Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1506: Kinh Hỉ Không?

- Hả?
Gần như cùng lúc đó, trên đỉnh núi đối diện đạo trường, truyền đến một đạo tiếng kinh ngạc khó tin.
Mấy người Thiên Cung Viện đều bị kinh động, đồng loạt đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng tới.
- Nhanh như vậy mà Thái Ất thiên thạch đã tuyển chọn ra?
Hiên Viên Hồng kinh ngạc nói.
- Ồ, không nghĩ tới. Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, lại còn có nhân tài có tư chất xuất chúng xuất hiện, cũng không kém bao nhiêu so với Hiên Viên Uyển Dung năm đó.
Một ông lão Tiên Vương cảnh khẽ mỉm cười, trong mắt tràn ngập vẻ thưởng thức.
- Ồ, người trẻ tuổi này được tuyển, có vẻ là thiếu tông chủ Thánh Tông gì đó, nghe nói là Đạo Thai Thần Thể.
Lại một người nói.
- Đạo Thai Thần Thể? Chẳng trách.
- Có thể chất như thế, được Thái Ất thiên thạch tuyển chọn, ngược lại cũng rất bình thường.
- Đúng là như vậy, thể chất chiếm ưu thế, cơ hội được tuyển chọn sẽ lớn hơn rất nhiều, nhưng người này có thể nhanh như vậy đã được Thái Ất thiên thạch tuyển chọn, đủ để chứng minh tư chất rất cao.
Những người còn lại đều bừng tỉnh.
Hiên Viên Hồng gật đầu:
- Đã như thế, thiên tuyển đại điển này cũng không cần tiếp tục nữa, dù có thiên tuyển giả khác tồn tại, tư chất cũng không sánh được với Đạo Thai Thần Thể, không bằng cứ lựa chọn người này đi.
- Được.
Mấy người còn lại đều gật đầu tán thành.
Mà giờ khắc này, biên giới đạo trường.
Từ Khuyết cũng vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới Đạo Thai Thần Thể Minh Diệc Hiên từ Thiên Cung Thư Viện chạy trốn ra, hắn chưa kịp đi thu thập, lại được Thái Ất thiên thạch tuyển chọn.
Thế này liền xảy ra việc lớn rồi.
- Chư vị, thiên tuyển giả đã xuất hiện, bản tọa tuyên bố, thiên tuyển đại điển kết. . .
Trên đỉnh núi, vang lên một tiếng nói thâm trầm đạm mạc.
Từ Khuyết mới vừa nghe một nửa, lông mày nhất thời nhíu lại.
Như thế đã muốn kết thúc?
CMN, như vậy sao được? Bản bức thánh còn chưa ra tay mà.
Bạch!
Trong nháy mắt hắn mở rộng thần thức, Thái Ất Thiên Thư trên người đột nhiên chấn động, tỏa ra một tia khí tức, theo thần thức đi tới Thái Ất thiên thạch.
"Vèo!"
Sau một khắc, giọng nói trên đỉnh núi kia còn chưa kết thúc, một lực kéo khổng lồ đột nhiên bao phủ trên người Từ Khuyết, sau đó chỉ nghe "Oanh" một tiếng, bình phong trên đạo trường lần thứ hai lóe lên.
Cả người Từ Khuyết trong nháy mắt bị hút ra, rồi xuất hiện trước mặt Thái Ất thiên thạch, bị một vệt sáng bao phủ.
"Soạt!"
Trong khoảnh khắc, rất nhiều người đều ồ lên.
Lúc này thời gian mới trôi qua không bao lâu, thế mà lại xuất hiện hai thiên tuyển giả?
- Chuyện này. . .
Trên đỉnh núi đối diện đạo trường, mấy người Hiên Viên Hồng đưa mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ đến thế thôi, dù chưa từng thấy tình huống như thế, cũng không đủ khiến bọn họ kinh động.
- Xem ra lần này vận khí chúng ta không tệ, hai thiên tuyển giả, tốc độ tuyển chọn cũng không tệ lắm, đến bây giờ còn chưa qua nửa canh giờ.
Ông lão Thiên Cung Viện vuốt râu, cười ra tiếng.
- Cũng được, thêm một kẻ có tư chất tốt trở thành thiên tuyển giả, cơ hội vượt qua tình kiếp cũng lớn hơn rất nhiều.
Hiên Viên Hồng gật đầu.
- Hắc hắc, đến thời điểm đó sẽ để hai người bọn họ lựa chọn hai nữ tử có tư chất ưu việt, vận dụng tơ tình Thiên Tằm, gạo nấu thành cơm, đủ để lừa dối, an ổn vượt qua tình kiếp. Nhưng kết quả phải xem ai có thể kết thúc tình kiếp trước, trở thành thiên tuyển giả thực sự.
Ông lão cười nhạt:
- Kẻ nào hoàn thành sau, chỉ có thể coi như vận may của y không tốt.
"Răng rắc!"
Lúc này, trong đạo trường, trên Thái Ất thiên thạch truyền đến một tiếng vang giòn, thiên thạch giống như vỡ vụn một góc.
Tất cả mọi người đều nghe tiếng mà nhìn tới, trên Thái Ất thiên thạch thượng vỡ ra một khối bia đá to hình chữ nhật bằng bàn tay, bay đến trước mặt Đạo Thai Thần Thể.
Minh Diệc Hiên cũng mở to hai mắt, trong mắt lộ ra ngạo khí cùng tự tin, khí thế bàng bạc, một chưởng đánh xuống bia đá hình chữ nhật.
"Vèo!"
Gần như cùng lúc đó, bên tai hắn truyền đến một tiếng vang phá không, một bóng đen đang nhanh chóng chạy tới phía y.
- Ai?
Minh Diệc Hiên trầm giọng hét một tiếng, một chưởng vỗ ra.
Ầm!
Nhưng y lại không thể đẩy lùi đối thủ, trái lại cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh thiên động địa, đập nát bàn tay của mình, đánh bay mình.
- Đại La Kim Tiên?
Trong lòng Minh Diệc Hiên cả kinh, tỏ vẻ kinh hãi.
- Làm càn, dừng tay.
Trên không trung, một tiếng gầm vang lên.
Hiên Viên Hồng cùng mấy vị cường giả Thiên Cung Viện đều từ trên đỉnh núi bay xuống, xông thẳng tới đạo trường.
Trong đó vị cường giả Tiên Tôn cảnh kia, trong nháy mắt phóng thích uy thế khổng lồ, xuyên qua cấm chế đạo trường, đánh về phía Từ Khuyết vừa ra tay đánh lén.
Ầm!
Từ Khuyết vốn định tiếp tục giết về phía Minh Diệc Hiên, tiêu diệt y, không ngờ uy thế của cường giả Tiên Tôn cảnh này lại kinh khủng như thế, như một cự quyền, mạnh mẽ nện trên ngực hắn khiến hắn chấn động phải lui lại mấy bước.
- Tiếp tục!
Đột nhiên, giọng Tử Hà tiên tử truyền đến.
Từ Khuyết còn chưa kịp phản ứng, uy thế của cường giả Tiên Tôn cảnh kia lại bị một huy mang đột nhiên xuất hiện tách ra, là Tử Hà tiên tử ra tay, lực áp Tiên Tôn cảnh!
- Hả? Thực lực như vậy. . . ngươi là người phương nào?
Vị cường giả Tiên Tôn kia cả kinh, ánh mắt quét về phía Tử Hà tiên tử, cau mày hỏi.
- Người giết ngươi.
Tử Hà tiên tử lãnh đạm đáp, uy thế khổng lồ lần thứ hai tràn ra, tiếp tục cứng rắn chống đỡ với cường giả Tiên Tôn.
- Hắc hắc, có chút thô bạo, thế nhưng ta rất thích.
Từ Khuyết thấy thế nở nụ cười, đạp chân xuống hư không, thân hình trong nháy mắt như quỷ mị lướt về phía Minh Diệc Hiên.
Tử Hà tiên tử có thể ngăn cản vị cường giả Tiên Tôn kia một chút, hắn phải nhanh chóng giết Minh Diệc Hiên, ngăn cản tên này trở thành thiên tuyển giả sau đó vượt qua tình kiếp, bằng không đến thời điểm đó hắn cùng Hiên Viên Uyển Dung sẽ chết chắc rồi.
Nhưng suy nghĩ của Từ Khuyết vẫn thất bại.
Cường giả Tiên Tôn cảnh bị Tử Hà tiên tử tạm thời ngáng chân, nhưng uy thế mấy vị cường giả Tiên Vương cảnh Hiên Viên Hồng đã lao về phía Từ Khuyết.
Tuy rằng còn không hung hăng như vị Tiên Tôn cảnh kia, nhưng vẫn ảnh hưởng đến tốc độ cùng sức mạnh của Từ Khuyết, ngay cả ba phần thực lực đều khó mà phát huy được.
- Đáng chết, đám quỷ phiền phức này, sớm biết thế đã để Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời đến đây rồi.
Từ Khuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này gọi ra hệ thống, chuẩn bị mở ra cơ chế trả thù để tăng cường thực lực.
"Ầm!"
Đột nhiên, Thái Ất thiên thạch chấn động, truyền ra một tiếng vang trầm thấp.
Thái Ất Thiên Thư giấu ở trên người Từ Khuyết lại bay ra, rồi bị hút tới Thái Ất thiên thạch.
- Thái Ất Thiên Thư?
Hiên Viên Hồng kinh ngạc thốt lên lên tiếng, khó có thể tin.
Mọi người ở đây cũng dồn dập kinh ngạc, tất cả mọi người đều không nhìn thấy Từ Khuyết được Thái Ất thiên thạch phân cho thiên thư, trên người Từ Khuyết lại bay ra Thái Ất Thiên Thư.
Điều này chứng tỏ cái gì?
- Người này đã sớm là thiên tuyển giả rồi!
Ông lão Thiên Cung Viện kinh ngạc nói.
- Sao có thể được? Nhiều năm qua, Thái Ất thiên thạch vẫn bị chúng ta thu gom, thế gian này cũng chỉ còn Hiên Viên Uyển Dung là thiên tuyển giả, người này từ đâu mạo. . .
Một vị cường giả Thiên Cung Viện khác vừa nói một nửa, đột nhiên dừng lại.
Mấy vị cường giả Thiên Cung Viện còn lại, cũng trầm mặc.
Bọn họ đã biết đáp án rồi, khả năng duy nhất, chính là Hiên Viên Uyển Dung đã chọn nam tử trẻ tuổi này là đạo lữ, để hắn cũng trở thành thiên tuyển giả.
- Hừ, tiểu tiện nhân này quả nhiên còn sống!
Hai mắt Hiên Viên Hồng phát lạnh, lạnh giọng cười nói:
- Nhưng. . . ánh mắt nàng cũng chả ra sao, ngàn chọn vạn tuyển, lại chọn được một phế vật như vậy? Hiện tại ngay cả Thái Ất thiên thạch đều muốn thu hồi Thái Ất Thiên Thư, thủ tiêu thân phận thiên tuyển của hắn.
Hầy?
Cái gì?
Từ Khuyết trong đạo trường, nghe được Hiên Viên Hồng nói , có chút há hốc mồm.
Thái Ất thiên thạch muốn thu đi Thái Ất Thiên Thư, thủ tiêu thân phận thiên tuyển của mình?
Nói như vậy, chỉ cần Thái Ất Thiên Thư bị lấy đi, thiên tuyển giả gì gì đó, sẽ không liên quan đến mình?
Ha ha ha, đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn thắng bất phí công phu!
- Đạo Thai Thần Thể, ngươi có thể đi ra, không cần để ý tới phế vật kia. Đợi Thái Ất Thiên Thư bị thu hồi, người này cũng sẽ bị thiên đạo diệt trừ.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Hồng nhìn về phía Minh Diệc Hiên, trầm giọng ra lệnh.
Sau đó, khóe miệng nàng cũng cong lên thành một ý cười lạnh lẽo:
- Người này vừa chết, tiện nhân Hiên Viên Uyển Dung kia chắc chắn cũng phải chết, đúng thật là một hòn đá hạ hai con chim.
- CMN!
Từ Khuyết mới vừa kích động mừng rỡ, trong nháy mắt như có một ngọn lửa mới vừa bốc lên, lại bị một chậu nước lạnh dội vào.
Hoá ra náo loạn nửa ngày, mất đi Thái Ất Thiên Thư, mình cũng phải chết?
CMN, vậy còn chơi cái quỷ gì?
Từ Khuyết lúc này vung tay lên, nỗ lực chụp vào về Thái Ất thiên thạch.
- Hừ, chỉ bằng ngươi, có tư cách gì trở thành thiên tuyển giả?
Lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến.
Minh Diệc Hiên càng không chạy đi, trái lại thẳng thắn giết tới Từ Khuyết, muốn ngăn cản Từ Khuyết đoạt lại Thái Ất Thiên Thư.
- y da, ngươi còn dám tới?
Từ Khuyết tức giận đến buồn cười, con gà bệnh này, gan thật lớn!
- Hừ, tuy ngươi là Đại La Kim Tiên, cảnh giới cao hơn ta, nhưng hiện tại ngươi bị mấy vị tiền bối Tiên Vương áp chế, ta không tin ngươi còn có thể là đối thủ của ta!
Minh Diệc Hiên hoàn toàn tự tin, vô cùng kiêu ngạo, lấy ra một thanh kiếm sắc, chém về phía Từ Khuyết.
- Phốc, vậy ta phải cho ngươi một niềm vui bất ngờ. . .
Từ Khuyết cười ra tiếng, tâm thần hơi động, đem thủ tiêu hiệu quả Ngụy Trang Khôi Lỗi, thẳng thắn lộ ra hình dáng, cười híp mắt dán mắt vào Minh Diệc Hiên, tiếp tục nói:
- Như thế nào, kinh hỉ không, ngoài ý muốn không, vui hay không?
- Ngươi là. . . Từ. . . Từ Khuyết?
Minh Diệc Hiên trong nháy mắt sắc mặt kịch biến, sợ hãi vạn phần hô to thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận