Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1243: Xuống Cho Ta!

Ngoài cửa lớn Khí Tông, mây đen dày đặc, sát khí nặng trịch ép tới khiến tất cả mọi người đều không thở nổi.
Mạc Quân Thần chắp hai tay sau lưng, bước từng bước một đi vào, trước đại môn đã hiện lên một mảnh đao quang kiếm ảnh, huy mang bao phủ, không ai nhìn ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi tất cả dừng lại, đám người Liễu Khí Đế đã sớm biến mất, trên mặt đất chỉ còn sót lại vết máu đỏ tươi, chậm rãi chảy xuôi.
Ba vị Khí Đế và mười mấy tên tu sĩ Khí Tông đều không nhịn được mà cả người run lên, da đầu tê dại.
Bọn họ biết Mạc Quân Thần rất mạnh, nhưng không ngờ lại cường đại đến mức độ này, không có ai thấy y ra tay như thế nào, nhưng Liễu Khí Đế đường đường là Kim Tiên cảnh trung kỳ, liền không tiếng động mà chết đi như vậy.
- Hả?
Gần như cùng lúc đó, sâu trong nội điện Khí Tông, một nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tu luyện , đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía cửa lớn.
Khí thế quen thuộc này. . .
- Lẽ nào, y đã trở về?
Thân thể nam tử trung niên khẽ run lên, trên khuôn mặt là vẻ khó có thể tin.
Vèo!
Lúc này, một bóng đen từ ngoài cửa bay vào, mặt hướng tới nam tử trung niên, quỳ một chân trên đất, la lớn:
- Báo! Bẩm báo phó tông chủ, có đệ tử trên lầu tháp canh gác, nghi ngờ một bộ phận đệ tử Khí Tông dường như muôn làm phản, Liễu Khí Đế cùng mấy vị chấp sự đã bị ngộ hại, có cần mở ra sát trận hộ tông không?
- Sát trận hộ tông?
Trên mặt nam tử trung niên hiện lên ý cười cay đắng mà phức tạp, lắc lắc đầu, tự giễu nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, sát trận hộ tông này chính là do y tự tay bày xuống, y. . . cuối cùng đã trở về.
Nói đến đây, nam tử trung niên thở dài một hơi, mái tóc vốn đen nhánh, lại đột nhiên xuất hiện mấy chục cọng tóc trắng như tuyết.
Cuối cùng, nam tử trung niên đứng lên, sửa lại trang phục một thoáng rồi cất bước đi ra cửa lớn.
Từ đầu tới đuôi, y đều không nhắc qua chuyện Liễu Khí Đế bị giết, để lại tên nam tử mặc áo đen báo tin kia, ngơ ngác quỳ tại chỗ.
. . .
Cùng lúc đó, ở Trân Bảo Các Khí Tông.
Mấy bóng người từ bên trong bước ra, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn và vui mừng, chính là đoàn người Từ Khuyết.
- Không nghĩ tới tổng đà Khí Tông này lại có nội tình cường đại như thế, phất sau một đêm rồi.
Từ Khuyết hài lòng cười.
Hiển nhiên, hắn đi một chuyến tới Khí Tông Trân Bảo Các đã thu hoạch được không ít.
Tần Tam Lập có chút do dự hỏi:
- Bang chủ, chuyện này. . . như vậy có phải có chút không tốt hay không? Nếu Mạc hộ pháp biết, chỉ sợ. . .
- Chỉ sợ cái gì, biết thì đã sao? Chúng ta đây là ở cướp của người giàu để giúp người nghèo khó, là phấn đấu vì giữ gìn hòa bình thế giới mà, nếu Mạc hộ pháp biết, nhất đĩnh sẽ thật rất hứng, đương nhiên, nếu như không quá cần thiết, vẫn đừng nói cho y biết thì tốt hơn, dù sao người Tạc Thiên Bang chúng ta làm việc tốt đều không thích lưu danh.
Từ Khuyết chính nghĩa nói.
Khóe miệng Tần Tam Lập co giật, đây chính là lý do ngươi cướp sạch không còn gì ở Khí Tông Trân Bảo Các sao?
Lam Tâm Nguyệt và Phong Lan Vũ lại ngơ ngác nhìn Từ Khuyết thong dong đứng đó, chỉ có thể yên lặng khâm phục trong lòng.
- Này, tiểu tử, nói cẩn thận, những thứ đó, bản thần tôn muốn một nửa.
Husky cắn quần Từ Khuyết, tỏ vẻ tích cực nói.
Đoạn Cửu Đức trừng lớn mắt:
- Ngươi dựa vào cái gì mà đòi một nửa, lão đầu ta cũng có phần! Hẳn là chia làm ba phần, chúng ta ba người chia đều. . . không đúng, ngươi là chó, không phải là người, vì thế ta cùng tiểu tử này hai người chia đều.
- Đậu, Đoạn Cửu Đức, ngươi đang khiêu khích quyền uy với bản thần tôn đấy à! Muốn chết!
Husky lập tức buông quần Từ Khuyết ra, nhằm về phía Đoạn Cửu Đức.
Một người một chó trực tiếp lăn trên đất, quyền đấm cước đá, điên cuồng đánh nhau.
Từ Khuyết đã thấy nhiều không trách, nên không thèm để ý kiểu hài kịch này, hắn nhìn về phía Phong Lan Vũ, cười nói:
- Phong cô nương, gặp lại chính là duyên phận, chuyện bên này cũng sắp xử lý xong, lúc nữa ta sẽ để lão Tần đưa ngươi về Trấn Nguyên Tiên Vực, sau này các ngươi và Hòa Phong Thương Hội nếu gặp khó khăn gì, cứ đi Lập Thiên Thư Viện tìm lão Tần là được.
- Chuyện này. . .
Phong Lan Vũ há miệng, muốn nói cái gì.
Từ Khuyết xua tay cắt ngang lời nàng:
- Đừng nói cái gì mà không tiện, nói thật, lúc trước cũng may có ngươi cùng tiểu nha hoàn mang theo ta, bằng không ta có lẽ đã bị ngộ hại.
Nói xong, Từ Khuyết nhìn về phía Tần Tam Lập nói:
- Lão Tần, sau này vị Phong cô nương này và Hòa Phong Thương Hội của nàng liền giao cho thư viện các ngươi chăm sóc một chút, nếu như không chuyện gì, ngươi hãy dẫn nàng trở về đi, đợi Mạc hộ pháp của chúng ta giải quyết xong chuyện Khí Tông, ta cũng nên rời đi rồi.
- Được.
Tần Tam Lập gật đầu.
Trong thời gian này y đã thu được tin tức do Lập Thiên Thư Viện gửi tới, những người khác tìm kiếm khắp tứ đại Tiên Vực, cũng không có người mà Từ Khuyết muốn tìm, tin tức này y cũng đã bẩm báo cho Từ Khuyết.
Vì thế Từ Khuyết đã chuẩn bị khởi hành đi Thiên Châu.
Thiên Châu mặc dù tốt, nhưng Tần Tam Lập không có ý định đi theo, dù sao nơi đó cũng không phải nơi mà bọn họ có thể đặt chân.
Có một số nơi, chỉ có cường giả chân chính mới có tư cách toả sáng, nếu là kẻ không tự mình biết mình đi tới, cũng chỉ có thể bị trở thành bàn đạp cho người khác mà thôi, hoặc là bị người giẫm dưới chân, hoặc là trở thành lá xanh để tôn lên người khác.
- Như vậy. . . Lão Tần, Phong cô nương, Lam cô nương, cáo từ.
Cuối cùng, Từ Khuyết giao cho Tần Tam Lập một tấm Phá Không Phù, chắp tay với ba người nói lời cáo từ.
Huyền Ất Tiên Vực có một giao giới điểm hư không, vì thế có thể bớt đi một tấm Hư Không Giao Giới Phù.
Còn Lam Tâm Nguyệt, nàng cũng muốn về Trấn Nguyên Tiên Vực, Từ Khuyết dặn dò người mấy thế lực lớn đi tới bốn Tiên Vực tìm người, cũng thuận tiện để bọn họ tìm Lam Hà, không nghĩ tới đúng là tìm được, được người mang về Trấn Nguyên Tiên Vực, Lam Tâm Nguyệt cũng chỉ muốn trở về đoàn tụ cùng đệ đệ của nàng, không muốn theo Từ Khuyết tới Thiên Châu.
Đối với nàng mà nói, Địa Châu cũng đã có quá nhiều nguy hiểm, nhưng cũng thích hợp để nàng cùng Lam Hà trưởng thành, còn Thiên Châu, nàng thực sự không có dũng khí qua đó.
- Từ đạo hữu, bảo trọng! Sau này nếu như có cơ hội, ta cùng Lam Hà nhất định sẽ báo ân.
Lam Tâm Nguyệt chắp tay cáo từ Từ Khuyết, cảm kích xuất phát từ nội tâm.
Nếu không có Từ Khuyết, tỷ đệ hai người các nàng có thể sống tiếp ở Thất Lạc Chi Địa hay không cũng khó nói, càng khỏi nói tới chuyện có thể trốn ra được, hơn nữa còn đi đến Địa Châu, một bảo địa còn tốt hơn cả Huyền Hoàng Châu.
- Báo ân thì không cần, có cơ hội sẽ cùng thảo luận nhân sinh đi.
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ cong lên, nhìn các nàng khoát tay áo một cái, rồi bước về cửa lớn Khí Tông.
Phong Lan Vũ nhìn bóng lưng Từ Khuyết, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nàng chưa từng tưởng tượng được, thiếu niên vô sỉ lúc trước tiện tay mang ra từ bên trong núi rừng, trong mấy năm ngắn ngủi, lại trở nên mạnh mẽ như vậy, lại có thể chiêu dụ cường giả như Mạc Quân Thần trở thành hộ pháp Tạc Thiên Bang.
Hiện nay, phóng tầm mắt khắp Địa Châu, ở sáu đại Tiên Vực, e là không có ai có thể sánh với hắn rồi.
- Chuyện này. . . đại khái chính là chênh lệch giữa thiên tài với chúng ta.
Phong Lan Vũ lẩm bẩm nói nhỏ.
- Không đúng, đây gọi là hào quang của nhân vật chính.
Husky cưỡi trên đầu Đoạn Cửu Đức, dáng vẻ cao thâm khó dò cải chính.
- Husky, ngươi CMN xuống cho ta, còn nữa, cái gì mà hào quang nhân vật chính?
Đoạn Cửu Đức vừa lôi Husky hỏi, vừa hỏi Từ Khuyết.
Husky chết sống tóm lấy tóc Đoạn Cửu Đức, một mặt xem thường cùng kiêu ngạo nói:
- Ngu ngốc, ngay cả hào quang nhân vật chính cũng không hiểu, vừa nhìn đã biết ngươi chưa từng xem Anime rồi, bản thần tôn năm đó ở Địa Cầu, có thể nói là duyệt mảnh vô số, chế bá một phương!
- Đừng tiếp tục khoe khoang ngươi đã trải qua chuyện gì ở đảo quốc nữa, lão đầu ta nghe đủ rồi, ngươi mau mau xuống dưới cho ta, bằng không ta sẽ dùng chiêu! Còn nữa, ngươi dự định khi nào nói cho tiểu tử kia chân tướng ở Thiên Châu?
- Gâu. . . chân tướng gì, chân tướng từ đâu tới, trước tiên lừa gạt tiểu tử kia xong rồi lại nói, nếu không thì chỉ có hai chúng ta chịu đòn, quá không có lời, mọi người nhận thức lâu như vậy, không làm được chuyện có phúc cùng hưởng, chí ít cũng phải có nạn cùng chịu.
- Ồ, lời này đúng là có đạo lý. Nhưng. . . nếu như ngươi sợ bị đánh, còn lừa tiểu tử kia đi Thiên Châu làm gì, trước tiên ở Địa Châu tu dưỡng mấy năm không tốt sao?
- Phi, Đoạn Cửu Đức ngươi là kẻ không có chí khí, đám người Thiên Châu kia là một đám đồ đê tiện mũi vểnh lên trời, nếu như bản thần tôn không trở về giáo huấn bọn họ, sau này mặt mũi đâu mà đặt chân ở Lâm Tiên Giới? Lại nói, có tiểu tử kia cùng đi, đám người kia nhất định sẽ bị tức đến xuất huyết, ô oa ha ha ha!
- Móa, Husky, ngươi xuống cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận