Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 609: Khủng Bố Dị Thường

Oanh ——!
Cùng với tiếng sấm của Thiên Kiếp, pháp quyết ở ngoài trận pháp cũng nổ vang lên, hàng ngàn hàng vạn tu sĩ đồng thời ra tay, vô số ánh sáng pháp quyết phân tán.
Một vài Thánh Tử Thánh Nữ hót lên một tiếng kinh người, ra tay liền bạo phát ánh sáng vạn trượng, các loại pháp quyết phóng lên trời, uy lực làm lu mờ pháp quyết của hơn một nghìn tên tu sĩ xung quanh.
Ầm ầm!
Dưới một tiếng vang thật lớn, tất cả pháp quyết như mưa tầm tã trút xuống, khí thế ngập trời, vọt thẳng tới đánh vào màn ánh sáng bình phong của Vạn Hỏa Phần Quỷ Trận.
Dù sao đây cũng là trận pháp cấp cao, rất nhiều thế lực đại tông môn đều khó mà nắm giữ, uy lực ngay cả cường giả Luyện Hư kỳ cũng có thể bị tiêu diệt, không ai dám khinh thường.
Nhưng mà, cho dù là nhiều người ra tay như vậy, cũng không có cách nào trong nháy mắt đánh vỡ trận pháp, cả tòa trận pháp sau khi rút lấy linh khí bàng bạc, vô cùng vững chắc, chịu một đòn của vạn ngàn tu sĩ, vẻn vẹn chỉ là phát sinh một tiếng vang thật lớn, màn ánh sáng hơi hơi lờ mờ, cũng không có bị phá vỡ.
Mọi người đều cả kinh, sắc mặt đều không khỏi trở nên nghiêm túc.
- Phòng ngự của trận pháp này, so với trận pháp cấp cao tầm thường còn cường đại hơn một ít.
Khương gia đại trưởng lão Khương Ngọc Thụ cau mày nói.
- Vậy thì như thế nào, chung quy cũng không ngăn được chúng ta công kích, chỉ cần lại ra tay thêm mười lần, nhất định có thể phá tan một lỗ hổng!
Ông lão của Cung gia hừ lạnh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trận pháp.
- Sau khi tiến vào, trước tiên phế bỏ Khương Hồng Nhan, sau đó bắt tiểu tử Tạc Thiên Bang kia lại, ta hoài nghi trên người hắn có báu vật.
Ông lão Bạch gia trầm giọng nói.
Mấy người còn lại đều gật đầu, im lặng ăn ý, đều đang suy đoán trên người Tạc Thiên Bang kia, có thể sẽ có loại thần vật có thể nhìn thấu cổ thạch kia!
...
Đám Thánh Tử Thánh Nữ phía sau các thế lực lớn kia, cũng cau lông mày lại, có chút kinh ngạc.
- Hay cho một toà trận pháp cấp cao, quả nhiên danh xứng với thực!
Thánh Tử Tiêu Thái Huyền của Bát Hoang Thanh Long Phái sáng mắt lên, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với trận pháp này.
Thánh Nữ Bạch Linh Nhi của Bạch gia, lại cười lạnh một tiếng:
- Ha ha, nhưng đáng tiếc vẫn còn chênh lệch một ít, trước khi Khương Hồng Nhan kết thúc độ kiếp, trận này tất phá!
Tiêu Thái Huyền lắc lắc đầu:
- Nói lời đừng nói quá vẹn toàn, coi như mở ra một hổng, mảnh biển lửa màu đen bên trong này cũng cực kỳ không đơn giản.
- Làm sao? Chẳng lẽ ngươi sợ?
Bạch Linh Nhi cười gằn.
Con ngươi của Tiêu Thái Huyền lập tức phát lạnh:
- Vậy thì nhìn xem ai có thể trước tiên xuất trận giết Khương Hồng Nhan.
- Giết Khương Hồng Nhan? Người mà Tiêu Diêu Lâu muốn, ngươi cũng dám giết sao?
Thánh Tử Tiếu Mộc Nam của Thiên Ma Tông cười gằn.
- Các ngươi không dám, ta dám!
Tiêu Thái Huyền trầm giọng nói, sát khí bàng bạc trong nháy mắt bao phủ mà ra.
Thánh Tử Thánh Nữ còn lại đều liếc mắt nhìn y, vẫn chưa nói thêm gì, lần nữa bấm ra pháp quyết, đánh về pháp trận.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đứng ở phía sau trận pháp, nhìn màn ánh sáng trận pháp ở dưới từng trận oanh tạc trở nên lờ mờ, nhưng không có chút hoảng loạn nào, ngược lại còn lộ ra một ít ý cười khinh bỉ.
- Mấy gia tộc môn phái rác rưởi, đến nhiều người như vậy, kết quả liền cái trận pháp ở lối vào đều phải đánh lâu như vậy, đánh giá cao các ngươi rồi.
Từ Khuyết lắc đầu nói xong, liền ném trận kỳ, trực tiếp xoay người hướng vị trí ngọn núi chỗ Khương Hồng Nhan lao đi.
Nguyên bản hắn còn lo lắng trận pháp cấp cao này không chặn được nhiều người công kích như vậy, bây giờ xem như là yên tâm, chỉ bằng vào một cái trận pháp cấp cao, đã đủ để ngăn chặn đám người kia một hồi lâu.
Ầm ầm ——!
Tiếng sấm trên vòm trời càng kinh người, lôi vân nặng trình trịch giống như núi lớn đè ép xuống, che kín bầu trời, đem cả ngọn núi chặn đến gió thổi không lọt, dường như đêm tối buông xuống.
Những tầng mây kia hầu như đưa tay là có thể chạm tới, như một mặt biển màu đen trôi nổi trên đỉnh đầu, bên trong cất giấu vô số hung hiểm, giống như chỉ cần đụng vào, thì sẽ bị sức mạnh đáng sợ nào đó xé nát.
Khương Hồng Nhan đang ngồi xếp bằng ở trên ngọn núi, cả người toả ra nồng nặc Thủy Nguyên linh khí, ánh sáng bên trên lồng nước lưu chuyển, bắt đầu tuôn ra từng đạo từng đạo phù văn màu vàng.
Phù văn màu vàng lít nha lít nhít này, nhanh chóng chuyển động vòng quanh bên ngoài cơ thể Khương Hồng Nhan, mơ hồ có thể nghe thấy từng tiếng đạo âm xa xưa, mà lồng nước kia cũng từ từ bị đông cứng lại, ngưng tụ thành băng phách, tuôn ra từng trận hàn khí.
Vèo!
Từ Khuyết đạp không mà đến, trực tiếp rơi xuống bên cạnh Khương Hồng Nhan, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt mang theo một ít vẻ nghiêm túc.
Hắn biết rõ, trong khi độ kiếp một khi có người ngoài gia nhập, uy lực của Thiên Kiếp sẽ bị tăng cao, xem hắn cùng Khương Hồng Nhan thành người độ kiếp.
Nhưng Từ Khuyết vẫn không chút do dự chạy đến, hắn cảm ứng được, Thiên Kiếp của Khương Hồng Nhan rất không đúng, so với hết thảy Thiên Kiếp hắn vượt qua trước đây còn muốn ngột ngạt nặng nề hơn, vô cùng nguy hiểm, nếu là không đến giúp đỡ, Khương Hồng Nhan chỉ sợ không trụ được tới cuối cùng.
- Đến đây đi, ta xem ngươi có thể đánh chết ta hay không, đánh không chết ta, vừa vặn sẽ tác thành Đại Diễn Long Tượng Ấn của ta, đến lúc đó Thánh Tử Thánh Nữ Luyện Hư kỳ gì đó, đều là giun dế!
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn, trong lòng hừ lạnh.
Thiên Lôi Ấn bên trong Đại Diễn Long Tượng Ấn, sau khi thu nạp lôi đình tinh hoa trong cơ thể hắn, mới chỉ đạt được tiến độ 30%, chuyện này mang ý nghĩa là chỉ có thể phát huy ra 30% uy lực.
Từ Khuyết tin tưởng, nếu như có thể mượn Thiên Kiếp lần này, thu nạp càng nhiều lôi đình mạnh hơn, sau khi tu luyện Thiên Lôi Ấn đến viên mãn, coi như hắn chỉ có tu vi Anh Biến kỳ tầng bốn, cũng vẫn có thể chiến một trận với những Thánh Tử Thánh Nữ Luyện Hư kỳ kia.
Nhưng mà, lúc này Khương Hồng Nhan cũng cảm ứng được khí tức của Từ Khuyết, đôi mi thanh tú cau lại, xẹt qua một ít lo lắng.
Dù sao đây là Lục Cửu Thiên Kiếp để bước vào Luyện Hư kỳ, Từ Khuyết coi như mạnh mẽ đến đâu, chung quy cũng chỉ là Anh Biến kỳ tầng bốn, nếu như tham dự vào, hậu quả khó mà lường được.
Đáng tiếc lúc này nàng đã toàn tâm tập trung vào bên trong một loại trạng thái huyền diệu, dẫn ra vô số linh khí ở tứ phương, kể cả linh khí thần bí trong Táng Tiên Cốc cũng bị xúc động đi ra, tựa hồ là đang sử dụng một loại bí thuật mạnh mẽ, không cách nào gián đoạn để giục Từ Khuyết rời đi.
Từ Khuyết tựa hồ cảm giác được Khương Hồng Nhan lo lắng, hơi mỉm cười nói:
- Đừng lo lắng, ngươi ở chỗ này độ kiếp đi, những lôi đình kia ta đều thu lại tất cả, đối với ta mới có lợi.
Lời này vừa nói ra, khí tức lo lắng trên người Khương Hồng Nhan, cũng giảm thiểu một chút.
"Ầm!"
Đột nhiên, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, đột nhiên nổ tung ở trên vòm trời.
Mây đen dày nặng che kín bầu trời, nhưng lúc này, bỗng nhiên giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình, thô bạo từ bên trong xé ra, lộ ra một lỗ hổng.
Ánh mắt chói mắt trong nháy mắt từ bên trong lỗ hổng chiếu rọi xuống, rơi vào đỉnh núi.
"Vù!"
Từ Khuyết đột nhiên cảm thấy lỗ tai nổ vang, nghe thấy một tiếng rung, mà tiếng rung này, tựa hồ đến từ trái tim của hắn.
Cả người hắn chấn động, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng bầu trời, tiếp đó, cả người choáng váng tại chỗ.
Xuyên thấu qua lỗ hổng bị vỡ ra trên lôi vân, chỉ thấy xa xôi trên vòm trời, đứng đầy lít nha lít nhít bóng người, đội ngũ chỉnh tề, cả người lập loè ánh bạc, giống như một đạo ngân hà mênh mông, vắt ngang ở trên không trung.
"Ực!"
Từ Khuyết không nhịn được nuốt vào một ngụm nước bọt, trình độ chấn động trong nội tâm, đã không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Hắn thực sự khó có thể tin tưởng được tình cảnh mà mình đang nhìn thấy.
Bóng người lít nha lít nhít mênh mông giống như ngân hà này, không phải chính là trăm vạn thiên binh trong truyền thuyết hay sao?
Độ cái kiếp mà thôi, có cần thiết phải phái trăm vạn thiên binh tới không?
Đây CMN cũng quá khoa trương rồi, Khương Hồng Nhan làm gì sai, lại muốn đuổi tận giết tuyệt như thế, không để lại đường sống.
Nhưng mà, ngay khi Từ Khuyết đang khiếp sợ ngơ ngác, vòm trời kia, trăm vạn thiên binh này đột nhiên cùng hét vang lên, tiếng gào như vạn ngàn thiên lôi cuồn cuộn, kinh thiên động địa, vang vọng trong toàn bộ thiên địa:
- Trả lại tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận