Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1319: Lão Phu Là Tổ Sư Của Ngươi

Con gái?
Tất cả mọi người đều nhìn về Từ Khuyết, lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Trời ạ!
Đoạn Cửu Đức sợ hãi vạn phần.
- Đồng hành mười hai năm, đều không biết Khuyết ca là nữ lang. Hùng thỏ chân phác sóc, thư thỏ mắt mê ly, song thỏ bàng đi, sao có thể phân biệt ta là hùng hay thư?
Husky trực tiếp ngâm ra một bài thơ từ tại chỗ.
- Hai người các ngươi yên tĩnh chút, lúc như thế này rồi còn nháo cái gì nữa.
Liễu Tĩnh Ngưng trừng Husky và Đoạn Cửu Đức một cái, căm tức nói.
Từ Khuyết là nam hay nữ, nàng biết rất rõ, rõ ràng lớn đến mức hù chết người, làm sao có khả năng là nữ.
Mạc Quân Thần cũng khẽ nhíu mày gật đầu, người tinh tường cũng nhìn ra được, đôi vợ chồng hồn phách này rõ ràng có vấn đề, căn bản không nhìn thấy dáng dấp của Từ Khuyết, bằng không không thể gọi hắn là con gái.
Nhưng bên cạnh đó cũng xác minh được, khẳng định là đôi vợ chồng này nhận lầm người, con của bọn họ năm đó là một bé gái, như vậy vô cùng có khả năng chính là Hiên Viên Uyển Dung rồi.
Chỉ có điều. . . vì sao bọn họ lại nhận sai?
Điểm này, không chỉ có Mạc Quân Thần cảm thấy nghi hoặc, Từ Khuyết cũng kinh ngạc không thôi.
Sau khi Hiên Viên Kỳ Thương nói ra hai chữ "Con gái", cơ bản là Từ Khuyết đã xác định được Hiên Viên Uyển Dung mới là con gái của y, dù sao thì mình cùng Hiên Viên Uyển Dung cũng có chút quan hệ, lúc này bị nhận lầm, hơn nửa là bởi vì từng có tiếp xúc với Hiên Viên Uyển Dung.
- Khặc khặc, chuyện này. . . hai vị tiền bối, kỳ thực ta không phải là con của các ngươi, nhưng từ trên một loại danh nghĩa nào đó mà nói, ta cũng có thể được xem như là con rể của các ngươi.
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía hồn phách của một nam một nữ này, cười nói.
Thời điểm như thế này không khiêm tốn một chút là không xong rồi, hai vị này rõ ràng chính là tồn tại mạnh mẽ đến mức khủng bố, hơn nữa mình còn bị người ôm vào trong ngực, nếu như trang bức, khả năng một giây sau sẽ bị bóp chết, liền cơ hội chạy trốn đều không có.
Nhưng mà, câu nói này của Từ Khuyết nói xong, một nam một nữ kia đều không hề bị lay động, Quan Sở Sở vẫn nỉ non lặp lại câu "Hiên Viên, con ta. . .".
Hiên Viên Kỳ Thương cũng như thế, trước sau nhu hòa nhìn Từ Khuyết nói "Con gái đừng sợ, cha ở chỗ này".
Bọn họ giống như hai cái máy quay đĩa, không có năng lực độc lập suy tư, vẫn duy trì nguyên trạng như vậy.
Cứ như vậy, tình huống lại có chút lúng túng.
Từ Khuyết chạy cũng không được, không chạy cũng không xong, trong tay hắn còn đang cầm Thần Hành Độn Tẩu Phù, muốn chạy thì có lẽ có cơ hội, nhưng vấn đề là một khi hắn chạy như vậy, bọn Liễu Tĩnh Ngưng ở lại ngoài sơn động không biết có thể gặp nguy hiểm hay không.
Chuyện này hắn không dám đánh cược, dù sao đôi vợ chồng trước mắt này, tựa hồ không có bất kỳ chút linh thức nào, vạn nhất mình chạy, bọn họ tức giận sang bọn Liễu Tĩnh Ngưng, hậu quả liền nghiêm trọng rồi.
- Khuyết ca, bây giờ phải làm sao đây? Hình như ngươi đã bị hai người điên cuốn lấy, nếu không trước hết bảo cho bọn họ thả bản thần tôn ra đi, bản thần tôn đi tìm viện binh trở về.
Husky ở ngoài sơn động hô lên.
- Tìm viện binh cái rắm, không thấy người ta không nghe bất kỳ lời nói nào của ta sao?
Từ Khuyết không biết nói gì.
Bây giờ hắn liền sức mạnh tránh thoát khỏi sự ôm ấp của Quan Sở Sở đều không có, cả người hoàn toàn bị khống chế, căn bản không thể nhúc nhích được, nói chuyện người ta lại không nghe, CMN còn có thể làm gì đây?
Liền hao tổn tiếp như vậy, chờ đến khi hồn phách của bọn họ tiêu tan?
- Ồ?
Lúc này, một tiếng kinh ngạc khó tin đột nhiên ở nơi sâu xa trong sơn động vang lên.
Thanh âm này đến vô cùng đột ngột, nghe vào rất già nua, nhưng cũng trung khí vô cùng, trong lúc vô hình càng tỏa ra một luồng khí thế kinh khủng, rõ ràng lại là một vị tồn tại bên trên Đại La Kim Tiên.
Bọn Từ Khuyết lập tức cả kinh, suýt chút nữa đã trợn rớt con ngươi xuống.
Bọn họ phân biệt ra được, đạo khí thế này không giống với luồng khí thế đột nhiên biến mất vừa nãy kia, hoàn toàn chính là hai người khác nhau.
Rõ ràng, bên trong hang núi này ẩn giấu một đống yêu ma quỷ quái, một đám lão bất tử, toàn bộ đều ở bên trong cả.
- Đậu phộng, cũng may là không tùy tiện đi vào, bằng không thật sự bị ăn tới mức không còn cặng rồi.
Husky lập tức sợ hãi nói.
Đoạn Cửu Đức cũng gật đầu, há mồm muốn nói cái gì.
Nhưng ngay sau đó, một bóng người già nua, chắp hai tay sau lưng, đang chậm rãi từ nơi sâu xa của sơn động đi tới.
Tóc của ông lão trắng phơ, dung mạo lại vô cùng trẻ tuổi, cực kỳ phù hợp với một từ hạc phát đồng nhan này, mà giờ phút này, trên mặt y mang đầy khiếp sợ cùng kinh hoảng, đi tới một bên đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn hồn phách của Quan Sở Sở cùng Hiên Viên Kỳ Thương, cùng với Từ Khuyết đang bị Quan Sở Sở ôm vào trong ngực.
- Chuyện này. . . chuyện này làm sao có thể?
Ông lão lập tức run rẩy cả người.
"Ầm!"
Đột nhiên, nguyên bản Hiên Viên Kỳ Thương đang nhu hòa nhìn Từ Khuyết, sát khí bỗng tăng vọt, bỗng nhiên xoay người tập trung vào ông lão, thô bạo gào thét:
- Dám đả thương con ta, chết!
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Hiên Viên Kỳ Thương hóa thành một cái bóng mờ, lấy tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy rõ, trong nháy mắt lao tới ông lão kia.
"Ầm!"
Ông lão lập tức ngã quỳ trên mặt đất, đầu tầng tầng dập đầu trên đất, hô lớn:
- Đệ tử Lý Huyền Kỳ bất hiếu, bái kiến tổ tiên! Đệ tử không có ác ý gì, không cẩn thận quấy nhiễu tổ tiên tiền bối, xin hãy thứ tội.
Bạch!
Hồn phách của Hiên Viên Kỳ Thương đột nhiên dừng lại ở trước mặt Lý Huyền Kỳ.
Đây cũng không phải là bởi vì Lý Huyền Kỳ, mà là cảm giác được Lý Huyền Kỳ thật sự không có ác ý, khí thế đã biến mất, bởi vậy Hiên Viên Kỳ Thương mới dừng lại.
Tiếp đó, y lại xoay người đi về phía Từ Khuyết, ánh mắt từ từ nhu hòa, tiếp tục lặp lại lời nói vừa nãy:
- Con gái đừng sợ, cha ở chỗ này.
Con gái?
Lý Huyền Kỳ nghe được danh xưng này, lại nhìn về phía Từ Khuyết phiên bản "Ông lão" đang bị Quan Sở Sở ôm vào trong ngực, lập tức há hốc mồm một trận!
Ông lão có tu vi Bán Tiên cảnh này là nữ? Không đúng?
- Nhìn cái gì vậy? Lão phu tên là Lữ Chân, cha ta gọi ta là Lữ Nhi, ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta, chẳng lẽ là xem thường tên của ta?
Từ Khuyết lập tức trợn mắt nhìn sang.
Vào lúc này hắn đã vô sỉ xem Quan Sở Sở cùng Hiên Viên Kỳ Thương như cha mẹ mình, trong lòng một điểm áp lực đều không có, dù sao dựa theo quan hệ bề ngoài giữa mình cùng Hiên Viên Uyển Dung, gọi đôi cha mẹ vợ Hiên Viên Kỳ Thương cùng Quan Sở Sở này là cha mẹ, hoàn toàn rất hợp lý.
Trọng điểm là câu nói này nói xong, Quan Sở Sở cùng Hiên Viên Kỳ Thương ở bên cạnh vẫn không có chút phản ứng nào, điều này làm cho nội tâm của Từ Khuyết vui mừng không thôi, dường như nhặt được món hời lớn.
Cùng lúc đó, ông lão cười khổ đáp:
- Chớ nên hiểu lầm, lão hủ không dám, chỉ là vừa nãy nghe lầm, mxin đừng để ý.
- Lầm hay không chờ một lúc rồi nói, trước tiên ta hỏi ngươi, ngươi vừa mới nói ngươi tên là Lý Huyền Kỳ, có phải là khai sơn thủy tổ của Thiên Cung Thư Viện?
Từ Khuyết trầm giọng hỏi.
Hắn đã triệt để làm rõ tình hình, nếu đôi vợ chồng này đã không có linh thức, còn coi hắn là thành con của mình, đây là cơ hội trang bức hiếm thấy, cần phải lợi dụng một chút, huống chi bây giờ còn tìm được chính chủ.
Từ lúc mới bắt đầu, bọn họ chính là hướng về phía Lý Huyền Kỳ mà đến, không nghĩ tới lão già này quả thực còn chưa chết, vậy chuyện này liền dễ làm rồi.
- Không sai, lão hủ chính là viện trưởng đời thứ nhất của Thiên Cung Thư Viện, Lý Huyền Kỳ, không biết các hạ là. . .
Lý Huyền Kỳ đáp lại, y thấy Từ Khuyết chỉ là Bán Tiên cảnh, xưng một câu các hạ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng chân chính để y quan tâm là hai đạo hồn phách bên cạnh Từ Khuyết.
Y càng nhìn càng hoảng sợ, mộ tổ táng các đời đại nhân vật phía sau núi Thiên Cung Viện này, từ năm đó y lập nên Thiên Cung Thư Viện cho tới tiến lúc vào tổ mộ, vẫn không biết bên trong tổ mộ này lại có đại nhân vật còn sống sót, tuy rằng chỉ còn một tia hồn phách, nhưng hồn phách này mạnh mẽ đến đáng sợ, hoàn toàn chính là cấp bậc Tiên Tôn, thậm chí khí tức xấp xỉ cấp bậc Tiên Đế.
- Ta? Ha ha, ngươi ngay cả ta cũng không biết, còn dám tự xưng là viện trưởng của Thiên Cung Thư Viện? Lý Huyền Kỳ, nếu ta nhớ không lầm, ngươi là bị Thiên Cung Viện trục xuất khỏi sư môn, làm sao còn có mặt mũi mượn dùng tên gọi của Thiên Cung Viện, tự lập sơn môn?
Từ Khuyết lạnh lùng nở nụ cười.
Nhưng lúc này hắn đang nằm ở trong lồng ngực Quan Sở Sở, hoàn toàn là tư thế một công chúa bị ôm, bất luận là cười lạnh như thế nào đi nữa, đều có vẻ không hề có chút khí thế nào, thậm chí còn có chút buồn cười.
Nhưng Lý Huyền Kỳ căn bản không dám cười, đặc biệt sau khi nghe được lời nói của Từ Khuyết, trong nháy mắt tâm thần rung mạnh.
- Ngài. . . ngài là sư huynh ở Thiên Cung Viện?
Y kinh hãi hỏi, thân thể có chút kích động đến run rẩy.
- Sư huynh? Ha ha, từ bối phận mà tính, lão phu được tính là sư tổ của ngươi, năm đó phát sinh quá nhiều chuyện, lão phu không thể không tự mình phong ấn, không nghĩ tới tỉnh lại sau giấc ngủ, Thiên Cung Viện cũng đã không còn tồn tại nữa, ngược lại còn thêm ra một cái Thiên Cung Thư Viện, hơn nữa còn nghe nói Thiên Cung Thư Viện này là do một kẻ bị Thiên Cung Viện ta ruồng bỏ khai sáng, chuyện này thật đúng là chuyện cười lớn.
Từ Khuyết cười lạnh thành tiếng, con ngươi nhìn chằm chằm vào Lý Huyền Kỳ, cực kỳ hung hăng quát lên:
- Lý Huyền Kỳ, lão phu hỏi ngươi, Thiên Cung Viện đến cùng đã phát sinh chuyện gì? Tại sao lại bị diệt môn trong một đêm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận