Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 757: Lại Đắc Ý

Nếu như ánh mắt có thể giết chết một người, đoán chừng bây giờ Từ Khuyết đã thủng trăm ngàn lỗ.
Câu nói bỉ ổi như thế, là ai cũng không chịu được, dù cho thái hậu này trầm ổn như thế nào, lúc này cũng suýt nữa tan vỡ.
Thậm chí ở dưới động phủ thần bí trong mật thất, các tu sĩ nhìn thấy tình cảnh này cũng tỏ vẻ ngơ ngác.
Ngày hôm nay bọn họ cuối cùng cũng xem như kiến thức được, một người vô sỉ, hóa ra có thể vô biên như thế.
- Chẳng trách hắn có thể đi vào Tạc Thiên Bang, thì ra cảnh giới vô sỉ của tên này không kém hơn Từ Khuyết một chút nào.
- Thật đáng sợ, ngay cả ảo cảnh đều không trị được hắn.
- Đôi đạo lữ lúc trước sau khi tiến vào trong ảo cảnh kia, toàn bộ hành trình đều là ở vương phủ và bên trong hoàng thành, căn bản liền chưa từng đi vào hoàng cung, kết quả cái tên này mới đi vào một ngày, đã nháo đến tận trong hoàng cung rồi.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị thái hậu này cũng quá xinh đẹp đi.
- Xinh đẹp tới đâu cũng chỉ là ảo cảnh.
- Hừ, ảo cảnh thì làm, ảo cảnh cũng có thể làm được chuyện kia, chỉ cần cảm giác đủ chân thực là được...
Mọi người liên tục nghị luận, từ công kích Từ Khuyết, đến cuối cùng không để ý đã đem câu chuyện chuyển hướng về phía thái hậu.
Đương nhiên, lúc này Từ Khuyết đúng là không nghĩ đến muốn làm gì thái hậu cả.
Dù sao Tử Hà tiên tử còn đang đứng ở ngoài cửa kìa.
Cho dù phóng túng hơn nữa, cũng không thể phóng túng với ảo cảnh này được, chuyện này quả thật không tiện, quá thẹn thùng.
- Thái hậu, chúng ta vẫn nên nói một chút đi, ngươi tìm cho ta một bộ quần áo vừa vặn chút, mấy ngày này chúng ta sẽ ở lại nơi này, cứ như vậy, vấn đề liên quan tới việc có cho súng hay không liền dễ nói.
Từ Khuyết nói xong, vỗ vỗ vai đẹp của thái hậu, ngữ trọng tâm trường nói.
- Ở lại?
Lông mày của thái hậu lập tức nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Hừ, tên tội phạm điên cuồng nhà ngươi được lắm, đã bắt cóc tiểu quận chúa, còn muốn ở lại trong tẩm cung của ta, nếu như bị Tấn vương biết, y sẽ nghĩ như thế nào đây?
- Y nghĩ như thế nào không liên quan đến ta.
Từ Khuyết nghiêm mặt, vô cùng đau đớn chỉ trích nói:
- Thế nhưng thái hậu tỷ tỷ, vừa nãy ngươi ngồi lên trên đùi ta, đã suy nghĩ hoàng thượng sẽ nghĩ như thế chưa? Hơn nữa ngươi còn đùa nghịch ta, nếu như tiên hoàng biết, lại sẽ nghĩ như thế nào?
- Ngươi...
Thái hậu lập tức trừng lớn con mắt, tức giận đến mức nói không ra lời.
Vừa nãy nàng ngồi lên trên đùi, thuần túy chính là muốn cướp đoạt cây súng kia, giao cho thờ rèn đi nghiên cứu, cuối cùng chế tạo ra một nhánh quân mã có hỏa lực mạnh mẽ, ai biết lại trúng gian kế của tên tiểu tặc này, còn bắt được con gà con của hắn...
Ngẫm lại quả thật tức chết đi được.
- Được rồi, dù sao ranh giới cuối cùng của ngươi ta cũng hiểu, mọi người đều là người trưởng thành, có cái gì chưa từng thấy. Hơn nữa người tốt như ta, đối với ngươi cũng không có ý nghĩ gì, cũng chỉ là muốn ở lại đây mấy ngày tránh né ngọn gió chút mà thôi. Sau khi chuyện thành công, súng này... đương nhiên là của ngươi, hơn nữa nếu như biểu hiện của ngươi tốt, ta cho ngươi mười mấy hai mươi khẩu súng lục cũng không thành vấn đề.
Từ Khuyết cười tủm tỉm nói.
Thái hậu lập tức im lặng, trong lòng không khỏi có chút động tâm.
Theo lý mà nói, nàng cũng không hi vọng tiểu quận chúa bị người này bắt đi, nhưng cái tên này đưa ra điều kiện quá có sức hấp dẫn.
Loại súng có uy lực to lớn này, chỉ cần nắm giữ một nhánh, cũng đủ để khiến người ta làm được chuyện lấy một địch mười, nếu tương lai có thể làm ra hơn vạn khẩu, vậy cũng tương đương với trăm vạn đại quân.
So sánh như thế, nàng thật sự rất dao động.
Huống hồ, các đời hoàng đế vì ngăn cản nước láng giềng xâm lấn, cũng gả đi không ít công chúa, bây giờ hi sinh một tiểu quận chúa, ngược lại cũng không tính là gì.
- Được, ai gia đáp ứng ngươi, để ngươi lưu lại.
Rốt cục thái hậu gật đầu, đôi mắt đẹp nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết nói:
- Thế nhưng ai gia có một điều kiện, ngươi phải lưu lại một khẩu súng, để tránh đến đó lúc ngươi đổi ý.
- Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng súng có thể cho ngươi, đạn thì không thể.
Từ Khuyết lúc này cười nói, rất thẳng thắn lấy đạn ra, ném súng lục cho thái hậu.
Thái hậu quả thật đã luyện qua võ, ra tay phi phàm, cổ tay nhẹ nhàng vung lên, cực kỳ tự nhiên xảo diệu bắt lấy súng lục.
Sau khi nàng quan sát kỹ một lúc, mới lộ vẻ nhẹ nhàng gật đầu:
- Được, mấy ngày này các ngươi ở lại đây đi, ai gia sẽ hạ lệnh để những người không liên quan không được tới gần, nhưng các ngươi tốt nhất cũng không nên tự mình chạy loạn, nếu như bị phát hiện, ai gia cũng rất khó giữ được các ngươi.
- Được, ta thích nhất hợp tác với loại người sảng khoái như thái hậu tỷ tỷ. Trước tiên lấy cho ta một bộ quần áo đến đây đi, không cần quá khoa trương, tùy tiện làm vài bộ kiểu dáng đơn giản như long bào là được.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Thái hậu nghe thấy vậy, bước chân lập tức cứng đờ.
Long bào?
Sao ngươi không nói trực tiếp dâng ngôi vị hoàng đế cho ngươi luôn đi?
Nàng đè xuống lửa giận trong lòng, làm bộ làm cái gì đều không nghe thấy, trực tiếp xoay người đi ra cửa.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, sau đó nàng triệt để đi xa.
Tử Hà tiên tử và tiểu quận chúa lúc này mới đi vào, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cùng kinh ngạc nhìn Từ Khuyết, không nghĩ ra hắn giải quyết phiền phức như thế nào.
- Hoa... Hoa An ca ca, kỳ thực thái hậu nhận ra ta, ta vừa rồi muốn nói cho ngươi, nhưng đã chậm rồi.
Lúc này, tiểu quận chúa cúi đầu, lộ ra bộ dáng làm sai chuyện, thấp giọng nói.
- Không có việc gì, sau này chúng ta liền ở lại đây, nếu như ở quen rồi, ở lâu dài cũng được.
Từ Khuyết cười ha hả nói.
Chí ít hiện tại hắn đã mò thấy lòng dạ của thái hậu này, chỉ cần có đồ vật có thể đánh động tới nàng, nàng liền có thể trở thành con rồi để hắn sai khiến.
Rất nhanh, thái hậu tự mình mang theo mấy bộ quần áo trở về, là mấy bộ quần áo cấm vệ phổ thông, sau khi tùy ý để xuống, liền nhìn về phía tiểu quận chúa nói:
- Tiểu quận chúa, mấy ngày nay các ngươi ở lại nơi này của ai gia đi, thế nhưng nhớ kỹ không nên chạy loạn, hiểu chưa?
- Đã, cảm ơn thái hậu! Thái hậu thật tốt!
Tiểu quận chúa căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì, vừa nghe thấy thái hậu nói như vậy, cho rằng thái hậu là vì giúp nàng mới làm như vậy, nàng lập tức tỏ vẻ mừng rỡ.
Thái hậu khẽ gật đầu, nhàn nhạt quét qua Từ Khuyết một chút rồi xoay người rời đi.
...
Mấy ngày tiếp theo, mấy người Từ Khuyết quả thực sống rất an ổn, vẫn hoạt động ở trong phạm vi tẩm cung, chưa từng có người nào tới quấy rầy qua.
Mỗi ngày ba bữa, thái hậu còn tự mang theo cơm nước tới đây, khiến Từ Khuyết vô cùng thoả mãn.
Có một ngày, hắn một thân một mình đứng ở bên trong đình viện, cười híp mắt cảm khái nói:
- Ảo cảnh này cũng không ra sao, căn bản là không có nguy hiểm gì. Ăn uống còn có một thái hậu hầu hạ, hoàn toàn chính là thời gian nghỉ phép. Ha ha, sảng khoái, thật là sảng khoái, quá sảng khoái.
Ở ngoài động phủ bên trong mật thất, đông đảo tu sĩ từ trong hình nghe được câu nói này, trong nháy mắt mặt đều đen lại.
Không nguy hiểm?
Nghỉ phép?
Sảng khoái?
Mẹ nó chứ, cái gì gọi là người so với người làm người ta tức chết? Chính là đây!
Người khác tiến vào ảo cảnh, kết cục một người thê thảm hơn một người, nhưng đến phiên tên này đều hoàn toàn thay đổi.
Rõ ràng là một đoạn ảo cảnh tình cảm bi thảm, cuối cùng lại bị con hàng này chơi thành như vậy, bắt đi tiểu quận chúa, đùa giỡn thái hậu, cuối cùng còn ở trong tẩm cung của thái hậu, ba bữa vẫn do thái hậu hầu hạ, chuyện này quả thật quá bất công mà.
- Haizz, thật hâm mộ hắn quá.
- Đúng vậy, vốn cho rằng bị vây ở đây dù sao cũng tốt hơn đi ảo cảnh chịu tội, bây giờ nhìn đến hắn như vậy, ta có chút không nhịn được muốn tiến vào trong ảo cảnh rồi.
- Ta cũng thế.
- Ngươi nói bây giờ chúng ta đi xuống, đi tới vị trí trước đây bọn họ đi vào kia, có thể gặp phải hắn ở bên trong hay không?
- Ồ, chuyện này không nói trước được nha, vạn nhất gặp phải hắn, chúng ta cũng có đường sống rồi.
- Đến lúc đó chẳng phải sẽ được thoải mái sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận