Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 975: Ai Cho Ngươi Tự Tin

Ầm ầm!
Cùng với từng trận nổ vang, cả tòa lầu tháp đã hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn lại một phần nhỏ của tầng cao nhất, bị một vòng ánh sáng bao phủ, lơ lửng ở giữa trời.
Nhưng nửa phần dưới của lầu tháp, đã hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, biến thành tro bụi, liền cặn đều không lưu lại, trở thành tro tàn, tiêu tan ở trong gió.
- Chuyện này... làm sao có thể?
Đổng Nhạc phục hồi lại tinh thần, tỏ vẻ ngơ ngác, run giọng nói.
Y hồi tưởng lại lúc trước Từ Khuyết đã nói muốn giết y, lập tức cảm thấy tê cả da đầu, loại công kích có uy lực như thế này nếu như đánh ở trên người y, y cảm thấy cái mạng nhỏ của mình có khả năng là thật sự muốn xong.
Vu trưởng lão cùng hai vị Đổng gia gia chủ khác, tâm thần đều rung mạnh, nói không ra lời.
Thực lực cỡ này, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Nguyên bản bọn họ cho rằng, Từ Khuyết tiến vào trong lầu tháp, chính là cửu tử nhất sinh, dù cho không chết, cũng sẽ bị lột đi mấy lớp da, hơn nữa cũng sẽ do vị ở trên đỉnh lầu tháp kia thủ hạ lưu tình, tha hắn một lần.
Nhưng kết quả lại vạn vạn không nghĩ tới, tiểu tử này vừa mới đi vào một lát, trực tiếp liền phá hủy cả tòa lầu tháp đi.
Trận pháp cấm chế có uy lực kinh người gì đó, tất cả đều thành chuyện cười.
Chuyện này quả thật chính là muốn nghịch thiên rồi!
- Giun dế, ngươi dự định trốn ở bên trên làm con rùa đen rút đầu sao? Husky, mau đóng cửa tự thả ngươi đi ra cắn y!
Cùng lúc đó, Từ Khuyết còn đứng ở phía dưới rêu rao lên, khí thế vô cùng hung hăng.
Husky trừng to hai mắt:
- Tiên sư nó, lầu đều đã không còn, từ đâu tới cửa để đóng? Nhưng mà... tại sao lại không cảm ứng được khí tức của y?
- Bị cấm chế che đậy rồi.
Từ Khuyết cười nhẹ, ánh mắt cũng rất hứng thú đánh giá bầu trời.
Vừa nãy hắn dùng Bức Vương Quyền, dễ như ăn cháo liền phá hủy tất cả trận pháp, bên dưới đạo uẩn hung hăng như vậy, căn bản là không có trận pháp nào có thể ngăn cản được hắn.
Nhưng mà vị trí tầng cao nhất của đối phương lại có thể so với đại trận cấp bậc tiếp cận thượng cổ Hung trận, chặn lại được dư uy của Bức Vương Quyền, cũng hoàn toàn che đậy lại khí tức cùng tu vi, khiến người ta không có cách nào dùng thần hồn nhòm ngó tình huống bên trong.
- Oa, người bây giờ đều giang hồ như thế sao? Lại chơi một chiêu này, tiểu tử, đoán chừng là ngươi phải cẩn thận rồi, người ở phía trên nhất định là một lão già dơ bẩn.
Husky tỏ vẻ kinh sợ than thở.
- Chuyện này cần ngươi nói hả? Đi ra đi ra, không có chuyện gì liền đi sang một bên ngồi chơi.
Từ Khuyết lập tức liền trợn trắng mắt.
Husky này từ khi đi tới Địa Cầu một chuyến, thực sự là học được không ít lời nói láo lếu, còn dùng đến lô hỏa thuần thanh, sợ là sau nàyó càng sẽ gây ra chuyện.
"Ầm!"
Đúng lúc này, trên tầng cao nhất của lầu tháp ở trên không trung, đột nhiên chấn động, hướng bốn phía bao phủ ra một tầng sóng khí vô hình.
Ngay sau đó, một luồng uy thế bàng bạc trong nháy mắt khuếch tán ra, bao trùm toàn trường, bao phủ xung quanh.
- Thú vị, chỉ là Hợp Thể Kỳ đỉnh phong, lại có được thực lực như thế, đạo uẩn mạnh mẽ, đúng là đủ để có thể so với đệ tử nội môn của phái ta rồi.
Một tiếng nói trầm ổn mà lại mang theo uy nghiêm, từ bên trong tầng cao nhất của lầu tháp truyền đến.
- Ồ?
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra, hơi kinh ngạc.
Đây là giọng nữ, hơn nữa nghe vào còn có vẻ rất tang thương, rõ ràng là một bà lão cao tuổi.
Chỉ là đối phương nắm giữ trận pháp bảo vệ, ẩn giấu khí tức tu vi, từ trên uy thế, vẫn không thể nhìn ra đối phương đến cùng là có thực lực cỡ nào.
Nhưng nếu như nàng đã nói ra ba chữ "Hợp Thể Kỳ", trên cơ bản Từ Khuyết liền có thể xác định, đối phương nhất định là một tu tiên giả, không phải là dân bản địa đến từ Thái Kim trên đại lục này.
- Ha ha, lão già dơ bẩn, có gan hạ xuống đi, chớ trốn ở phía trên nói khoác nữa, nói thật cho ngươi biết, người bên trong Tạc Thiên Bang yếu giống như ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một đệ tử tạp dịch, đi tới tông môn của các ngươi ngược lại trở thành nội môn đệ tử? Là tông môn của các ngươi quá yếu hay là Tạc Thiên Bang của ta quá mạnh mẽ đây?
Từ Khuyết lạnh giọng châm biếm, nỗ lực làm đối phương tức giận lộ diện, tra rõ ràng cảnh giới của đối phương rồi mới quyết định có đánh hay không.
Dù sao từ trên uy thế mà xem, thực lực của đối phương tuyệt đối không thể yếu hơn so với Phật gia cùng với thánh thượng ở Huyền Chân đại lục.
- Hừ, tiểu tử càn rỡ, thật cho là lão hủ không dám giết ngươi sao?
Bên trong tầng cao nhất của lầu tháp trên không trung, lập tức vang lên một tiếng gầm lên.
Nhưng mà, sấm to mưa nhỏ, đối phương không có chút ý tứ nào muốn ra tay.
Điều này làm cho lông mày của Từ Khuyết không khỏi nhíu lại, lập tức vui phát hỏng rồi.
Cùng bản bức thánh ở đây chơi doạ người sao?
Khinh ta là đứa nhỏ ba tuổi sao?
- Ha ha ha!
Lúc này, Từ Khuyết cười lớn một tiếng, lạnh lẽo nói:
- Tạc Thiên Bang ta từ trước đến giờ liền rất thích ra tay với người tự cho là có năng lực xuất chúng, ngươi muốn giết ta, đến đi. Ta tuy rằng chỉ là Hợp Thể Kỳ, nhưng mấy trăm người của Tạc Thiên Bang ta đã tập hợp ở bên ngoài thành, liền bang chủ của chúng ta là đại soái ca Từ Khuyết cũng rồi, dù cho ngươi là Tiên Nhân Cảnh cũng phải khóc lóc xin tha.
-...
Lời vừa nói ra, bên trong đỉnh tháp lâu, lập tức rơi vào yên lặng.
Cùng lúc đó, mấy người ở bên ngoài lầu tháp, cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đều nghe thấy Từ Khuyết cùng vị cường giả trên không trung kia đối thoại, đại thể có thể biết tới một chút sự thực.
Tuy bây giờ Từ Khuyết còn đang nói lời dọa dẫm, nhưng tất cả mọi người của Đổng gia đều rất xác định, thực lực của Từ Khuyết không thể vượt qua vị ở bên trong tầng cao nhất của lầu tháp kia.
Bởi vì bọn họ từng thấy thực lực khủng bố của vị kia, từng trải qua những thủ đoạn mạnh mẽ kia, bằng không cũng sẽ không kính phục đối phương như vậy.
- Vu trưởng lão, chúng ta cần làm chút gì không?
Lúc này, Đổng gia lão đại nhìn về phía Vu trưởng lão, thấp giọng dò hỏi.
Vu trưởng lão im lặng một lúc, khẽ lắc đầu:
- Không cần, nếu vị kia không mở miệng, chúng ta tốt nhất không cần quản việc không đâu.
Đổng gia lão nhị lập tức hơi nhướng mày:
- Nhưng mà...
Nói còn chưa dứt lời, Vu trưởng lão đã ngắt lời nói:
- Không có nhưng mà gì hết, bản tọa biết này vị này bị thương nặng, nhưng nàng bế quan lâu như vậy, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục, giờ phút này quá nửa là đang trì hoãn thời gian, đến lúc đó thì tiểu lưu manh kia, liền sẽ chịu tội."
- Haizz!
Đổng gia đại tiểu thư nghe xong, không khỏi nhìn về phía Từ Khuyết ở chỗ lầu tháp, giống như đồng tình thở dài.
...
Giờ phút này, Từ Khuyết đứng ở bên dưới lầu tháp, lại vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn càng cảm thấy, đối phương rất có thể là đang doạ người, không chừng chính là muốn dựa vào loại áp lực này doạ lui hắn.
Nhưng mấy hơi thở sau, đối phương lại chậm rãi mở miệng:
- Người trẻ tuổi, nói mạnh miệng cũng không sợ đau đầu lưỡi sao? Nếu không phải là lão hủ cần ngươi hỗ trợ, lúc này ngươi đã chết rồi.
- Hừ!
Từ Khuyết lộ ra vẻ bình tĩnh hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Giúp CM ngươi!
- Ha ha, xem ra là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhất định phải để lão hủ lộ diện, ngươi mới bằng lòng chịu thua hay sao?
Tầng cao nhất trên lầu tháp truyền đến tiếng cười trêu tức.
Từ Khuyết vẫn lạnh nhạt như cũ, đáp lại:
- Phục CM ngươi!
- Được, thú vị, tu sĩ vô sỉ không có khẩu đức như ngươi, lão hủ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Không trung đáp lại, trong giọng nói tràn ngập vẻ đùa cợt.
Chuyện này ngược lại làm cho Từ Khuyết có chút ngờ vực, chẳng lẽ lão thái bà bên trong kia, thật là một cường giả Tiên Nhân Cảnh sao? Bằng không sao có thể có sức lực cùng tự tin như vậy?
- Người trẻ tuổi.
Lúc này, đối phương mở miệng lần nữa, ôn hòa nhã nhặn nói:
- Nói thật cho ngươi biết đi, lão hủ bị trọng thương, tạm thời không thể rời khỏi tòa trận pháp này. Nhưng tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn tuân lệnh đi tới Luyện Nguyệt Cung, giúp lão hủ đoạt được hộp ngọc, đến lúc đó trợ giúp lão hủ phá rồi lại lập, ta nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Bằng không, chờ lão hủ khôi phục lại thương thế, bất luận ngươi trốn đến chỗ nào, lão hủ đều sẽ đi thu cái mạng nhỏ của ngươi.
- Bị trọng thương?
Từ Khuyết nghe vậy, con ngươi lập tức sáng ngời.
- Không sai, lão hủ đúng là bị thương, nhưng tốt nhất là ngươi vẫn nên thu hồi chút tiểu tâm tư kia của ngươi, trận này chính là tác phẩm đắc ý của lão hủ, ngươi không thể phá được.
Đối phương hờ hững đáp lại.
- Khà khà, ngươi làm sao lại tự tin như thế, nói ta không phá được trận pháp của ngươi?
Con ngươi của Từ Khuyết hơi híp lại, trêu tức nở nụ cười.
Đối phương lại không có một chút vẻ bối rối nào, trái lại cực kỳ tự tin, lạnh nhạt nói:
- Trận này của lão hủ dung hợp trên trăm loại trận pháp cùng cấm chế, công phòng nhiều mặt, lấy uy lực cú đấm vừa nãy kia của ngươi, e rằng không có thời gian mười ngày là không thể phá được. Nhưng thương thế của lão hủ, còn có năm, sáu ngày nữa liền có thể khôi phục.
Giọng điệu của đối phương, bên trong tự kiêu còn mang theo khinh bỉ, thậm chí câu nói sau cùng cũng là đang cảnh cáo Từ Khuyết, nếu như không phối hợp, năm sáu ngày sau, sẽ khiến hắn chịu không nổi.
Đối mặt với uy hiếp trắng trợn như vậy, Từ Khuyết làm sao có khả năng sẽ vừa lòng đây?
- Lão thái bà, nhiều năm như vậy, người dám nói chuyện với ta như thế, ngươi là người thứ nhất! Nhưng mà...
Từ Khuyết hơi dừng lại một chút, khóe miệng nổi lên một vệt ý cười:
- Ta lại muốn hỏi ngươi một lần nữa, ngươi làm sao lại tự tin như thế, cảm thấy ta không phá được trận pháp của ngươi?
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên giơ tay lên, năm ngón tay nắm thành quyền, ánh vàng đột nhiên hừng hực, tỏa ra một luồng khí tức đạo uẩn bàng bạc hơn trước mấy chục lần.
- Cái gì?
Lập tức, bên trong tầng cao nhất của lầu tháp vang lên một tiếng kinh hô ngơ ngác.
Từ Khuyết lạnh lẽo cười nói:
- Nói cho ngươi cái bí mật nhỏ, cú đấm vừa nãy kia, CMN ta cũng chỉ dùng một thành công lực mà thôi! Bây giờ, ngươi liền ngoan ngoãn cút xuống ăn phân cho ta! Husky, phân đã ra tới chưa?
- Đang rặn, đừng giục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận