Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1666: Mãng Phu

Mấy ngày sau đó, Từ Khuyết lại bắt đầu không thấy bóng dáng.
Triều chính vẫn do Hiên Viên Uyển Dung chủ trì.
Trước đây Từ Khuyết đề ra thượng sách tư khố, rung động quần thần, còn chưa kịp cao hứng bao lâu, mọi thứ đã khôi phục như lúc đầu.
Cái gì minh quân trở về.
Cái gì Hoàng thượng rốt cuộc biết trị quốc?
Phi!
Liên tục mấy ngày tảo triều không thấy bóng dáng, hôn quân vẫn là hôn quân.
Bất quá sách lược tư khố của Từ Khuyết, trải qua mấy vị lão thần liên thủ thi hành, đã cho ra hiệu quả rất lớn.
Một nhóm lớn ngân lượng như quả cầu tuyết, dần dần lăn vào tư khố, sau đó lại dùng danh nghĩa chẩn tai, cấp ra một bộ phận.
Nạn dân được cứu tế, vô cùng mang ơn hoàng thất.
Về phần quốc khố, bởi vì có tư khố tồn tại, cho nên tạm thời được giảm xóc, không cần lo lắng không có ngân lượng sử dụng.
. . .
Mà lúc này, Từ Khuyết đang quấn lấy binh bộ thượng thư, muốn y tìm người cho mình.
"Bệ hạ, không phải thần không giúp ngài, mà là chủ ý này của ngài thật quá. . ." Binh bộ thượng thư do dự nửa ngày, không thể nói câu kia ra khỏi miệng, bởi vì là đại bất kính.
Từ Khuyết bày ra khuôn mặt nghiêm túc: "Trần đại nhân, có phải ngươi không tin trẫm hay không?"
"Thần tuyệt đối không dám, bất quá. . . chuyện này quả thật không được a." Binh bộ Thượng thư lập tức phủ nhận.
Không sai, lão tử chính là không tin ngươi!
CMN bỗng nhiên đến tìm lão tử đòi ba ngàn tinh binh, còn nói cái gì muốn phòng ngừa chu đáo, huấn luyện binh mã.
Vớ vẩn!
Quên lúc trước bị hố thế nào rồi đúng không?
Binh bộ thượng thư vẫn còn nhớ như in, năm đó ngoài hoàng thành có một đám sơn phỉ không biết từ đâu chạy tới, gan to bằng trời, thế mà chiếm núi xưng vương.
Lúc ấy Từ Khuyết vừa mới bắt đầu truy cầu ước mơ, lập tức tìm binh bộ thượng thư đòi người, muốn lên núi tiễu phỉ.
Kết quả không trừ được phỉ, ngược lại còn biến thành con tin.
May mắn đám sơn phỉ kia tự hiểu lấy, không có dũng khí giết chết con tin, Từ Khuyết mới có cơ hội trở về.
Nếu lúc ấy sơn phỉ manh động một chút, trở tay giết con tin, e rằng Từ Khuyết sẽ biến thành hoàng đế chết mất mặt nhất lịch sử Đông Đường Quốc.
Hiện tại Từ Khuyết thế mà đến tìm mình đòi người, nói muốn làm chính sách tinh binh, bồi dưỡng tiểu đội chung cực đột kích ám sát.
Mẹ ơi, hù chết bảo bảo!
"Hoàng thượng, lấy thân thể này của ngài, đừng nói huấn luyện tinh binh, ta sợ ngài không chịu nổi." Binh bộ thượng thư lạnh lùng, hoàn toàn không cho mặt mũi.
Từ Khuyết liếc y một cái, chậm rãi đi đến sân nhỏ bên trong binh bộ.
Sân trong binh bộ khác với những bộ khác, bên trong trưng bày các loại binh khí, ở vị trí trung ương, còn đặt một khối đá xanh chuyên dùng để thí nghiệm vũ khí.
Binh bộ thượng thư thấy Từ Khuyết đi qua, bày tư thế ra quyền, lập tức bắt đầu luống cuống: "Bệ hạ, ngài đừng đánh khối đá kia, ta chỉ tùy tiện nói một chút, ngài đừng manh động. . ."
Ầm!
Tiếng vang thật lớn bao trùm toàn bộ câu nói của y.
Một cái nắm đấm không lớn hung hăng nện vào tảng đá, thời gian phảng phất ngừng trôi.
Sưu!
Một giây sau, đá xanh trong nháy mắt băng liệt, hóa thành vô số đá vụn văng tung tóe khắp nơi.
Binh bộ thượng thư trực tiếp ngây ngốc, ngay cả đá vụn lướt qua mặt, để lại một vết cắt nhỏ cũng không phát hiện.
Mình vừa nhìn thấy gì?
Hôn quân ốm yếu không có gì đặc biết, thế mà một quyền đánh nổ đá xanh?
Thiên ngoại vẫn thạch sừng sững nằm trong binh bộ mười năm, trải qua vô số đao bổ búa chặt, vẫn không chút lung lay.
Từ khi nào hôn quân trở nên mạnh như vậy?
Mặc dù không thể hối đoái công pháp tu tiên, thế nhưng võ lâm bí tịch, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Vô luận nội gia khí công, hay là ngoại gia khổ luyện, chỉ cần Từ Khuyết hối đoái, lại tốn chút điểm trang bức luyện tới đỉnh phong.
Trở thành một tên võ lâm cao thủ, chỉ cần ba giây!
Chính là nhanh như vậy!
Từ Khuyết chậm rãi thở ra một hơi, thu hồi tay phải, cười híp mắt hỏi: "Thượng thư đại nhân, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?"
Binh bộ thượng thư ngẩn người, trong lòng rung động, lúc này đáp: "Có Hoàng thượng thần uy như thế, Đông Đường lo gì không thịnh!"
"Bệ hạ, mời qua bên này, ta dẫn ngài đi tuyển người, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bất quá bệ hạ có phải nên hạ nắm đấm xuống rồi không, vi thần nhìn có hơi hoảng. . ."
. . .
Thấm thoát lại mấy ngày trôi qua.
Hoàng đế Từ Khuyết biệt tăm biệt tích, giờ phút này rốt cuộc xuất hiện ở trong đại điện.
Hôm nay hắn tảo triều.
Quần thần cả triều một mặt hờ hững, nội tâm kích động đã sớm hao mòn không còn.
Vốn cho rằng bệ hạ đưa ra thượng sách, chính là chuẩn bị cường thế trở về, trọng chưởng quốc sự.
Nào ngờ con hàng này không nói một tiếng biến mất mười mấy ngày, hiện tại mới xuất hiện.
Trọng chưởng cọng lông!
"Chư vị ái khanh, hôm nay có chuyện gì bẩm báo?" Từ Khuyết ngồi trên long ỷ, có chút mất hứng nói.
Mấy ngày nay hắn một mực bôn ba bốn phía, dựa vào lệnh bài lục bộ Hiên Viên Uyển Dung cho, vất vả lắm mới an bài xong mọi chuyện.
Mặc dù lúc trước mình đề ra phương pháp tư khố, chấn kinh quần thần, thu được điểm trang bức hối đoái thương phẩm.
Thế nhưng chỉ bằng một cái kế sách, hiển nhiên không thể thu phục được các vị thần tử.
Nhất là lão già binh bộ thượng thư kia, keo kiệt đến mức ngay cả "gần đây binh bộ giảm biên chế" cũng dám nói ra.
Đúng là già mà không kính!
Cho nên dù đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, thế nhưng hao phí miệng lưỡi thuyết phục lục bộ thượng thư, Từ Khuyết cũng tốn không ít công phu.
Tu vi bị giam cầm, trở thành phàm nhân, đương nhiên cũng phải tuân thủ quy luật tự nhiên.
Lúc này Từ Khuyết cảm thấy mình mệt muốn chết, hận không thể lập tức trở về ngủ, ngồi ở trên long ỷ ngáp ngắn ngáp dài.
Hiên Viên Uyển Dung liếc mắt nhìn hắn, lãnh ý lan tràn.
Tên tiểu tử này, cuối cùng vẫn là bộ dáng bại hoại như vậy, bất thành đại dụng.
Đúng lúc này, một tên tướng quân tiến lên khởi bẩm: "Thần có chuyện muốn tâu, gần đây du mục biên quan liên tiếp nhiễu loạn biên cảnh, cướp bóc bách tính, xin Hoàng thượng phái binh, khu trục du mục, giương hùng phong Đông Đường!"
"Ừm, muốn đánh trận đúng không, cho ngươi binh mã, đánh đi." Từ Khuyết không có hứng thú với mấy chuyện này, thuận miệng đồng ý.
Tướng quân lộ vẻ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Vậy. . . bệ hạ, binh mã chúng ta có, thế nhưng quân phí. . ."
Từ Khuyết ngẩn người, lập tức kịp phản ứng.
CMN thì ra là đến đòi tiền!
Không đợi hắn đáp lại, Hiên Viên Uyển Dung đã nhàn nhạt mở miệng: "Việc này sau hãy bàn, hiện tại thiên tai nổi lên bốn phía, cần ổn định phát triển, tạm thời không có ngân lượng dư thừa cung cấp quân nhu."
Đám quần thần nhao nhao tán thành, rất tán thành.
Hiện tại Đông Đường Quốc bách phế đãi hưng, dân sinh tàn lụi, cộng thêm vừa mới trải qua thiên tai, quả thật cần một đoạn thời gian rất dài bình ổn phát triển.
Về phần dân tộc du mục biên quan, vốn không phải phiền toái gì lớn, chỉ là khu trục cần tiêu hao đại lượng ngân lượng duy trì quân đội, là một con thôn kim thú.
Từ Khuyết lập tức không vui: "Lẽ nào lại như vậy, sao có thể được? Người ta đã kéo tới nhà, còn không ra cho hắn hai quyền, đè đám du mục kia xuống đất đánh, để bọn chúng biết cái gì gọi là thực lực!"
"Mãng phu."
Hiên Viên Uyển Dung hừ lạnh một tiếng, "Chiến tranh hao người tốn của, há có thể giống như trò đùa?"
"Không gõ một chút, để bọn chúng đánh sâu vào trong, cướp bóc đốt giết, chẳng phải sẽ hao người tốn của hơn?" Từ Khuyết cường ngạnh nói.
"Ngươi kiên quyết muốn đánh?" Hiên Viên Uyển Dung nhướng mày lên.
"Đúng!" Từ Khuyết gật đầu nói.
"Được, ngươi muốn đánh liền đi đánh, nhưng triều đình sẽ không cho ngươi một đồng quân phí, tư khố cùng quốc khố, ngươi không thể động!" Hiên Viên Uyển Dung nói xong, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Đối phó du mục không phải đại sự gì, nhưng quân đội tiêu hao, động một tí là trăm vạn lượng bạch ngân, không phải con số nhỏ.
Hiên Viên Uyển Dung nghĩ rằng mình khống chế tài chính, sẽ giúp Từ Khuyết nhìn rõ hiện thực, từ bỏ ý nghĩ này.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại cười mỉm ngồi trên long ỷ, toàn thân tản mát ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ: "Chỉ là trăm vạn lượng bạch ngân, cũng coi như tiền sao?"
Năm đó lão tử kiếm Linh Thạch, đều là ngàn vạn trở lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận