Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 637: Từ Khuyết Hóa Phàm

Mấy tháng sau, bên ngoài Táng Tiên Cốc của Đông Hoang, trong một ngọn núi nhỏ.
Một thiếu niên mặt như quan ngọc, ngồi xếp bằng trong một hang động tối đen, bên cạnh hắn còn có một con chó nằm úp sấp, hai mắt híp lại gật gù.
Hiển nhiên có người đào một động phủ trong một ngọn núi nhỏ, bên ngoài bày xuống ẩn trận cao cấp nên không bị người phát hiện.
Người này chính là Từ Khuyết.
Hắn tu luyện Truyền Công, sau khi chuẩn bị mấy tháng, cuối cùng đem tất cả tu vi, bao gồm toàn bộ lôi đình tinh hoa ngưng tụ lại.
Đây là một thời khắc rất quan trọng, hắn vẫn không hề đi xa, chỉ trốn ở gần Táng Tiên Cốc.
Một mặt là vì càng nơi nguy hiểm chính là chỗ an toàn nhất, ai cũng không ngờ được là hắn còn dám ở lại gần Táng Tiên Cốc.
Mặt khác, là vì hắn muốn cách Khương Hồng Nhan gần một chút, từ vị trí Táng Tiên Cốc, vừa vặn có thể nhìn thấy Thanh Đồng Cổ Điện đang lơ lửng giữa không trung ở ngoài kia.
Đến hôm nay hắn mới chuẩn bị thỏa đáng, để có thể bắt đầu tiến hành truyền công.
- Sau ngày hôm nay, ta lại trở thành một phàm nhân rồi. Đây chính là Hóa Phàm.
Từ Khuyết tự nói, trong lòng rất bình tĩnh.
Trải qua mấy tháng này, hắn so với dĩ vãng đã trầm ổn hơn rất nhiều, tâm tình cũng rất tốt, không hề có chút cảm giác không muốn nào.
"Vèo!"
Hắn gọi hệ thống, lấy Đạo Thân ra.
Đạo Thân này chính là một hình người trong suốt, vô cùng mơ hồ, không có ngũ quan cũng không có khí tức, vô cùng sạch sẽ không chút tì vết.
Từ Khuyết cắt ngón tay ra, một giọt máu tươi nhỏ xuống đỉnh đầu Đạo Thân, sau đó Đạo Thân này trong nháy mắt trở nên sáng ngời.
Sau đó, nó từ từ có xương cốt, kinh mạch, mạch máu, da thịt, lông... Đến lúc cuối cùng, một người giống Từ Khuyết như đúc xuất hiện ở trước mặt hắn.
Từ Khuyết dần dần cảm giác được tâm mạch liên kết, giống như Đạo Thân này chính là một phần của thân thể mình.
- Chúng ta cũng đừng giống nhau đến thế, ở bên ngoài ta nhìn sẽ khó chịu.
Từ Khuyết nở nụ cười, tâm thần hơi động, dung mạo Đạo Thân lập tức thay đổi.
Theo suy nghĩ của hắn, dung mạo Đạo Thân biến thành một gương mặt giống như Hồ Ca, tuổi trẻ trầm ổn, tràn ngập cơ trí.
- Được rồi, lần này không còn khó chịu nữa, có thể bắt đầu rồi.
Từ Khuyết hít một hơi thật sâu, hai tay giơ lên, bắt đầu triển khai truyền công
Chiêu pháp quyết này, vốn chuẩn bị vì Đạo Thân, là lễ vật tốt nhất cho hắn.
Ầm ầm!
Từng đạo huy mang mạnh mẽ mà cuồng bạo, đột nhiên từ tay Từ Khuyết trực tiếp rót vào trong cơ thể Đạo Thân.
Vô số chân nguyên lực tuôn ra, cảnh giới của Đạo Thân tăng lên như tên lửa.
Luyện Khí kỳ tầng một!
Tầng hai.
Tầng ba...
Trúc Cơ kỳ tầng một.
Tầng hai.
Tầng ba...
Mà cảnh giới chân thân Từ Khuyết, cũng bắt đầu chậm rãi rơi xuống.
Đến cuối cùng, cảnh giới hắn hoàn toàn biến mất, mà Đạo Thân lại trở thành Anh Biến kỳ tầng chín, khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Sau một khắc, lôi đình tinh hoa bắt đầu tuôn ra, rót vào trong cơ thể Đạo Thân.
Theo sát, ba loại Dị Hỏa cũng xuất hiện, bay tới Đạo Thân.
...
Tất cả những pháp quyết mà Từ Khuyết có lúc trước, đều không lưu lại chút nào, toàn bộ truyền cho Đạo Thân.
Đương nhiên cũng gồm cả sát khí, giết nhiều người như vậy, sát khí ngưng tụ lại đều bị đẩy sang Đạo Thân.
Đáng kinh ngạc hơn chính là, Đạo Thân lại bắt đát sinh biến hóa, một đầu tóc đen, đang dần dần biến trắng...
Đây cũng không phải dấu hiệu của già yếu, mà là do sát khí gây nên, mỗi một sợi tóc đều trắng như tuyết, như dao nhọn sắc bén, khiến lòng người sợ hãi.
"Hô!"
Cuối cùng, Từ Khuyết thở dài một hơi.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn trở thành một phàm nhân.
Cảm giác này, rất giống như lúc hắn vừa xuyên việt tới, dáng vẻ như vừa mở hai mắt ra.
- Ha ha, vốn đã sớm có dự liệu, nhưng sau khi thực sự biến thành phàm nhân, mới cảm thấy có một chút không muốn.
Từ Khuyết nở một nụ cười tự giễu, có chút không quen với tình cảnh yếu ớt của mình hiện tại.
Cũng may tất cả tu vi và pháp quyết của hắn đều không lãng phí, tất cả đều hoàn hảo truyền cho Đạo Thân, hiện tại Đạo Thân này giống như cánh tay thứ của hắn, sử dụng rất tự nhiên.
- Nên đi ra ngoài trang bức... không đúng, nên đi ra ngoài tu luyện, cảm ngộ Thiên Địa Đại Đạo!
Từ Khuyết đứng lên, tâm thần hơi động, Đạo Thân trong nháy mắt hóa thành một tia sáng trắng, chui vào Đan Điền của hắn, như một đứa trẻ yên lặng ngồi xếp bằng bên trong, khá giống như Nguyên Anh.
Cho dù hiện tại hắn không có tu vi, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều năng lực, ví dụ như năng lực Trận Pháp Sư nhất tinh, năng lực Trù Sư tứ tinh, còn có Nhạc Sư nhị tinh, Luyện Đan Sư tam tinh!
Mượn dùng năng lực Trận Pháp Sư, Từ Khuyết dễ dang mở ra ẩn trận.
Một tia nắng mặt trời chiếu xuống, linh khí nồng đậm đập vào mặt, thấm ruột thấm gan.
Husky vẫn đang ngủ, lúc này đột nhiên thức dậy, há mồm hô to:
- Gào, tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ài, bản thần tôn hộ pháp cho ngươi năm tháng dài đằng đẵng, cả người uể oải, nhanh lấy chút đồ cho ta ăn.
Từ Khuyết không thèm để ý đến con chó ngu ngốc này, dáng vẻ thích ý đưa tay chắp sưng, gió nhẹ lướt qua mặt hắn, cho dù trở thành phàm nhân, nhưng khí chất trên người hắn, so với dĩ vãng càng thêm mãnh liệt.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thụ vạn vật trong trời đất, tâm tình vô cùng ung dung.
Trời xanh mấy trắng, co dại hoa hồng, không có tu vi nên hắn không thể nhìn thấy Thanh Đồng Cổ Điện ở phía xa từ nơi này, hiện tại hắn chân chính cảm giác được mình là một phàm nhân.
- Hồng Nhan, ta đi đây. Thế nhưng rất nhanh, ta sẽ trở về.
Chờ ta cảm ngộ được đạo uẩn, hiểu rõ được đạo của chính mình, ta sẽ trở lại.
Nhìn về một phương hướng xa xôi, Từ Khuyết khẽ lẩm bẩm.
Cho tới nay, hắn đều không biết rốt cuộc mình nên đi con đường nào, cho nên mới không có một chút đạo uẩn nào.
Nếu như nhất định phải chọn một con đường, vậy khẳng định chính là con đường trang bức.
Nhưng con đường trang bức này, đi như thế nào?
Trang bức thế nào để có thể trở thành đạo uẩn?
Đại Đạo ba ngàn có vô số lựa chọn, nhưng có con đường trang bức ư?
Vô số nghi hoặc dâng lên trong đầu Từ Khuyết.
Giống như hắn biết mình muốn đi đâu, nhưng lại không tìm được đường để đi về chỗ đó.
Vì thế bây giờ hắn biến thành phàm nhân, chính là phải tìm được con đường của chính mình, một khi có phương hướng, hắn có thể rất nhanh đạt được mục đích.
- CMN, tiểu tử, ngươi thật sự phế đi tu vi không còn chút nào? Sau này bản thần tôn làm sao bây giờ? Ngươi không phải muốn để bản thần tôn hộ đạo cho ngươi chứ?
Husky lúc này mới cảm nhận được Từ Khuyết không còn chút tu vi nào nên rất là lo lắng.
Đương nhiên, nó lo lắng cho an toàn của bản thân nó sau này.
- Sợ cái gì, thành viên của Tạc Thiên Bang có ngàn vạn, đi tới đâu cũng là địa bàn của ta.
Từ Khuyết cười nói.
Husky lập tức cuống lên:
- Dựa vào, ngươi điên rồi, đừng tưởng rằng bản thần tôn không biết, Tạc Thiên Bang xưa nay cũng chỉ có một mình ngươi.
- Cũng không nhất định.
Từ Khuyết cười cợt, bắt đầu xuống núi.
Husky do dự một chút, hiếm thấy nó không đào tẩu, cũng đi theo.
Từ Khuyết không gọi ra Đạo Thân, chỉ dùng phàm thân đi đường, cùng Husky một trước một sau, từng bước một đi từ trên núi xuống, giống như bước trên một cuộc sống mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận