Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 491: Thành Viên Tạc Thiên Bang Lại Tới Nữa Rồi

Ầm!
Trên bầu trời Yêu thành, hình ảnh hai người mạnh mẽ đang quyết đấu.
Một đen một trắng, nhẹ nhàng chiến đấu, vô tận pháp quyết nhuộm cả vòm trời thành bảy sắc màu.
Tô Linh Nhi thuộc bộ tộc Cửu Vĩ, tư chất hơn người, hiện tại nàng đã bước vào cảnh giới Anh Biến kỳ tầng hai, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng nam tử toàn thân đen kịt phía đối diện kia, thực lực cũng vô cùng đáng sợ, cảnh giới đạt đến Anh Biến kỳ tầng bốn, y nắm giữ sức mạnh rất kinh khủng, một quyền đấm ra có thể khiến toàn bộ hư không lõm xuống.
Ầm!
Hai người giao thủ không biết bao nhiêu lần, Tô Linh Nhi rất khó có thể đánh ngang tay, bị đối phương đẩy lùi, trong miệng phun máu tươi, quần áo trắng thuần này đã bị nhuộm thành màu đỏ.
- Tô Linh Nhi, cần gì phải giãy giụa nữa? Mang theo tộc nhân của ngươi đầu hàng đi, vĩnh viễn làm nô, có thể không chết!
Nam tử cười lạnh nói.
Tô Linh Nhi lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Lâm Dịch, ngươi dám diệt bộ tộc ta, Tôn Ngộ Không nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi.
- Khà khà, Tôn Ngộ Không, chính là Vu Yêu Hoàng trước kia của các ngươi chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ sao? Ta không sợ!
Nam tử tên là Lâm Dịch cười lạnh, lắc đầu nói:
- Lúc trước hắn may mắn dùng Thần Uy Sung Năng Pháo giết một Lĩnh Chủ của bộ tộc ta, chuyện này chỉ có thể trách vị Lĩnh Chủ kia khinh địch, hơn nữa thực lực quá yếu, chỉ là hỏa pháo, một quyền đã có thể đập nát, các ngươi có thể làm gì được ta?
- Hừ, ngươi không sợ Tôn Ngộ Không, vậy Tạc Thiên Bang thì sao? Các ngươi không sợ bị Tạc Thiên Bang trả thù sao?
Tô Linh Nhi nói.
Lâm Dịch lắc đầu một cái, giễu cợt nói:
- Tô Linh Nhi, đừng tiếp tục kéo dài thời gian, vô dụng thôi. Theo ta được biết, thành viên của Tạc Thiên Bang toàn bộ là Nhân tộc, chưa từng nghe nói có người nào tên Tôn Ngộ Không, càng không nghe nói Dị tộc có thể giao hảo cùng Nhân tộc.
"..."
Sắc mặt Tô Linh Nhi khẽ biến, nàng không thể phản bác.
Bởi vì hơn một năm nay, các nàng hỏi thăm bốn phía tung tích của "Tôn Ngộ Không", nhưng bên ngoài đều chỉ nói về Tạc Thiên Bang Từ Khuyết, Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết, tất cả đều là Nhân tộc, xưa nay không có ai nhắc qua cái tên Tôn Ngộ Không.
Điều này khiến vô số Dị tộc hoài nghi, Vu Yêu Hoàng của bọn họ không phải người của Tạc Thiên Bang, hắn chỉ là thổi phồng để vui đùa một chút mà thôi.
Dù sao với tính cách của vị Vu Yêu Hoàng kia, thật sự có khả năng làm ra chuyện như vậy, không hề quái lạ.
- Nói thật, các ngươi liều mạng kéo hai tháng, chết mất nhiều tộc nhân như vậy, cuối cùng cũng không thể thay đổi kết quả diệt tộc. Ta khuyên các ngươi, thừa dịp bây giờ ta còn có chút lòng kiên trì chơi với các ngươi, các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, miễn đến cuối cùng thật sự sẽ bị diệt tộc.
Lâm Dịch mở miệng cười nói, phong đạm vân khinh, bộ mặt tràn đầy vẻ tính kế.
Nếu gã muốn giết chết đám Dị tộc này, chỉ cần một tháng là có thể, căn bản không cần kéo dài tới hiện tại.
Nhưng gã muốn bắt đám Dị tộc này làm nô bộc, lập uy trong Yêu thú tộc, chuẩn bị trang đoạt Yêu thú chi vương ở Hỏa Quốc.
- Đầu hàng đi, không cần thiết phải đánh tiếp nữa.
Lâm Dịch lại mở miệng.
Tô Linh Nhi bị thương rất nặng, mặt không chút máu, sức chịu đựng đã sắp đến cực hạn.
Lúc này, nàng không khỏi nhớ tới Tôn Ngộ Không trước kia.
Hắn đã từng đối chiến thiên khung, doạ lui thiên kiếp.
Đối mặt với Yêu thú vây công, một mình hắn đã đủ giữ quan ải, dùng cảnh giới Nguyên Anh kỳ tiêu diệt Yêu thú Lĩnh Chủ có cảnh giới Anh Biến kỳ.
Nhưng hắn vừa đi, hiện tại Yêu thú lại xâm lấn, Dị tộc sắp diệt vong, hai tháng trôi qua mà hắn còn chưa xuất hiện...
Nghĩ tới đây, lòng kiên trì của Tô Linh Nhi đang dần dần bị ma diệt.
- Lẽ nào, hôm nay tộc ta thật sự sẽ bị diệt vong sao?
Trong lòng Tô Linh Nhi thở dài nói, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.
- Tôn Ngộ Không, ngươi đang ở đâu?
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đã dựng xong trận pháp, xuyên qua hư không, tới Yêu thành.
Nhưng thời gian dựng trận pháp quá vội vàng, hắn không xác định chuẩn chỗ cần đến, lúc này mới đi tới một nơi cách Yêu thành mấy cây số.
- Tiên sư nó, sao lại có nhiều Yêu thú như vậy?
Husky vừa xuống đất, đã nhìn thấy cách đó không xa này một mảnh đại quân yêu thú, nhất thời sợ hết hồn.
Ánh mắt Từ Khuyết lại nhìn lên không trung, khi thấy bóng dáng Tô Linh Nhi, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may không tới chậm.
- Husky, đi, hỗ trợ giết địch, trở lại sẽ cho ngươi đậu hủ thúi.
Từ Khuyết trầm giọng nói, nhanh hướng lao về phía trước.
...
Trong cung điện Vu Yêu Hoàng, mười mấy Dị tộc bị thương nặng, cũng bắt đầu tuyệt vọng.
Tô Tiểu Thất cũng ở trong này, nhìn Tô Linh Nhi ở bên ngoài thủ vững cung điện, nàng nhịn không được hô to:
- Tỷ tỷ, đừng đánh, chúng ta đầu hàng đi, Tôn Ngộ Không sẽ không trở về đâu. Tạc Thiên Bang cũng sẽ không giúp chúng ta, hắn căn bản là không phải người của Tạc Thiên Bang.
So với bị diệt tộc, không bằng tạm thời sống sót, tương lai vẫn còn cơ hội để Dị tộc quật khởi, đây chính là ý nghĩ trong lòng Tô Tiểu Thất.
Nhưng Tô Linh Nhi lắc đầu một cái, trên gương mặt trắng bệch lộ ra nụ cười nói:
- Mặc kệ Tôn Ngộ Không có trở về hay không, chúng ta cũng không thể đầu hàng. Lần này nếu như đầu hàng bọn chúng, kết cục bộ tộc ta sẽ sống không bằng chết.
- Lẽ nào thật sự phải chờ bị diệt tộc sao?
Tô Tiểu Thất không cam lòng nói, nàng còn nhỏ, căn bản không biết nếu trở thành nô bộc Yêu thú, sẽ thảm đến mức nào.
Tô Linh Nhi lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói:
- Tôn Ngộ Không nhất định là người của Tạc Thiên Bang, nếu không phải thì hắn cũng không thể có Thần Uy Sung Năng Pháo của Tạc Thiên Bang, ngày hôm nay cho dù chúng ta đều chết, Tôn Ngộ Không nhất định sẽ báo thù cho chúng ta.
Lâm Dịch nghe vậy chỉ cười rộ lên:
- Ha ha, Tô Linh Nhi, ngươi quá ngây thơ, đến bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn chờ người Tạc Thiên Bang đến đây sao? Ngươi xem muội muội ngươi còn có giác ngộ hơn so với ngươi. Nhanh đầu hàng đi, ngươi đem hi vọng ký thác trên người Tạc Thiên Bang, vốn là trò cười.
- Ha ha ha!
Đám Yêu thú dưới sân đã mở linh trí có tu vi Nguyên Anh kỳ cũng thi nhau cười to.
- Một đám Dị tộc, lại muốn chờ Nhân tộc đến cứu, chuyện này quả thật là quá buồn cười rồi.
- Vu Yêu Hoàng Tôn Ngộ Không của các ngươi vốn là một tên lừa gạt, Tạc Thiên Bang sao có thể có thể thu một người như thế?
- Không, cho dù hắn thực sự là người của Tạc Thiên Bang thì thế nào? Yêu thú bộ tộc chúng ta mạnh mẽ biết bao, sao phải sợ Tạc Thiên Bang?
- Tu sĩ Nhân tộc vốn yếu ớt, không thể so sánh với Yêu thú chúng ta.
- Ha ha, không sai, Tạc Thiên Bang thì tính là gì?
- Đừng nói tới Tạc Thiên Bang, Tôn Ngộ Không vốn không phải thành viên của Tạc Thiên Bang, bằng không bên ngoài sao có thể không biết gì về hắn?
- Hầu tử đó vốn là tên lừa đảo, đám Dị tộc các ngươi quá ngu xuẩn!
Đám Yêu thú càng cười càng lớn tiếng, không hề có ý e dè.
Đám người Dị tộc nghe được những lời này, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Lúc này, Lâm Dịch toàn thân áo đen đứng giữa không trung, lại mở miệng nói:
- Tô Linh Nhi, nhanh chóng đầu hàng đi. Đừng tiếp tục mơ mộng giữa ban ngày nữa, bất kể là Tạc Thiên Bang hay là Tôn Ngộ Không, cho dù bọn chúng đều đến, kết cục của đám Dị tộc các ngươi cũng không cách nào thay đổi, ngươi ngây thơ như vậy, thực sự không có tư cách lãnh đạo bộ tộc ngươi.
Sắc mặt Tô Linh Nhi lạnh lẽo, đang muốn mở miệng phản bác.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng nổ vang lên từ phía chân trời, tựa như Cửu Thiên Thần Lôi giáng lâm.
Ầm!
Chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện mười mấy người, tất cả cùng đạp lên chớp giật, phá không bay tới, trong nháy mắt đã đến nơi.
Sau đó, mười mấy người này đồng loạt lên tiếng, giọng nói như hồng chung, vang vọng toàn bộ vòm trời.
- Phụng lệnh của Tạc Thiên Bang Bang chủ Tôn Ngộ Không, tại hạ Từ Khuyết, đến đây trợ trận!
- Phụng lệnh Tạc Thiên Bang Bang chủ Tôn Ngộ Không, tại hạ Hoa Vô Khuyết, đến đây trợ trận!
- Phụng lệnh Tạc Thiên Bang Bang chủ Tôn Ngộ Không, tại hạ Diệp Lương Thần, đến đây trợ trận!
- Phụng lệnh Tạc Thiên Bang Bang chủ Tôn Ngộ Không, tại hạ Ngũ Ngũ Khai, đến đây trợ trận!
- Phụng lệnh Tạc Thiên Bang Bang chủ Tôn Ngộ Không, tại hạ Tiết Chi Khiêm, đến đây trợ trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận