Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 822: Chúng Ta Chỉ Xem Mặt

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang một cái "Nước tiểu ông trời không bắn vào tường mà để cho ngươi" bức, đặc biệt khen thưởng 100 ngàn điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết vượt qua Thất Cửu Thiên Kiếp, tiến vào cảnh giới Hợp Thể kỳ! Thu được một gói quà lớn Thiên Kiếp!
Ding, ao kinh nghiệm giải phong!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp thành công, cảnh giới bây giờ là Hợp Thể kỳ tầng một!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp thành công, cảnh giới bây giờ là Hợp Thể kỳ tầng hai!
...
Liên tiếp mấy âm thanh thông báo của hệ thống vang lên ở trong đầu Từ Khuyết.
Đồng thời, trên mặt đất, lại có một đám lớn Thiên Thú cự nhân bị chôn vùi, toàn bộ hóa thành tro tàn ở bên trong tia chớp màu vàng óng.
Từ Khuyết há to miệng, có chút ngạc nhiên.
Nguyên bản hắn chỉ thuận miệng nói một câu với ông trời mà thôi, căn bản không nghĩ tới ông trời sẽ để ý tới mình.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới! Ông trời lại phối hợp như vậy, trực tiếp liền bổ xuống vài đạo tia chớp màu vàng óng, trong nháy mắt giết chết mấy ngàn tên Thiên Thú cự nhân phía dưới, trong đó thậm chí còn có vài tên tướng lĩnh Thiên Thú Độ Kiếp kỳ.
- Lão thiên lợi hại a!
Từ Khuyết ngơ ngác.
Tuy rằng mấy ngàn tên Thiên Thú cự nhân này chết, cũng không được tính ở trên người hắn, không thể mang về kinh nghiệm.
Nhưng mà bởi vậy mà được một cái thành tựu trang bức mới là "Nước tiểu ông trời không bắn vào tường mà để cho ngươi".
Còn cho tới 100 ngàn điểm trang bức.
Đây cũng không phải là con số nhỏ đâu, trong nháy mắt đã bù đắp mười đòn Bức Vương Quyền dùng để oanh tạc Lôi Trì khi nãy.
Nhưng rất nhanh, Từ Khuyết lại có chút chột dạ.
Chính là ngẩng đầu ba tất có thần linh, trước đây hắn cảm thấy mình nói dọa như thế nào đi nữa, cũng không sợ loại chuyện như thiên khiển xuất hiện.
Nhưng bây giờ hắn có chút lờ mờ, ông trời phối hợp như vậy, chẳng lẽ là đang cảnh cáo mình sao?
Nói như vậy, sau này hình như không thể tùy tiện kêu gào với ông trời nữa.
Ồ! Không đúng, ta hoảng cái gì?
Ta đường đường là nam nhi của Tạc Thiên Bang, còn sợ thiên khiển sao? Chuyện này đúng là không còn gì để nói mà!
Tốt xấu gì ta cũng là một đời bức thánh, duy nhất vạn cổ, nếu đã đi trên trang bức đại đạo này, liền không thể sợ bị sét đánh.
Từ Khuyết lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lớn tiếng nói ra:
- Không tệ, làm rất đẹp, ân oán giữa chúng ta tạm thời thanh toán xong. Nhưng sau này con mắt ngươi sáng lên chút, đụng tới lúc ta độ kiếp liền nhanh nhẹn lên, đừng luôn phiền phiền nhiễu nhiễu, như vậy rất dễ chọc người chửi, có biết chưa?
Nhưng mà trên trời từ lâu đã khôi phục lại yên tĩnh, trời quang vạn dặm.
Trên mặt đất lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Bất kể là tu sĩ Nhân Tộc hay là Thiên Thú Nhân tộc, từ lâu đều đã sợ đến trợn mắt ngoác mồm, đứng im tại chỗ.
Cái tên này vừa rồi mới uy hiếp trời cao?
Hơn nữa trời cao còn hạ xuống thiên lôi, đánh chết đám Thiên Thú cự nhân kia?
Má ơi, tên Lý Bạch này đến cùng có lai lịch gì?
Kẻ này quá kinh khủng rồi!
Nghĩ tới đây, Thiên Thú Nhân tộc không khỏi cũng run rẩy.
Trận chiến ngày hôm nay này, bọn họ vốn nên là một đường hát vang, thắng lợi trong tầm mắt.
Nhưng từ lúc Từ Khuyết xuất hiện, bọn họ lại bị tổn thất tới hơn vạn Thiên Thú cự nhân.
Con số này đối với bọn họ mà nói, vẫn không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng tinh thần của Thiên Thú Nhân tộc bọn họ đã triệt để tuột dốc không phanh.
Trận chiến này, đã xong!
- Thành cũng Lý Bạch, bại cũng Lý Bạch!
Bên trong đại đội phía sau, một tên tướng lĩnh Thiên Thú tỏ vẻ trắng xám nói.
Vô số ánh mắt tràn ngập kiêng kỵ cùng sợ hãi, đều nhìn kỹ Từ Khuyết.
- Đánh kẻng thu binh!
Cuối cùng, một đạo âm thanh tràn ngập uy nghiêm, từ xa xôi phía sau Thiên Thú Nhân tộc truyền đến, đó là đại soái của Thiên Thú Nhân tộc, cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh đang lên tiếng.
"Ôôoo!"
Thiên Thú Nhân tộc thổi lên kèn lệnh lui binh, cả nhánh đại quân tràn ngập hưng phấn đi tới đây, cuối cùng bị đánh tơi bời quay về.
Đông đảo tu sĩ Nhân tộc sau khi sửng sốt một lúc lâu, sau đó lập tức bùng nổ ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
- Thủ vững rồi!
- Chúng ta đã thủ vững rồi!
- Tất cả nhờ có Lý Bạch huynh đệ!
- Không sai, Lý Bạch huynh đệ mới thật sự là anh hùng, so với đám Thần Tử Doanh không coi ai ra gì kia, thấy chết mà không cứu, đám chó má thần tử kia không bằng một góc của Lý huynh đệ.
- Đa tạ Tạc Thiên Bang!
- Tạc Thiên Bang trâu bò!
- Tạc Thiên Bang uy vũ!
Vô số tu sĩ Nhân tộc kích động hô to, giơ cao binh khí trong tay lên, hò hét vì Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, khoát tay áo một cái:
- Chư vị khách khí, loại chuyện nhỏ như đánh trận này, ở Tạc Thiên Bang chúng ta đều là chuyện vặt. Mỗi người của Tạc Thiên Bang chúng ta đều là tồn tại độc nhất vô nhị, 800 dặm bắn trúng đầu, tay xé Thiên Thú cự nhân, đó đều là hạng mục giải trí bình thường của chúng ta.
Rào!
Tất cả mọi người lập tức ồ lên, trở nên động dung.
Mỗi người của Tạc Thiên Bang đều lợi hại giống như Lý Bạch?
800 dặm còn có thể bắn trúng đầu?
Tay xé Thiên Thú cự nhân?
Đây chỉ là hạng mục giải trí bình thường?
Má ơi, Tạc Thiên Bang này đến cùng có lai lịch gì, vì sao trước đây chưa từng nghe qua?
Rất nhiều người kinh ngạc trong lòng không thôi.
Nếu lời nói này của Từ Khuyết được nói ra trước đây, tất nhiên sẽ không có ai tin tưởng, nhưng sau khi thấy được biểu hiện yêu nghiệt của hắn, mọi người hoàn toàn không còn chút nghi ngờ nào.
- Chư vị, tại hạ cũng là lần thứ nhất từ Tạc Thiên Bang đi ra ngoài rèn luyện, bây giờ đã thu hoạch được rất nhiều, đã tới lúc rời đi. Trọng trách bảo vệ lãnh thổ sau này liền dựa vào các ngươi.
Lúc này Từ Khuyết chắp tay hướng mọi người, chuẩn bị rời đi.
- Chờ đã!
Đột nhiên một tu sĩ gọi Từ Khuyết lại, có chút ngại ngùng hỏi:
- Lý Bạch huynh đệ, tại hạ cả gan hỏi một câu, Tạc Thiên Bang các ngươi... còn thu người không?
- Xin lỗi, Tạc Thiên Bang chúng ta chỉ xem mặt, dáng dấp đẹp trai mới thu.
Từ Khuyết quay đầu lại nở nụ cười.
Lập tức, ở trong ánh mắt sững sờ của mọi người, chân hắn đạp lôi điện xuyên qua trời cao, biến mất ở phía chân trời.
Một lát sau, tất cả mọi người mới phản ứng kịp, bọn họ đều mặt xạm lại.
- Bộ dạng đẹp trai mới có thể đi vào Tạc Thiên Bang? Chuyện này... đây là chê chúng ta xấu xí sao?
- Tiên sư nó, đây là cái tiêu chuẩn quỷ quái gì?
- Tông phái thế lực bình thường nhận người, đều là xem tư chất, tại sao Tạc Thiên Bang chỉ xem mặt? Thực sự là tức chết lão phu!
- Haizz, đó đại khái cũng là chỗ cao thâm khó dò của Tạc Thiên Bang, căn bản không giống với những chỗ vớ vẫn khác.
...
Cùng lúc đó, trong doanh trại cách mấy ngàn dặm bên ngoài tiền tuyến.
Trước Binh Tướng Bảng đang bị một đám lớn tu sĩ vây quanh.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khiếp sợ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tên người thứ nhất trên Tướng Bảng.
Thình lình biểu hiện một cái tên, chính là Tạc Thiên Bang Lý Bạch.
- Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể!
- Trên chiến trường đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
- Cái tên này tại sao lại có thể leo lên đầu bảng, công lao của 30 vị thần tử Thần Tử Doanh hoàn toàn không đuổi kịp hắn.
- Trời ơi, đâu phải chỉ là không đuổi kịp.
- Nhìn công lao của hắn xem, 30 vị thần tử Thần Tử Doanh gộp lại còn không nhiều bằng một mình hắn kìa.
Mọi người nghị luận sôi nổi, thậm chí có người không nhịn được hiếu kỳ, trực tiếp thành đàn kết bạn chạy tới chiến trường để tìm hiểu tình huống.
...
Nhưng mà ở nơi đóng quân cách đó không xa, Đại Thừa kỳ đỉnh phong tướng soái Tần Vệ đang đứng tại chỗ.
Một đôi mắt giống như xuyên qua hàng trăm, hàng ngàn dặm, cũng đang nhìn kỹ năm chữ đầu bảng trên Tướng Bảng.
- Tạc Thiên Bang Lý Bạch! Đúng thật là mầm mống tốt!
Y lạnh lẽo nở nụ cười, trong con ngươi lóe qua hàn quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận