Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 566: Đen Đủi

- Tiểu tỷ tỷ, ta muốn ôm một cái!
Từ Khuyết chu cái miệng nhỏ, ra vẻ "ta là tiểu bảo bảo", giang hai tay, hướng phía Liễu Tĩnh Ngưng bay đi.
Vèo!
Lúc này, da đầu Liễu Tĩnh Ngưng tê dại một hồi, cả người phát tởm, quả thực muốn đánh người.
Nhưng nàng trong nháy mắt bay ngang ra xa mấy trăm mét, trong tròng mắt tràn ngập khiếp sợ.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì, đừng tới đây.
Nàng lần này rất cảnh giác, phòng ngừa con hàng Từ Khuyết này đổi biện pháp tiếp tục sàm sỡ nàng.
Husky trên mặt đất thấy cảnh này, cũng lần nữa há hốc mồm.
- Tiểu tử, ngươi bị bệnh thần kinh à? Mẹ nó, quá buồn nôn rồi.
Husky không nhìn nổi, lộ ra vẻ mặt buồn nôn.
Dù sao chuyện làm nũng này, không phải ai cũng có thể tạo ra lực sát thương được.
Liễu Tĩnh Ngưng là trời sinh quyến rũ, sắc đẹp kinh người, cho nên nàng làm nũng, mặc kệ diễn thế nào, đều vẫn rất đẹp, lực sát thương mười phần.
Nhưng Từ Khuyết tuy rằng có dáng vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng nếu như làm nũng, vậy đơn giản chính là muốn ăn đòn, có thể nói là người bỉ ổi nhất trong lịch sử, liền Husky nhát gan cũng có chút xúc động muốn xông tới đánh hắn.
Từ Khuyết thấy mình trả thù Liễu Tĩnh Ngưng thành công, lúc này mới ngừng lại, cười híp mắt nhìn nàng, nói:
- Được rồi, không chơi nữa, bán chính sự. Bây giờ nên đi theo phương hướng nào?
Liễu Tĩnh Ngưng tỏ vẻ quái lạ, cảnh giác nhìn Từ Khuyết, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách, đưa tay chỉ về phương xa nói:
- Đi về phía nam là được.
- Phía nam là Nam Châu đại lục, nhưng bây giờ ta còn không muốn đi, vì thế chúng ta không cùng đường, ngươi cũng đừng đi theo ta nữa.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
- Vậy ngươi muốn đi đâu? Nếu như ngươi không đi Nam Châu, vậy ta cũng không đi.
Liễu Tĩnh Ngưng trực tiếp đáp.
Nàng cũng đoán ra tâm tư Từ Khuyết, rõ là muốn đi tìm Khương Hồng Nhan, chỉ là không nói ra mà thôi.
Từ Khuyết cười nói:
- Nếu như ngươi theo ta, tuyệt đối sẽ chọc chuyện phiền toái.
- Ta biết ngươi sẽ chọc ra chuyện phiền toái, vì thế ta mới đi theo ngươi. Nói thật cho ngươi biết, Khương Hồng Nhan đã nhờ ta phải ta bảo vệ ngươi chu toàn, nguyên bản ta chỉ đáp ứng giúp nàng nhắn tin một chút, cũng không tính là một đường bảo vệ ngươi, nhưng vừa nãy ta đã quyết định, ngươi không cho ta theo, ta càng muốn đi theo.
Liễu Tĩnh Ngưng nói xong, khóe miệng kéo lên một vệt ý cười nghiền ngẫm.
Thời khắc này, cỗ ý tứ bướng bỉnh cùng quyến rũ trên người nàng, đồng thời bày ra, đẹp đến không tả nổi.
Không thể phủ nhận, Liễu Tĩnh Ngưng là một nữ nhân mị lực mười phần, cả tình cảm lẫn trí thông minh đều rất cao.
Từ Khuyết càng không cho nàng theo, nàng càng muốn đi theo, điểm tính cách yêu thích đối nghịch với người này này, rất giống với Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết chính là không muốn giao thiệp cùng với nàng, bởi vì quá nguy hiểm, rất khó đoán ra dụng ý chân chính của nàng, sơ ý một chút liền sẽ liên lụy mình vào.
Đối với loại người này, Từ Khuyết chỉ có một cái biện pháp, đó chính là mặc kệ không hỏi, duy trì lạnh lùng.
- Husky, chúng ta đi!
Từ Khuyết không để ý đến Liễu Tĩnh Ngưng nữa, bắt chuyện Husky, trực tiếp ra đi.
Dọc theo đường đi, Liễu Tĩnh Ngưng cũng không nói một lời, chăm chú đi theo phía sau, trên mặt mang theo ý cười nhạt, trước sau nhìn kỹ bóng lưng Từ Khuyết, suy tư.
Husky thì lại một đường đều hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm Từ Khuyết, biểu đạt vô tận sùng kính trong lòng nó, bởi vì dáng vẻ của Từ Khuyết vừa nãy ôm Liễu Tĩnh Ngưng lại đánh mông, quá thô bạo.
Husky ám chỉ cho Từ Khuyết, nói nó cũng muốn học, tương lai có thể dùng để đối phó những nữ long kia.
Từ Khuyết mừng rỡ không thôi, nhưng vẫn đàng hoàng trịnh trọng lắc đầu từ chối nó, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Nữ nhân là dùng để che chở cùng thương yêu, tại sao lại dùng để đánh được? Ngươi đúng là nam nhân cặn... A không đúng, ngươi đúng là chó cặn bã!
Husky lập tức căm tức, nữ nhân là dùng để che chở và thương yêu?
Vậy ngươi mới vừa rồi đã làm ra những chuyện hư hỏng gì?
Liễu Tĩnh Ngưng theo ở phía sau cũng nghe được lời Từ Khuyết nói, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, hừ một tiếng.
Nhưng rất nhanh, khóe miệng của nàng lại hiện lên một vệt quyến rũ, cười không nói.
...
Rất nhanh, đội ngũ hai người một chó bay về phía trước đã được một canh giờ, rốt cục nhìn thấy một toà cổ thành to lớn xuất hiện ở xa xa.
Chỉ là nơi cổ thành giao với nơi hoang dã, có một toà bình đài to lớn, phía trên tập hợp một đám tu tiên giả, tụ thành một đoàn, thỉnh thoảng phát sinh từng trận thốt lên kinh ngạc.
- Ồ, đây là đang làm gì thế?
Husky lập tức ngạc nhiên nói.
Từ Khuyết cũng hơi khó hiểu, bởi vì nhìn dáng dấp của đám người kia, khá giống một loại hoạt động tụ tập đánh bạc ở rìa đường của dân chúng trên địa cầu.
- Tiểu Khuyết Khuyết, có muốn đi xem một chút hay không? Nói không chừng lại có thể chọc ra phiền phức đấy, như vậy là ta có thể bảo vệ ngươi rồi.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng phía sau cười dài nói, trong tròng mắt tràn đầy vẻ giảo hoạt.
Từ Khuyết lập tức liền trở nên cảnh giác.
Chủ động để ta đi qua như thế? Tuyệt đối là có âm mưu!
Thế nhưng!
Bản bức vương là ai đây?
Bản bức vương lúc nào sợ chuyện qua?
Ngươi cho rằng một câu nói của ngươi, liền có thể doạ dẫm bản được bức vương sao?
- Husky, ngươi đi xem xem xảy ra chuyện gì.
Từ Khuyết lúc này chỉ thị Husky đi tới, điều tra tình huống.
Husky lập tức liền tê cả da đầu, vội vàng lắc đầu nói:
- Không được không được, bản thần tôn không phải loại rồng thích tham gia náo nhiệt kia, chúng ta vẫn nên đi thôi.
- Hừm, ta cũng không phải loại người thích quản việc không đâu, vậy chúng ta tiếp tục lên đường đi.
Từ Khuyết gật đầu nói.
- Được, liền vui vẻ quyết định như vậy đi.
Husky cũng gật đầu liên tục, cùng Từ Khuyết ăn khớp với nhau, không đi quản việc không đâu.
Liễu Tĩnh Ngưng ở phía sau, trong lòng đã cười tới nở hoa, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm.
Nàng cố ý như vậy nói, chính là muốn cho Từ Khuyết cảnh giác, tránh cho hắn lại đi gây chuyện thị phi.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Từ Khuyết này lại không biết xấu hổ như vậy, lại cùng Husky phối hợp, giả vờ lấy cái cớ chính đáng danh chính ngôn thuận không đi.
Nhưng mà kết quả vẫn làm cho nàng rất hài lòng, chí ít Từ Khuyết sẽ không chọc thêm chút phiền phức không cần thiết.
Mà lúc này, mấy người cũng từ trên bầu trời phía trên đoàn người trên bình đài bay qua.
Phía dưới là một mảnh náo nhiệt, một đám người vây thành một đoàn, đang tiến hành chia cắt một tảng đá lớn.
Tảng đá vừa mới bị phân ra một vết nứt, một đám người liền lập tức gào to lên.
- Oa, nhìn màu sắc, có khả năng sẽ cắt ra được bảo bối đó!
- Lục mang óng ánh, linh khí nồng nặc, nhất định là thứ tốt!
- Các ngươi mau nhìn, bên trong có phù văn lưu động, thêm vào vật liệu đá này nhìn rất cổ lão, bên trong tuyệt đối là đồ vật thượng cổ!
- Không hổ là đệ tử của Thiên Cơ Các, vận khí như vậy, nhãn lực như thế, hoàn toàn có thể đại biểu Thiên Cơ Các, tham gia đại hội cắt đá đêm nay.
- Thật đáng mừng!
...
Trên không trung, Từ Khuyết nghe được những lời này, thêm vào nhìn thấy một màn phía dưới, lập tức ngạc nhiên.
Trời ơi!
Đám người kia là đang đánh bạc à?
Hắn quá quen thuộc, bởi vì ở trên địa cầu, cũng có loại đánh bạc này, trước tiên bỏ ra giá cả nhất định, mua vật liệu đá được xem trọng, tiếp đó tiến hành cắt đẽo, nếu như cắt ra được lương ngọc, liền kiếm bộn, nếu như cắt ra đồ cặn bã, hoặc là không có một miếng ngọc nào, tiền mua vật liệu đá này liền hoàn toàn ném đi.
Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của đám người phía dưới kia, hẳn là có người cắt ra thứ tốt.
- Tiểu tử, hình như thật sự có thứ tốt đó. Có muốn làm một vé hay không?
Husky lộ vẻ nịnh nọt nhìn Từ Khuyết, nháy mắt ra hiệu, rất là cảm thấy hứng thú nói.
- Không có hứng thú.
Từ Khuyết trực tiếp lắc đầu.
Bây giờ hắn tạm thời không muốn gây sự, muốn trước tiên đi vào cổ thành, tìm một chỗ đặt chân, sau đó mau chóng mua bí chữ Giai ra, nếu như vận may tốt, còn có thể mở ra khối Long Nguyên Tinh Phách này.
Liễu Tĩnh Ngưng đi theo sau lưng, vẫn nhìn kỹ Từ Khuyết, lúc nghe được hắn nói "Không có hứng thú", Liễu Tĩnh Ngưng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì phía dưới không chỉ có người của Thiên Cơ Các, thậm chí còn có đệ tử của mấy đại môn phái cùng gia tộc khác, Từ Khuyết nếu như thật sự xuống gây sự, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ giống như Khương Hồng Nhan, cả thế gian đều là kẻ địch!
Vèo!
Nhưng mà đúng vào lúc này, trong đám người phía dưới, một tên nam tử tay cầm ngọc đao, trực tiếp cắt vỏ đá của tảng đá lớn này ra.
Tất cả mọi người đang chăm chú nhìn tình cảnh này, Từ Khuyết cùng Husky cũng xem trò vui, thuận thế liếc mắt nhìn.
Còn không chờ đoàn người thấy rõ trong đá là vật gì, trong nháy mắt vỏ đá vừa mới bóc ra từng mảng, một đạo ánh sáng màu lục bỗng nhiên lóe qua trước mắt mọi người, trực tiếp bay lên trời.
"Lạch cạch!"
Từ Khuyết tay mắt lanh lẹ, một chưởng nắm lấy đạo ánh sáng màu xanh lục bay về phía mình kia.
Bởi vì nếu không bắt, ánh sáng xanh lục này sẽ nện lên trên người hắn.
Bạch!
Lập tức, đoàn người phía dưới đột nhiên im lặng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, cùng với đạo ánh sáng xanh lục trong tay hắn kia.
- Vô sỉ, dám to gan cướp đồ vật của ta, nhanh trả về đây!
Lúc này, nam tử tay cầm ngọc đao cắt đá, lạnh lùng tức giận nhìn chằm chằm Từ Khuyết nói.
Gần như cùng lúc đó, vài ông lão Anh Biến kỳ bốn phía bình đài cũng bay lên, sắc mặt âm trầm, hướng Từ Khuyết quát lên:
- Làm càn, dám đến thạch trường của Khương gia ta cướp đồ vật, còn không mau cút xuống đây!
-...
-...
Lúc này, Từ Khuyết đúng là không còn gì để nói rồi.
Husky cũng lờ mờ ngơ ngác.
Liễu Tĩnh Ngưng càng là há hốc mồm.
Nàng nhìn về phía Từ Khuyết, trong mắt giống như đang viết sáu chữ —— ngươi là tên quá xui xẻo!
Dù sao làm sao nàng cũng không nghĩ tới, tuy rằng Từ Khuyết không gây sự, nhưng lại đen đủi như vậy, chỉ là đi ngang qua thạch trường, liền bị người hiểu lầm là đến cướp bảo bối.
Càng đen đủi hơn chính là, thạch trường này còn là của người nhà họ Khương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận