Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1139: Người Này Thật Yếu

- Sơn Thần hiển linh? Không mặc quần áo?
Từ Khuyết vừa nghe thấy câu nói này, lập tức tỉnh táo lại.
Cúi đầu nhìn lại, khá lắm, dưới núi đá xuất hiện hai vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, trong đó có một người có trị nhan rất cao, dáng người cao gầy, y phục hào hoa phú quý, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, hơn nữa hiện tại hai người này còn tỏ vẻ kinh sợ nhìn chằm chằm mình.
À mà. . . hình như quên mất trọng điểm rồi?
Không mặc quần áo?
Cuối cùng Từ Khuyết mới phản ứng lại, đầu cúi xuống lần thứ hai, rồi sắc mặt ngay lập tức biến đổi.
- Mẹ nó! Y phục của ta đâu?
Từ Khuyết kêu lên sợ hãi, nhanh chóng lấy ra một áo bào đen từ không gian hệ thống, khoác lên toàn thân.
Đến lúc này, hắn mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, nhìn về nơi mình vừa ngủ mơ hồ kia rồi nhớ lại tất cả.
Từ trong đường hầm hư không rơi xuống, hắn bị thương nặng, quần áo khẳng định cũng bị phong nhận trên hư không tàn phá, cuối cùng hắn rơi xuống trên núi này, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, hiện tại thương thế gần như đã khỏi hơn nửa, chí ít là vết thương ngoài da đã không còn, chỉ còn dư lại một chút nội thương trong cơ thể mà thôi.
Nhưng mặc kệ thế nào, công năng tự động khôi phục của hệ thống nhiều lắm chỉ có thể giúp hắn chữa trị thương thế, không thay đổi được sự thực hắn không mặc quần áo.
- Nhị tiểu thư, ngươi xem, đúng là sơn thần, hơn nữa thực sự còn sống!
Lúc này, tiểu cô nương mặc trang phục nha hoàn phía dưới vẫn còn đang kích động hô.
Nhưng nữ tử cao gầy kia sau khi kinh sợ qua, đột nhiên đỏ mặt trừng mắt về phía nha hoàn:
- Tiểu Như, không được nói bậy nói bạ, đó là người, không phải sơn thần!
Nói đến đây, nàng lại nhẹ nhàng cúi đầu, không dám nhìn lên trên núi nữa, đồng thời hô:
- Đạo hữu, ban ngày ban mặt, ngươi sao có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy?
- A a a, tiểu cô nương ngươi nói chuyện chú ý một chút. Ai đồi phong bại tục chứ, rõ ràng là ngươi nhìn lén ngọc thể của ta, hiện tại lại còn trách ngược ta.
Từ Khuyết lập tức tỏ vẻ không vui, căm tức nói.
Hắn bảo đảm mình tuyệt đối sẽ không có sở thích không mặc quần áo mà chạy loạn khắp nơi, nhưng gặp phải chuyện bất ngờ này, hắn cũng không có cách nào.
- Ngươi. . . ngươi là đồ vô sỉ!
Nữ tử cao gầy bị câu nói "Nhìn lén" của Từ Khuyết kích thích, đột nhiên gò má đỏ lên, tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết về phía Từ Khuyết.
- Ô, lại còn dám ra tay với ta, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, ngày hôm nay lão phu sẽ dạy ngươi cách làm người.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy liền vui vẻ, khóe miệng giương lên, lấy ra Huyền Trọng Xích, đánh về phía trước.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, cả người Từ Khuyết cứng đờ, Huyền Trọng Xích trong tay vỡ vụn, thân thể hơi lay động, sau đó con ngươi trừng lớn lên.
- Sao. . . làm sao có thể?
Sau một khắc, hắn ngã từ trên núi xuống.
Trước khi lâm vào hôn mê, trong đầu hắn chỉ còn dư lại một suy nghĩ mà ngay cả bản thân mình cũng khó có thể tin: CMN ngay cả một tiểu nữ tử Nhân Tiên cảnh trung kỳ mà ta cũng không đánh lại?
- A! Nhị tiểu thư, hắn. . . hắn chết rồi?
Lúc này, nha hoàn Tiểu Như mới phản ứng lại giật mình hô.
Nữ tử cao gầy cũng kinh ngạc một trận, lập tức lắc lắc đầu:
- Không phải, chỉ bị đánh nên ngất xỉu thôi.
- Hô, thế thì tốt thế thì tốt, tuy rằng người này giả mạo làm Sơn Thần, có chút đáng ghét, nhưng tội không đáng chết.
Tiểu Như thở phào nhẹ nhỏm, vỗ ngực nói.
Khóe miệng nữ tử cao gầy co giật, tên tiểu tử này không phải giả mạo Sơn Thần, chỉ là hành vi đồi phong bại tục mà thôi, đúng là tội không đáng chết.
Nhưng. . .
Đột nhiên, lông mày nữ tử cao gầy hơi nhăn lại, thấp giọng nói:
- Người này nhìn qua rõ ràng có tu vi Bán Tiên cảnh, nhưng làm sao lại yếu như thế, ta chỉ nhẹ nhàng đánh một cái, hắn đã bị đánh đến ngất xỉu rồi.
- Hì hì, chứng tỏ thực lực của nhị tiểu thư lại tiến bộ rồi.
Tiểu Như lập tức cười hì hì nói.
Nữ tử cao gầy nhất thời tức giận liếc nàng một cái:
- Thôi đi, thực lực của ta mà ta còn không rõ sao, tu vi của thiếu niên này không cách biệt ngươi mấy, nhưng ngươi có thể đỡ được hơn mười chiêu của ta, tại sao hắn ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.
- Có lẽ hắn thật sự quá yếu, nhị tiểu thư, ta nghe nói có một số người đều dựa vào dùng đan dược để tăng cảnh giới, cơ sở vô cùng yếu, có lẽ hắn chính là loại tu sĩ này, vì thế thực lực mới yếu như thế.
Tiểu Như nói rất chân thành.
Nữ tử cao gầy vừa nghe, cũng cảm thấy có đạo lý, khẽ gật đầu.
- Nhị tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì? Cứ vứt hắn lại nơi này như vậy hình như không tốt lắm, thực lực hắn yếu như thế, vạn nhất gặp phải Yêu thú, vậy hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này, Tiểu Như lại nhìn Từ Khuyết hôn mê bất tỉnh, một mặt khổ sở nói, tựa hồ không biết nên xử lý Từ Khuyết như thế nào.
Nữ tử cao gầy chần chờ một lát, cuối cùng mở miệng nói:
- Thôi, mang hắn tới phi thuyền đi, dù sao người là do ta đánh ngất, dẫn hắn đi ra ngoài cũng coi như bù đắp cho hắn, coi như kết một lần thiện duyên đi.
Tiểu Như nghe thế thì lo lắng nói:
- Hả? Làm thế có được không, nhỡ may bị người khác biết trên phi thuyền nhị tiểu thư ngươi mang theo nam nhân khác. . .
- Ngươi không nói, ta không nói, ai biết được?
Nữ tử cao gầy hơi mỉm cười nói.
- Nhưng hắn có thể sẽ nói mà.
Tiểu Như chỉ về Từ Khuyết.
- Hắn?
Ý cười nơi khóe miệng nữ tử cao gầy càng nồng:
- Hắn nói, ngươi cảm thấy người khác sẽ tin sao?
- Ồ!
Tiểu Như nghe thế mới chợt hiểu ra, trên mặt khôi phục nụ cười, vui vẻ nói:
- Đúng rồi, dù sao bên ngoài cũng có vô số người nói khoác từng ở trên phi chu Lưu Tinh của nhị tiểu thư, nhưng căn bản không có ai tin tưởng, cũng không sợ hắn nói.
- Yên tâm đi, thực lực hắn yếu như vậy, chỉ cần không ngốc, khẳng định sẽ không dám nói loạn ở bên ngoài.
Nữ tử cao gầy cười cười.
Cuối cùng, nàng đánh ra một đạo pháp quyết, lực lượng nhu hòa cuốn Từ Khuyết đang hôn mê lên, giao cho Tiểu Như.
Hai người bay lên trời, linh khí bốn phía trong nháy mắt hóa thành từng mảng cánh hoa, từ xa nhìn lại, hai người giống như cửu Thiên thần nữ mang theo hầu gái đi tuần, đạp mây mà đi, vô cùng xinh đẹp.
Một lát sau, ở một khu vực trống trải, nữ tử cao gầy vung tay ngọc lên, đánh ra một tia sáng.
Lưu quang nhanh chóng theo gió lớn lên, hóa thành một cự chu dài mấy mét trên không trung, toàn thân dùng tử đàn rèn đúc thành, giống như một quả trứng lớn, trên mặt có vô số phù văn cấm chế, chỉ có một cửa nhỏ.
Gió nhẹ lay một cái, cửa nhỏ tự động mở ra, bên trong cự chu tràn ra hương hoa nhàn nhạt, bên trong có vô số trang sức, giống như khuê phòng của một thiếu nữ.
Nữ tử cao gầy và Tiểu Như cất cùng bước lên, đồng thời cũng cuốn lấy Từ Khuyết, đưa hắn vào trong đó.
Sau đó, linh khí dầy đậm dâng lên, cự chu đột nhiên bay lên, lấy tốc độ nhanh chóng hóa thành một vệt lưu quang, xuyên qua tầng mây, biến mất phía chân trời.
. . .
"Hítt!"
Khi Từ Khuyết tỉnh lại lần nữa, ngũ quan trên mặt bị ép thành một mảnh, trong miệng hít vào khí lạnh, cánh tay truyền đến một trận đau nhức.
Điều này chứng tỏ là hắn bị pháp quyết của nữ tử cao gầy chấn thương.
Nghĩ đến điểm này, Từ Khuyết nhất thời cay đắng, suýt chút nữa đã "Oa" một tiếng mà khóc lên.
Quá oan uổng, quá đáng sợ rồi!
Bản bức thánh hoành hành Tu Tiên Giới nhiều năm như vậy, đã có lúc ăn khổ như thế chưa?
Đầu tiên là ở bên trong đường hầm hư không bị thương, thật vất vả mới khôi phục được một nửa thương thế, thế mà lại bị một kỳ nữ tử Nhân Tiên cảnh trung kỳ dùng một chiêu đánh ngất, trời cao đang đố kỵ với hắn nên hành hạ hắn như thế sao.
- Ồ? Nhị tiểu thư, mau ra đây xem, gia hỏa rất yếu kia tỉnh rồi.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía bên cạnh.
Từ Khuyết lập tức "Vèo" một cái ngồi dậy, đánh giá bốn phía, không khỏi kinh ngạc.
Mình đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, từ hoàn cảnh bốn phía mà đoán, đây hình như là một nhà gỗ nhỏ hẹp, nhưng trong không gian nhỏ hẹp như thế còn chia ra một phòng khách với hai phòng nghỉ.
- Chà chà chà, không nghĩ tới nữ tử kia nhìn như xuất thân từ gia đình giàu có, trên thực tế lại rơi vào cảnh túng quẫn này, lại ở một gian phòng nhỏ như thế.
Từ Khuyết không khỏi lắc đầu ghét bỏ.
- Này, ngươi lẩm bẩm cái gì đấy, đây chính là phi chu Lưu Tinh của nhị tiểu thư nhà ta, không phải phòng nhỏ.
Lúc này, một giọng nói thanh thúy truyền đến.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, chính là nha hoàn Tiểu Như kia.
- Lưu Tinh phi chu? Là cái quỷ gì? A a a, chờ một chút, trước tiên đừng đánh, ta chỉ hỏi một vấn đề, hiện tại ta ở đâu, có phải là Lâm Tiên Giới Địa Châu không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận