Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1155: Đại Sát Tứ Phương

Nhà trọ nơi Từ Khuyết ở vừa vặn nằm ở biên giới phố xá sầm uất của Nam Thành.
Làm hắn bất ngờ chính là mình bế quan sáu ngày, vốn tưởng rằng người của Đạo Môn sẽ điên cuồng tìm tới cửa, kết quả là vẫn gió êm sóng lặng, mình cũng bình yên vô sự.
Kể cả lúc hắn bước ra khỏi nhà trọ, đi ở trên đường phố, cũng không có bất kỳ người nào liếc hắn thêm một cái, càng không có người của Đạo Môn tìm hắn gây sự.
- Ồ, chẳng lẽ là Tần Tố Tố kia giúp ta giải quyết? Uầy, cũng không đúng, nếu như nàng không ngốc, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.
Từ Khuyết lắc đầu tự nói.
Tần Tố Tố với hắn là bèo nước gặp nhau, sẽ không thể vì giúp hắn mà đi đắc tội với Đạo Môn, dù sao Đạo Môn mất đi mười kiện bán phẩm Tiên Khí, thậm chí trong nhẫn trữ vật còn ẩn giấu việc riêng tư bí mật quan hệ đến rất nhiều người, Đạo Môn không thể vì cho Tần Tố Tố mặt mũi mà xem việc này như chưa từng xảy ra.
Vả lại, coi như Tần Tố Tố thật sự thưởng thức hắn, vậy thì càng không thể giúp hắn, thưởng thức là được xây dựng dựa trên cơ sở thực lực, nếu như Từ Khuyết ngay cả phiền phức do mình làm ra cũng không giải quyết được, vậy chỉ có thể được coi là một tên ngốc nghếch chỉ biết gây phiền toái, Tần Tố Tố dựa vào cái gì để thưởng thức hắn.
Bất luận là nhìn như thế nào, Tần Tố Tố cũng không thể ra tay giúp đỡ.
Vì thế, tình huống trước mắt như thế, Từ Khuyết suy đoán chắc là Đạo Môn đang ấp ủ kế hoạch gì đó, thậm chí là trước tiên làm ra một ít biện pháp bổ cứu, cuối cùng mới sẽ tìm tới hắn.
- Khà khà, quan tâm các ngươi làm quái gì, ta cũng chưa từng biết sợ là gì.
Từ Khuyết vui mừng nở nụ cười, cất bước đi trên phố xá sầm uất.
Hắn chuẩn bị hỏi thăm một chút, nhìn xem những người đặt hàng mấy món đồ "nhạy cảm" trong nhẫn trữ vật kia, đến cùng là có lai lịch gì, sống ở chỗ nào, như vậy mới thuận tiện cho việc sau này hắn đến gõ cửa mò chỗ tốt.
- Ồ, Bạch đạo hữu, đã lâu không gặp, đến đến đến, cùng nhau đi uống chén trà đi.
Nhưng mà mới vừa đi ra vài bước, phía trước đột nhiên có một người thanh niên đi tới, hướng về phía Từ Khuyết chào hỏi, cực kỳ nhiệt tình.
Từ Khuyết hơi run run, lập tức chau mày lên, hắn tuyệt đối không quen biết người trẻ tuổi kia, hơn nữa xưa nay cũng chưa từng thấy.
- Hả?
Ngay sau đó, con ngươi của Từ Khuyết híp lại, hắn cảm thấy được lúc người trẻ tuổi kia đi tới, các góc ở trên phố xá sầm uất đều có không ít người đang tiến gần về phía hắn.
Quan trọng hơn chính là, từ trên khí tức của đám người kia mà xem, tất cả đều là Nhân Tiên cảnh sơ kỳ và Nhân Tiên cảnh trung kỳ, gộp lại có ít nhất mười mấy người, lúc này tất cả đều khóa chặt hắn thành mục tiêu, trước sau vây lại.
- Ha, vừa mới đột phá xong, nhanh như vậy đã có người đưa tới cửa để cho ta trang bức?
Từ Khuyết lập tức liền vui vẻ.
Nếu như là sáu ngày trước, lúc hắn vẫn chưa đột phá đến Bán Tiên cảnh trung kỳ, thậm chí còn chưa chuyển Kiếm Linh sang thanh lợi kiếm bán phẩm Tiên Khí mới, đối mặt với mười mấy chân cảnh Nhân Tiên cảnh, đoán chừng hắn sẽ trực tiếp chạy mất.
Tuy rằng dùng lục sắc Hỏa Liên sẽ có thể hủy diệt bọn họ, nhưng bản thân mình cũng sẽ bị thương, đến lúc đó cũng sẽ bị những người còn lại của Đạo Môn đánh chết.
Nhưng bây giờ hắn không chỉ đã đột phá đến Bán Tiên cảnh trung kỳ, thực lực tăng cao, càng quan trong hơn là Kiếm Linh lại có thể giúp đỡ, mặc kệ là chân cảnh hay là ngụy cảnh Nhân Tiên cảnh, Từ Khuyết lại có thể tiếp tục dùng một chiêu chém chết như trước.
Vì thế vào lúc này, hắn bình tĩnh thong dong một cách lạ kỳ, cười híp mắt nhìn người trẻ tuổi kia nói:
- Ồ, Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, chúng ta đừng uống trà, đi uống rượu đi.
- Hả. . . Ha ha ha, được, suýt chút nữa quên Bạch đạo hữu là người ham rượu ngon, vậy chúng ta mau đi thôi.
Người trẻ tuổi kia thấy Từ Khuyết phối hợp như vậy, không khỏi hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn cấp tốc phản ứng lại, cười ha ha nói.
- A đúng rồi, Vương đạo hữu, ở trong nhà ngươi đứng hàng thứ tám chứ nhỉ? Ầy thật ngại quá, ta lại quên mất, ngươi đã bảo ta gọi ngươi là Vương Bát, như vậy mới thân thiết một chút, nhìn xem ta đều quên rồi, ngươi chớ để ý nha Vương Bát huynh.
Lúc này, Từ Khuyết giả vờ chợt nhớ ra nói.
"Phốc!"
Người đến người đi bên trong phố xá sầm uất, một vài người đi ngang qua nghe được Từ Khuyết nói, trong nháy mắt cười phun ra tiếng.
Vương Bát?
Thời đại này còn có người thích danh xưng như thế sao?
- . . .
Trong nháy mắt nụ cười trên mặt của người trẻ tuổi kia cũng cứng đờ, trong tròng mắt lộ ra vẻ ảo não.
Y căn bản không phải họ Vương, hoàn toàn chính là hướng về Từ Khuyết mà đến, cho nên mới hùa theo Từ Khuyết để nói, nhưng vạn vạn không nghĩ tới chỉ là một chữ "Vương", cũng có thể bị Từ Khuyết lừa một cú.
- Vương Bát huynh, tại sao còn chưa đi, ta biết rượu ở một chỗ rất được, chúng ta mau đi thôi.
Lúc này, Từ Khuyết còn cười híp mắt nhìn người trẻ tuổi kia hô.
Người trẻ tuổi kia ngoài cười nhưng trong không cười nói ra:
- Bạch đạo hữu, ngươi đã quên sao, nhà ta làm nghề cất rượu, rượu bên ngoài nào có ngon bằng rượu của chính mình ủ đây, hay là đi về nhà ta uống một chén đi.
- A? Nhà ngươi?
Sắc mặt của Từ Khuyết đột nhiên biến đổi, kinh ngạc nói:
- Vương Bát huynh, không phải là người trong nhà ngươi đã sớm chết sạch rồi sao? Lúc trước nhà ngươi chịu khổ tàn sát, liền tổ tông mười tám đời đều bị đào móc ra cho chó ăn, ngươi đã sớm không có nhà mà?
- Vô sỉ, nhà ngươi mới chết sạch rồi!
Người trẻ tuổi kia rốt cục không nhịn được nữa, tại chỗ gầm lên một tiếng, ra tay liền muốn chụp tới Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười hì hì, dưới chân trượt đi, thân hình trong nháy mắt lui về phía sau, sau đó lại sừng sộ quát lên:
- Thì ra ngươi không phải là Vương Bát huynh! Đáng ghét, đến cùng ngươi là ai, tại sao phải giả mạo Vương Bát để lừa gạt ta!
- Ngươi mới là Vương Bát! Các vị đồng môn, mau ra tay hắn bắt!
Người trẻ tuổi mắng xong, quay ra bốn phía rống lớn một tiếng.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ngay lập tức, hơn mười tu sĩ Nhân Tiên cảnh, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng lướt ra, mang theo sát khí bàng bạc nhằm phía về phía Từ Khuyết.
Mọi người ở đây thấy vậy, sợ bị lan đến, đều lùi ra.
Nguyên bản đường phố sầm uất người đến người đi, lập tức liền trở nên trống trải, mười mấy tu sĩ Nhân Tiên cảnh vây chặt Từ Khuyết ở chính giữa, đằng đằng sát khí nhìn hắn.
Sau khi mọi người ở đây lui ra vòng chiến, cũng không tản đi, trái lại vây quanh ở bên ngoài xem ra náo nhiệt, nghị luận sôi nổi.
- Đậu phộng, tình huống là như thế nào đây, nhiều người vây giết một tiểu tử Bán Tiên cảnh như vậy?
- Bên trong Bách Hội Thành không phải đã có quy định cấm tranh đấu hay sao? Trừ phi là lên trên Sinh Tử Đài, bằng không thì gây sự trong thành sẽ bị tiêu diệt đó.
- Ngươi ngốc hả, đám người kia vừa nhìn liền biết là có lai lịch không nhỏ, khẳng định đã chuẩn bị kỹ trước khi đến rồi, bằng không làm sao có thể sẽ ra tay ở chỗ này.
- Ồ, ta biết một người trong đó, hình như là người của Đạo Môn.
- Đạo Môn? Tiểu tử kia làm chuyện gì rồi, lại bị Đạo Môn vây giết?
- Mặc kệ đi, tiểu tử này có dáng vẻ đẹp mắt như vậy, khẳng định không phải là thứ tốt, chết đi là tốt nhất.
- Chà chà, mười mấy Nhân Tiên cảnh vây giết một Bán Tiên cảnh, ngươi cảm thấy hắn có thể không chết sao?
Mọi người ở đây đều thờ ơ lạnh nhạt, thuần túy coi như xem trò vui, căn bản không quan tâm xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Từ Khuyết lại cực kỳ bình tĩnh, cười híp mắt nhìn hơn mười tu sĩ Nhân Tiên cảnh xung quanh, lắc đầu nói:
- Ta còn kỳ quái là làm sao mấy ngày nay các ngươi liền một chút động tĩnh cũng không có, có phải là đang ấp ủ đại chiêu gì đó không, không nghĩ tới đơn giản thô bạo như vậy, trực tiếp đến nhiều người vây giết ta như thế, thật là không có ý tứ.
- Hừ, chỉ là một Bán Tiên cảnh cũng dám đắc tội với Đạo Môn ta, tự tìm đường chết! Ngươi biết điều thì ngoan ngoãn câm miệng, đi theo chúng ta, nếu như dám nói cái gì không nên nói, chúng ta sẽ khiến ngươi ngay cả cơ hội mở miệng cũng không còn.
Người trẻ tuổi lạnh lùng nhìn chằm chằm tới Từ Khuyết nói.
- Nói lời không nên nói?
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức giương lên:
- Cái gì không nên nói, ồ ta nhớ rồi, các ngươi nói những đơn đặt. . .
- Câm miệng!
Lúc này người trẻ tuổi kia lớn tiếng hét một tiếng, cắt ngang Từ Khuyết.
- Tự tìm đường chết, giết cho ta!
Bạch!
Trong nháy mắt, hơn mười tu sĩ Nhân Tiên cảnh khởi động thân hình, bấm ra pháp quyết, cấp tốc bay lên phía trước, muốn tiêu diệt Từ Khuyết.
- Haizz, thật vô vị, lại phải giết người phí công mà không lấy được kinh nghiệm rồi.
Từ Khuyết lộ ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, từ khi hệ thống bỏ đi công năng giết người được kinh nghiệm, bây giờ mỗi lần hắn giết một người, liền cảm thấy rất thiệt thòi.
Nhưng con hàng này ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hành động lại không có chút nào hàm hồ.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn, tiếng phong hỏa lôi bạo vang vọng tứ phương, Từ Khuyết giẫm lên Phong Hỏa Luân ngang trời lướt lên.
"Xèo!"
Ngay sau đó, hắn lấy ra thanh lợi kiếm kia, ánh sáng màu bạc lóe lên lạnh lẽo, Kiếm Linh phụ kiếm tản mát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, tràn ngập toàn trường.
"Híttt!"
Vô số mọi người vây xem ở đây, trong nháy mắt trợn to hai mắt, hít vào một ngụm khí lạnh.
- Hai kiện Tiên Khí?
- Tiểu tử Bán Tiên cảnh lại có hai kiện Tiên Khí?
- Trời ơi, tên này có lai lịch thế nào vậy?
Rất nhiều người đều kinh ngạc thốt lên thành tiếng, cực kỳ ngơ ngác.
Một tu sĩ Bán Tiên cảnh lại có hai kiện Tiên Khí, còn có thể điều động như thường, đây quả thật là làm cho mấy người cảm thấy kinh thế hãi tục.
Nhưng mà Từ Khuyết căn bản không để ý tới phản ứng của mọi người, dưới chân đột nhiên giẫm lên Phong Hỏa Luân một cái, bóng người hóa thành một cái bóng mờ.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng nổ vang rền, cả người hắn trực tiếp biến mất ở bên trong tầm nhìn của mọi người.
Xèo!
Sau đó, làm một luồng ánh sáng lạnh từ trên trời giáng xuống, "Loạt xoạt" một tiếng, hai tên tu sĩ Đạo Môn đứng chung một chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào, tại chỗ bị chém thành hai nửa, máu tươi phun ra tung toé.
Trong khoảnh khắc, đông đảo tiếng bàn luận tắc nghẽn dừng lại, không khí bốn phía giống như bị đọng lại, lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người ở đây, đều trợn mắt ngoác mồm sững sờ ở tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận