồn dập điều động pháp quyết, trực tiếp giết về Từ Khuyết.
- Làm càn!
Lúc này, một tiếng nói du dương nhưng tràn ngập uy nghiêm từ phía sau truyền đến.
Đám tướng lĩnh cùng cấm vệ đều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn tới, nhất thời ngây người.
Người đến chính là Khương Hồng Nhan, cũng là Nữ Đế của Thông Thiên Quốc, nàng xuất hiện khiến mọi người ở đây đều biến sắc.
- Tham kiến Thánh Tôn!
Nhất thời, vô số cấm vệ cùng tướng lĩnh đều cùng nhau hô lên, tràn ngập kính nể quỳ lạy thi lễ với Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan biểu hiện lãnh đạm, vẫn không đáp lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người, khí phách quân lâm thiên hạ vô cùng bá khí.
Ầm ầm!
Từ Khuyết vẫn đang thu đế cung, cả tòa đế cung bị hắn giơ lên không trung cao hơn, không ngừng áp súc, còn không quên quay đầu lại nhìn Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan bị dáng vẻ này của hắn chọc, không nhịn được cười, khí phách kia suýt chút nữa đã bị phá huỷ.
- Thánh Tôn, người này công kích đế cung chúng ta, mời Thánh Tôn hạ lệnh, để mạt tướng tiêu diệt hắn!
Lúc này, một tên tướng lĩnh Đại Thừa kỳ chắp tay chờ lệnh nói.
Khương Hồng Nhan nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã, vẫn không đáp lại.
Tên tướng lĩnh kia trong khoảng thời gian ngắn không dám động.
Lúc này, vài tên tướng lĩnh khác cũng dồn dập chắp tay, lớn tiếng hô:
- Xin Thánh Tôn hạ lệnh, để chúng ta ra tay, giết chết kẻ xâm lấn!
- Xin Thánh Tôn hạ lệnh!
- Xin Thánh Tôn hạ lệnh!
Trong nháy mắt, những người còn lại đều cùng hô lên, như có ý muốn bức cung.
- Truyền khẩu dụ của trẫm!
Cuối cùng, Khương Hồng Nhan đã mở miệng, biểu hiện lãnh đạm, ngữ khí không thể nghi ngờ nói:
- Không có trẫm cho phép, ai dám lên, giết ngay tại chỗ!
- Cái gì?
Đám tướng lĩnh cùng cấm vệ đều choáng váng, khó có thể tin ngẩng đầu lên.
- Ha ha, ngốc hả, còn muốn giết ta! Các ngươi giết được không? Có gan lên đây! Lên đây! Xem xem ai chết trước!
Từ Khuyết nhất thời cười ha ha, vừa thu đế cung vừa đắc ý.
Nhưng mọi người cũng không thèm quan tâm đến hắn, chỉ kinh ngạc nhìn Khương Hồng Nhan, sợ hãi hỏi:
- Thánh Tôn, chuyện này... đây là vì sao? Nếu không ra tay, đế cung sẽ bị hủy!
- Thánh Tôn, ngài rốt cuộc làm sao vậy?
Rất nhiều tướng lĩnh lo lắng, thậm chí rục rịch muốn trái lệnh ra tay, bởi vì cả tòa đế cung đã bị nhấc lên cao, đang từ từ thu nhỏ lại.
Cung nữ và thái giám bên trong đế cung, còn có vô số quan binh, đều bị ép ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Trên gương mặt Khương Hồng Nhan không hề có chút cảm xúc, khí thế mạnh mẽ đứng trước mặt bọn họ, bảo vệ Từ Khuyết.
- Xin Thánh Tôn hạ lệnh, bằng không thứ cho mạt tướng phải trái mệnh.
Cuối cùng, một tên tướng lĩnh đứng ngồi không yên, trực tiếp mở miệng hô.
Y làm như vậy, giống như đang cãi lại thánh chỉ.
Nhưng tướng lĩnh còn lại cũng dồn dập noi theo, cùng kêu lên:
- Chúng thần xin Thánh Tôn hạ lệnh!
Bầu không khí lúc này đã rất rõ ràng, tất cả mọi người đều đang bức cung, nếu Khương Hồng Nhan không hạ lệnh, bọn họ cũng sẽ trái lệnh mà ra tay, giết chết Từ Khuyết.
Nhưng Khương Hồng Nhan vẫn một mực bình tĩnh như nước, không thèm để ý tới.
Lời nàng muốn nói, đã nói qua.
- Được, nếu Thánh Tôn như vậy, vậy thứ cho mạt tướng to gan. Dù thánh thượng trách tội, mạt tướng cũng không thể trơ mắt nhìn đế cung bị hủy!
Một tên tướng lĩnh Đại Thừa kỳ tầng hai nói xong, trực tiếp đứng lên, tay cầm một cây trường kích, giơ cao lên, muốn giết về Từ Khuyết.
Xèo!
Đột nhiên, ngón tay ngọc của Khương Hồng Nhan hiện lên huy mang màu vàng, trực tiếp lướt về phía yết hầu của tên tướng lĩnh kia.
Tướng lĩnh này cả kinh, vội vàng giơ trường kích lên, xoay người tự vệ.
"Coong!"
Cùng với một tiếng rung lanh lảnh, tinh quang giống như ánh vàng rơi vào trường kích của gã, trường kích tách ra tại chỗ, ánh vàng cũng nổ tung, hóa thành một đám lớn huy mang, trong nháy mắt xuyên qua tên tướng lĩnh kia.
Phốc!
Lúc này, trong miệng tên tướng lĩnh kia phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị xuyên qua, ngã tại chỗ trên mặt đất, hoàn toàn chết đi.
Trong khoảnh khắc, toàn trường một mảnh vắng lặng, lặng ngắt như tờ.
Đám tướng lĩnh cùng cấm vệ đều há hốc mồm, chẳng ai nghĩ tới, Khương Hồng Nhan có thể ra tay quyết tuyệt như vậy, không chút do dự trực tiếp giết chết một tên tướng lĩnh Đại Thừa kỳ tầng hai.
- Thánh Tôn, người đang làm gì vậy? Lẽ nào người lại giúp một người ngoài, tự tay hủy toàn bộ đế cung sao?
Một tên tướng lĩnh thấy thế thì lớn tiếng rống giận, người bị chết là huynh trưởng của y.
- Thánh Tôn, người muốn che chở hắn, vậy thì hãy giết sạch toàn bộ chúng ta đi.
Có một người vô cùng kiên cường, rống to, từ trên mặt đất đứng lên.
Một người hành động, những người còn lại tự nhiên cũng hành động theo, vội vàng đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Khương Hồng Nhan.
Không phải bọn họ không sợ chết, mà là cảm thấy không thể trách họ, bọn họ không tin Khương Hồng Nhan dám vì một người ngoài mà giết sạch tất cả bọn họ.
Thế nhưng, tất cả bọn họ đều nghĩ sai rồi.
Bởi vì, Khương Hồng Nhan thật sự dám, hơn nữa còn không có bất kỳ chút do dự nào.
Vèo!
Tay nhỏ của nàng đột nhiên phất lên, tay áo bay bay, đạo uẩn mạnh mẽ tràn ra, chân nguyên trong nháy mắt tăng vọt, hóa thành ánh vàng, thánh khiết mà chí cao vô thượng, soi sáng toàn bộ đất trời.
Ầm ầm!
Bầu trời nhất thời vang lên một tiếng ầm thật lớn, lôi đình cuồn cuộn hóa thành từng sợi chớp giật từ trên trời giáng xuống, cùng ánh vàng hòa làm một thể, bỗng nhiên ngưng tụ thành một cái ấn ẩn chứa thiên uy.
Lúc này sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên tái nhợt.
- Chuyện này... đây là Đế Vương Ấn!
Có người chấn động nói.
- Không thể, Đế Vương Ấn chính là đạo pháp của thánh thượng, có thể dẫn động bùa chú trong cơ thể chúng ta, chưa bao giờ truyền cho nàng, sao nàng có thể biết được?
Có người tỏ vẻ khó có thể tin, ngơ ngác.
Đế Vương Ấn chính là đạo pháp mà thánh thượng dùng để khống chế bọn họ, mỗi thần tử khi nhập đế cung, đều sẽ bị thánh thượng chôn bùa chú vào trong cơ thể của bọn họ, để bảo đảm bọn họ trung thành, nếu ai dám mưu phản, chỉ cần một đạo Đế Vương Ấn liền đủ để hủy diệt bọn họ.
Đây chính là "Vua muốn thần chết, thần không thể không chết"!
"Ầm ầm!"
Lúc này, Đế Vương Ấn đã thành.
Đám tướng lĩnh cùng cấm vệ ở đây đều cảm thấy da đầu tê dại, giống như tính mạng của chính mình đã bị người nắm giữ, chỉ cần một ý nghĩ, tất cả bọn họ đều sẽ chết.
- Thánh Tôn, ngươi sẽ thật sự vì một người ngoài mà giết chết mọi người sao?
Một tên tướng lĩnh đứng ngồi không yên, rống to.
Gã không tin Khương Hồng Nhan dám làm như thế, cho rằng đây chỉ là muốn uy hiếp bọn họ nghe lệnh mà thôi.
- Hắn không phải người ngoài.
Đột nhiên, Khương Hồng Nhan bình tĩnh nói, đồng thời khóe miệng cong lên thành một nụ cười mỹ lệ, nhẹ giọng nói:
- Hắn là nam nhân của ta!
Vừa dứt lời, Đế Vương Ấn hiện lên trên không trung, đột nhiên nổ vang.
Ầm ầm!
Vô số ánh vàng lóng lánh xuyên qua mi tâm của đám tướng lĩnh cùng cấm vệ, khiến bùa chú bên trong cơ thể bọn họ nổ tung.
Trong khoảnh khắc, mấy trăm tên cấm vệ cùng tướng lĩnh ngã xuống chết tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận