Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 714: Có Phải Chỉ Còn Một Gian Phòng?

Từ Khuyết mở miệng phát ra âm thanh quái lạ, ra dáng nhảy nhót, làm cho Khương Hồng Nhan có chút sửng sốt.
- Chuyện này... đây là vũ khúc gì?
Vẻ mặt của nàng vô cùng nghi hoặc nói.
Tuy rằng hoàn toàn không nghe hiểu ca từ của Từ Khuyết, nhưng có thể cảm giác được phong cách của bài vũ khúc này rất khác biệt.
Từ Khuyết tỏ vẻ chột dạ nói:
- Đây là thần khúc của Ấn Độ, kỳ thực ta cũng không thạo lắm.
- Hát rất hay, nhảy cũng... rất đẹp.
Khương Hồng Nhan nhàn nhạt gật đầu, còn rất nghiêm túc đưa ra đánh giá.
- Khiêm tốn khiêm tốn.
Từ Khuyết lập tức khiêm tốn nở nụ cười, trong lòng lại ngầm thở dài một hơi.
Vừa nãy hắn đè tiếng bước chân nhẹ nhàng như vậy, kết quả vẫn bị phát hiện, hiển nhiên một cái hắc côn lúc trước đã làm nàng sinh lòng phòng bị với mình.
Không được, tiếp tục như vậy sẽ không ổn.
Lấy địa vị giang hồ của bản Bức Vương, sao có thể cho phép loại thất bại này đây?
Hơn nữa ta có ý đồ xấu gì đâu, dựa vào cái gì vừa bị nàng nhìn một cái liền chột dạ hát ca khúc Ấn Độ, chuyện này quá mất mặt.
Phải nghịch chuyển trở về.
Từ Khuyết lúc này thẳng người lên, nghịch sợi dây tơ hồng trong tay, cười nhạt nói:
- Hồng Nhan, ta đột nhiên nhớ tới một loại ma thuật, ngươi muốn xem không?
- Ma thuật? Ngươi là người trong ma môn sao?
Khương Hồng Nhan tỏ vẻ bình tĩnh hỏi, tựa hồ cảm thấy nếu như Từ Khuyết thực sự là người trong ma môn, cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng.
Bởi vì thật sự tính ra, những thủ đoạn kia của Từ Khuyết tựa hồ còn ác liệt hơn cả người trong ma môn.
- Đương nhiên không phải, ta chính là người đọc sách, làm sao có khả năng nhập ma được. Ma thuật là một cách nói ở quê hương ta, ở đây cũng có thể gọi là ảo thuật.
Từ Khuyết lắc đầu giải thích.
- Ừm.
Khương Hồng Nhan khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, hiển nhiên cũng không có hứng thú đối với cái gọi là ảo thuật gì đó.
Mắt thấy nàng tựa hồ lại muốn tiến vào trong trạng thái tu luyện, Từ Khuyết lúc này nói ra:
- Hồng Nhan, ngươi có tin ta có thể dưới tình huống không mượn dùng nhẫn trữ vật, bỗng dưng làm sợi dây này biến mất ở trước mặt ngươi hay không?
- Ồ? Làm như thế nào?
Mí mắt của Khương Hồng Nhan khẽ nâng lên, nhìn về phía Từ Khuyết, có chút ngạc nhiên.
- Ngươi trước tiên duỗi ra một cái tay ra.
Từ Khuyết cố làm ra vẻ bí ẩn cười nói, tỏ vẻ vô cùng thần bí, bắt đầu xây dựng bầu không khí.
Khương Hồng Nhan chần chờ một chút, thật sự duỗi cánh tay ra, nơi tay áo bào lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn bóng loáng, mềm mại giống như không có xương.
- Đầu tiên dây thừng này sẽ trói hai vòng ở trên cổ tay ngươi, dính một chút tiên khí.
Từ Khuyết vừa giải thích linh tinh, vừa cầm lấy một đầu dây tơ hồng quấn lên cổ tay của Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan không hề phản kháng, bình tĩnh tùy ý để sợi dây vòng qua cổ tay, còn lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Ta còn chưa bước vào Tiên Nhân Cảnh, không có tiên khí.
- Không sao hết, ta nói ngươi có thì ngươi sẽ có.
Từ Khuyết nói, mặt không đỏ tim không đập đem sợi dây quấn chắc lại, sau đó nắm lên một đầu dây khác, quấn lên cổ tay của mình, cũng giải thích:
- Bây giờ cần quấn hai vòng ở trên tay ta, dính một chút đẹp trai.
Trên mặt của Khương Hồng Nhan vẫn bình tĩnh như nước, im lặng không nói gì.
- Tiếp đó, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích, ngươi xem.
Từ Khuyết nói xong, cũng buộc chặt sợi dây trên cổ tay mình lại.
Vèo một cái, dây tơ hồng đột nhiên sáng lên một vầng sáng yếu ớt, lập tức trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Điều này cũng mang ý nghĩa, nhân duyên giữa hai người đã chân chính bị ràng buộc với nhau.
- Ồ?
Khương Hồng Nhan không biết những thứ này, nhìn thấy tình huống như thế không khỏi ngạc nhiên nghi ngờ, vô cùng bất ngờ.
Bởi vì nàng cảm ứng được, vừa nãy Từ Khuyết cũng không hề làm gì, đơn thuần chỉ là buộc sợi dây lại, kết quả sợi dây liền thật sự biến mất.
- Ngươi làm như thế nào được?
Nàng rốt cục có chút tò mò hỏi.
Thủ đoạn mà Từ Khuyết bày ra quá quái dị.
Ví dụ như hắc côn lúc trước, còn có sợi dây đỏ biến mất bây giờ, đều không phải tu sĩ bình thường có thể làm được.
Từ Khuyết lập tức liền đắc ý, tiện hề hề cười nói:
- Đây là bí mật. Hôn nhẹ ôm một cái nâng cao tinh thần, ta sẽ nói cho ngươi biết.
-...
Khương Hồng Nhan lẳng lặng nhìn hắn một lúc, chợt trực tiếp nhắm mắt, lại tiến vào trạng thái tu luyện.
Từ Khuyết hoá đá tại chỗ.
Đậu phộng!
Đây cũng quá lạnh lùng rồi, sau khi mất trí nhớ thật sự lập tức trở lại trước lúc giải phóng luôn.
Nữ Đế quả nhiên khó ghẹo.
Nhưng mà... dây tơ hồng đều đã buộc rồi, làm sao còn có thể như vậy?
Từ Khuyết nghi ngờ sờ sờ cằm, ngồi vào một bên, quyết định cứ chờ một chút, nhìn xem có biến hóa gì không.
Kết quả ngồi nửa canh giờ mà chẳng phát sinh chuyện gì.
- Đậu phộng, sẽ không phải là hàng nội địa đấy chứ?
Trong lòng Từ Khuyết lập tức nổi lên nghi ngờ.
Nhưng mà, giờ khắc này trong lòng Nữ Đế cũng có chút hỗn loạn.
Thiên tính của nàng yêu thích bình tĩnh, cũng không biết tại sao, sau khi cùng Từ Khuyết tán gẫu xong, đến bây giờ đã qua nửa canh giờ vẫn không cách nào bình tĩnh tiếp tục tu luyện, tình huống như thế rất không bình thường.
Trong lúc không để ý, nàng tự nhiên xuất hiện ý nghĩ, đi lại xung quanh, nhìn thế giới "Xa lạ" này một chút.
Ý nghĩ này mới đầu còn rất nhỏ bé, nhưng theo thời gian trôi qua, nó đã nảy mầm cắm rễ, cảm giác muốn đi ra bên ngoài dạo một vòng càng mãnh liệt.
- Từ Khuyết.
Cuối cùng, nàng đột nhiên mở đôi mắt đẹp, gọi Từ Khuyết một tiếng.
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra:
- Làm sao thế?
Khương Hồng Nhan đứng lên, ánh mắt nhìn phía phương xa, nhẹ giọng nói:
- Theo... cùng ta đi ra ngoài đi dạo, ta muốn nhìn một chút.
Nàng vốn là muốn dùng chữ "Theo", nhưng hiển nhiên "Theo ta" so với "Cùng ta" nhiều hơn một loại giọng điệu ra lệnh, nhưng nàng lại đột nhiên thay đổi cách dùng từ, tất cả đều là theo bản năng cảm thấy không thể dùng loại giọng điệu này đối với Từ Khuyết.
Đi ra ngoài đi dạo? Đây không phải chính là hẹn hò đi dạo phố sao?
Từ Khuyết đầu tiên là ngẩn ra, chợt mặt không biến sắc gật gật đầu:
- Được, ta đi với ngươi.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn đã đang mừng lớn.
Phải biết, dù cho là Khương Hồng Nhan lúc trước khi mất trí nhớ, cũng không thể nói ra câu nói "Cùng ta đi dạo" như thế này, bây giờ đột nhiên xuất hiện tình huống như thế, hơn nữa còn là ở dưới tình huống nàng mất đi ký ức, tuyệt đối là dây tơ hồng bắt đầu phát huy tác dụng, trong lúc vô hình cho hắn cơ hội tiếp xúc.
- Ta muốn đi tới nơi có nhiều người dạo một chút.
Khương Hồng Nhan bổ sung một câu.
- Có thể, không thành vấn đề.
Từ Khuyết đáp.
- Ngươi không sợ bị phát hiện sao? Bây giờ chắc bọn họ vẫn đang tìm ta.
Khương Hồng Nhan hỏi.
Dưới cái nhìn của nàng, nếu như Từ Khuyết thật sự có thực lực giết sạch những cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ kia, cũng không cần mang theo nàng chạy trốn.
Nhưng lúc đó là bởi vì Từ Khuyết liên tiếp dùng hai quyền Bức Vương Quyền hơn vạn điểm trang bức, dẫn đến đạo uẩn có chút suy yếu, ngay cả công năng tự động khôi phục của hệ thống cũng không có cách nào khôi phục.
Nhưng trải qua mấy ngày nay tu dưỡng, từ lâu hắn khôi phục đỉnh phong, căn bản không sợ hãi bất kỳ người nào.
- Đương nhiên không sợ, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta lúc đó mang ngươi đi, không phải bởi vì ta sợ bọn họ, mà là ngươi từng nói cho ta biết, không nên giết quá nhiều người, lời nói này ta vẫn nhớ kỹ. Hơn nữa bọn họ cũng có khả năng là hạ nhân của ngươi, ta sao có thể nhẫn tâm giết hết bọn họ đây?
Từ Khuyết vô sỉ nói.
Khương Hồng Nhan lập tức ngẩn ngơ, im lặng một lúc mới nói ra:
- Lời ta nói trước đây, ngươi vẫn nhớ cặn kẽ như vậy sao?
- Đúng rồi.
Từ Khuyết lộ ra nụ cười xán lạn nói.
Khương Hồng Nhan khẽ gật đầu, im lặng, nhưng trong lòng có chút cảm xúc.
- Chẳng trách lúc hắn phát hiện ra ta quên hắn, lại buồn bã và thất vọng như vậy. Hắn vẫn nhớ tới mỗi tiếng nói mỗi hành động của ta, có thể thấy được tình cảm rất sâu, mà ta lại quên sạch mọi thứ về hắn, sợ rằng thật sự đã thương tổn tới hắn, trước khi khôi phục ký ức, có lẽ ta cũng nên đối xử tốt với hắn.
- Đi thôi.
Nghĩ tới đây, Khương Hồng Nhan nhẹ giọng nói, chủ động đi tới bên cạnh Từ Khuyết, cùng hắn sóng vai mà đi.
Từ Khuyết lại không có nghĩ nhiều như thế, tâm tư đã bay lên chín tầng mây, cầu khẩn cổ thành bên cạnh có khách sạn, đêm nay nhất định phải chỉ còn một gian phòng.
...
Nhưng mà, lúc hai người đi đến cổ thành gần đó, tu sĩ trong thành lại rất ít ỏi.
Dù sao tòa thành cổ này vẫn còn trong phạm vi khu vực Táng Tiên Cốc, vô cùng hẻo lánh, nếu không có việc lớn gì, cơ bản cũng sẽ không có tu sĩ lui tới nơi này.
Nhưng mấy ngày nay chuyện liên quan tới Từ Khuyết đã truyền khắp Đông Hoang.
Hắn cùng Khương Hồng Nhan xuất hiện ở cổ thành, trong nháy mắt đã kinh động tới tất cả mọi người, làm cho tất cả người ở đây xôn xao.
- CMN, Từ Khuyết!
- Chạy mau! Từ Khuyết đến rồi!
- Ngất, chạy cái gì, chúng ta không có quan hệ gì với hắn mà!
- Ngươi đương nhiên không sợ, nhưng ta còn mang theo muội muội ta, chả may bị hắn gõ hắc côn bắt đi thì phải làm sao bây giờ?
- Đậu phộng, muội muội ngươi mới bốn tuổi, sợ cái gì?
- Không đúng, nó đã bốn tuổi rồi, không phải đứa nhỏ ba tuổi, vẫn nên ổn thỏa một chút thì tốt hơn.
...
Từ Khuyết đến, rất nhiều tu sĩ mang theo vợ con ở bên cạnh, lập tức dẫn người quay đầu liền chạy, đề phòng hắn giống như đề phòng giặc cướp.
Điều này làm cho Từ Khuyết rất bất đắc dĩ, cũng rất lúng túng.
Cũng may Khương Hồng Nhan trước sau rất bình tĩnh, căn bản chưa từng để ý đối với những chuyện này, đôi mắt đẹp trước sau vẫn nhìn kỹ từng viên ngói từng viên gạch ở bên trong tòa thành cổ, đường phố và quầy hàng, giống như chìm đắm ở bên trong thế giới của mình.
Nhưng tin tức hắn xuất hiện, vẫn bị người truyền ra ngoài.
Vẻn vẹn sáng sớm ngày hôm sau, những cường giả ngoại lai kia liền tập thể chạy, đồng thời còn có vài vị lão tổ đồng hành, hấp tấp giết tới tòa thành cổ này.
Kết quả bọn họ vồ hụt, Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan đã rời đi từ lâu.
Một vị lão tổ chạy đi tìm hiểu, thu được tin tức kinh người, tỏ vẻ quái lạ bẩm báo với ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ:
- Dựa theo vài vị chưởng quỹ khách sạn nói, Từ Khuyết đi tới khách sạn của bọn họ nghe ngóng xem có phải là chỉ còn một gian phòng hay không, các chưởng quỹ sau khi đáp lại còn rất nhiều, hắn liền mang theo Thánh Tôn rời đi, tiến về thành trì khác.
Vẻ mặt của tất cả cường giả ngoại lai trong nháy mắt ngẩn ngơ.
Tiếp đó, gầm lên giận dữ:
- Tên súc sinh này, hắn muốn một gian phòng làm gì! Nhanh, tiếp tục hỏi thăm xem bọn họ đi đâu rồi!
...
Nhưng mà trong thời gian hai ngày sau, những cường giả ngoại lai này trước sau đều vồ hụt.
Mỗi lần đều là chân sau vừa tới, đều nghe Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đã rời đi từ lâu, hơn nữa nguyên nhân toàn bộ giống nhau, đều là bởi vì Từ Khuyết không tìm được khách sạn chỉ còn một gian phòng, làm đám cường giả ngoại lai kia tức giận đến sầm mặt lại.
- Các ngươi nói cho Từ Khuyết biết, chúng ta ở bên ngoài Táng Tiên Cốc chờ hắn, nếu hắn không xuất hiện, chúng ta sẽ tàn sát toàn bộ Đông Hoang!
Cuối cùng, các cường giả ngoại lai rốt cục chịu không được, quyết định ra chiêu lợi hại, bởi vì thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.
Lần uy hiếp này lập tức làm cho toàn bộ Đông Hoang bất an.
Mới đầu rất nhiều người đều cho rằng Từ Khuyết vô địch, nhưng bây giờ là cường giả ngoại lai uy hiếp hắn, mọi người lập tức ý thức được chuyện không đúng.
- Chúng ta tính sai rồi. Nếu Từ Khuyết thật sự có thực lực tiêu diệt nửa bước Độ Kiếp kỳ, lấy tính cách của hắn, làm sao có khả năng trốn trốn tránh tránh được?
- Lần này hỏng rồi, nếu như hắn không xuất hiện, không lẽ chúng ta đều phải chết sao?
- Xong, theo ta được biết, bên trong những người ngoại lai kia còn có năm vị cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều tu sĩ bị dọa sợ, bọn họ đều chuẩn bị cực phẩm Linh Thạch muốn lên Truyền Tống Trận thoát đi.
Nhưng có một ít đại thế lực có cơ ngơi lớn, căn bản không chạy được, gấp như con kiến trên chảo nóng.
Nngười của Cung gia lập tức đứng ra kêu gọi:
- Từ Khuyết, ngươi đã nghe chưa? Lẽ nào ngươi muốn toàn bộ người của Đông Hoang chết vì ngươi ư?
Bạch gia:
- Từ Khuyết, nếu ngươi là đàn ông liền đứng ra! Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn những người vô tội kia chết sao?
Husky:
- Từ tiểu tử, bản thần tôn không có loại huynh đệ như ngươi, ai làm người nấy chịu, ngươi nhanh lộ diện một chút đi!
Đoạn Cửu Đức:
- Bằng hữu Tạc Thiên Bang, gần đây đừng tìm lão đầu ta uống rượu, có chút bận a!
Tông chủ của Cực Lạc Tông:
- Mẹ nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận