Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 900: Hắn Trở Về Rồi

Cái gì?
Cô ấy cũng tới?
Từ Khuyết nhất thời nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:
- Chúng ta tụ hội bạn học trung học, cô ấy tới làm cái gì?"
Trên thực tế, Từ Khuyết đã đoán được, kiếp trước mình xảy ra tai nạn xe cộ, hoa khôi của trường hẳn là không tham dự vào trong đó.
Nhưng bởi vì nàng đột nhiên nói chia tay, mới dẫn đến mình chạy về trường học, trên đường xảy ra vấn đề.
Từ Khuyết không oán nàng những chuyện khác, chỉ oán nàng tại sao không cho mình một cơ hội hỏi tại sao, mở miệng đã nói chia tay, có chút quá tuyệt tình.
Nhưng cho đến hiện tại, Từ Khuyết cảm thấy hết thảy đều không còn quan trọng, mặc kệ năm đó tại sao lại chia tay, tất cả đều không còn quan trọng.
Hiện tại đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là tới đón Khương Hồng Nhan đến đây, sau đó điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết, đồng thời tìm được Từ Phỉ Phỉ, những chuyện khác thật sự không trọng yếu... cũng không đúng, chuyện trang bức cũng rất quan trọng.
- Ồ? Lẽ nào cậu không biết sao? Bạn gái hoa khôi trường trước kia của cậu... à đúng, tên là Lâm Ngữ Hi, sau khi tốt nghiệp thì tới tập đoàn Lưu thị nhà Lưu Hiểu Lệ làm, sau đó bị phái ra chi nhanh ở nước ngoài, ở giới kinh doanh làm nên danh tiếng, bây giờ trở về chuẩn bị tiếp nhận vị trí tổng giám đốc khu Hoa Nam của tập đoàn Lưu thị.
Nói đến đây, Hoàng Thành tràn đầy cảm khái gật đầu nói:
- Không thể không nói, nữ nhân này thật là lợi hại, trong giới có rất nhiều người đều khâm phục cô ấy, thậm chí có không ít tập đoàn muốn đào nàng đi qua.
- Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết khẽ gật đầu, đã hiểu tại sao nàng lại đến.
Kỳ thực tụ hội trong miệng Hoàng Thành, mặt ngoài là hội bạn học, kì thực là những kẻ con nhà giàu giao lưu hợp tác mà thôi, dù sao năm đó lớp bọn họ thậm chí trường học, quá nhiều con nhà giàu, bây giờ mỗi một người đều có thành tựu, tiếp nhận chuyện làm ăn của gia đình, bắt đầu mở rộng giao thiệp.
Mà những cuộc gặp mặt lấy danh nghĩa bạn học tụ hội này, chính là để xúc tiến hữu nghị, mượn dùng quan hệ bạn học cũ để mở rộng mối quan hệ.
Vì thế lần tụ hội này, không chỉ có Lâm Ngữ Hi là "người ngoài" sẽ tới, những con nhà giàu khác khẳng định cũng sẽ mang theo nhân vật trọng yếu trong xí nghiệp nhà mình đến, đến đây tham gia tụ hội, để mở rộng vòng giao thiệp.
- Ài, Lão Từ à, như vậy tôi ngược lại kiến nghị cậu không nên đi tham gia buổi tụ hội sơ trung kia.
Lúc này, Lão Thái ngồi trên ghế lái lắc đầu nói ra.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Làm sao? Chẳng lẽ còn sợ tôi bị bọn họ làm hạ thấp đi sao? Kỳ thực những thứ này cũng không đáng kể, ở trong mắt tôi, dù cho là giàu nhất thế giới, cũng chỉ là như giun dế mà thôi.
- Đù mé! Mấy năm không gặp, tiểu tử cậu làm sao càng ngày càng tự kỷ thế?
Hoàng Thành nhất thời nhổ nước bọt nói.
Lão Thái chỉ cười lắc lắc đầu:
- Nếu đưa thân phận thực sự của cậu ra, cậu tuyệt đối không kém bọn họ, hơn nữa còn sẽ có vô số người lôi kéo. Có lẽ cậu còn không rõ ràng lắm về mức độ trọng yếu của bộ phim năm ngoái mà cậu làm, tuy rằng tình tiết trong phim vô cùng kém, nhưng đặc hiệu cùng diễn viên đều khiến giới điện ảnh trên toàn bộ thế giới thèm nhỏ dãi. Bây giờ khối bánh gatô phim truyền hình này vô cùng thơm ngon, thương nhân khắp nơi đều muốn phân một chút, vì thế nếu bọn họ biết thân phận cậu, nhất định sẽ đến lấy lòng cậu.
- Còn có chuyện như vậy?
Từ Khuyết cười nhẹ, cũng không quá để ý.
Chỉ bằng một cái gọi là "đặc hiệu" cùng "diễn viên", Từ Khuyết không nghĩ đám người kia sẽ đánh giá cao mình, nhiều lắm cũng chỉ xuất phát từ lợi ích, tranh nhau lôi kéo quan hệ thôi.
Những đây không phải điều hắn muốn, với loại cảnh giới bây giờ, hắn căn bản không thèm để ý đám người kia có nể hắn hay không.
Đồng thời như hắn từng nói, dù cho người giàu nhất thế giới ở trước mặt hắn, hắn cũng chỉ coi như giun dế.
- Thương nhân đều thích truy đuổi lợi ích, bọn họ nhất định sẽ lôi kéo cậu, nhưng nữ nhân Lưu Hiểu Lệ kia, sợ là sẽ tiếp tục cười nhạo cậu, đặc biệt là trong tình huống có Lâm Ngữ Hi ở đây.
Hoàng Thành mở miệng nói, nói ra ý mà Lão Thái muốn nêu.
Mặc kệ mọi người lôi kéo Từ Khuyết ra sao, Lưu Hiểu Lệ là kiểu có thù tất báo, nhất định sẽ dựa vào chuyện Lâm Ngữ Hi đã từng đá Từ Khuyết mà trào phúng.
Vì thế lúc này, bọn họ ngược lại không quá tán thành Từ Khuyết đi tham gia.
- Các cậu không cần nghĩ nhiều như thế, nếu tôi đã quyết định đi tới, vậy thì đi một chuyến đi.
Từ Khuyết cười nói, con ngươi hơi híp lại.
- Nếu không chúng ta đến đánh cuộc đi? Có tin sau khi tôi đi tới, Lưu Hiểu Lệ nhìn thấy tôi sẽ rít gào tại chỗ, Lâm Ngữ Hi sẽ trợn mắt ngoác mồm không.
- Rít gào? Trợn mắt ngoác mồm?"
- Tại sao?
Lão Thái cùng Hoàng Thành đều là ngẩn ra.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, đưa tay vuốt tóc mình:
- Bởi vì tôi lại soái rồi.
- Ta kháo!
Lão Thái cùng Hoàng Thành lại trăm miệng một lời hô.
...
Không lâu sau, xe chở ba người đã đến khách sạn Đại Lai Đăng.
Đây là khách sạn sáu sao duy nhất ở Thâm Thị, vô cùng cao cấp, thiết kế xa hoa, xanh vàng rực rỡ.
Lão Thái cùng Hoàng Thành dường như thường xuyên đi tới nơi này, từ trong thang máy đi ra, không cần người phục vụ dẫn đường, liền nhẹ nhàng quen thuộc mang theo Từ Khuyết đi vào bên trong.
Lão Thái muốn tham gia tụ hội lớp cao trung, do hội bạn bè trong lớp tổ chức, bởi vậy chỉ bao một phòng nhỏ.
Hoàng Thành muốn tham gia buổi tụ hội thì khác, vô số con nhà giàu đều tập hợp, trực tiếp bao một phòng khách lớn.
- Lão Từ, thế nào đây? Nếu không trước tiên đi cùng tôi gặp bạn học cũ, uống vài chén trước?
Tới gần cửa đại sảnh, Lão Thái nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
- Ừm, đến cũng đến rồi, làm gì có đạo lý không đi.
Từ Khuyết gật đầu, nhìn về phía Hoàng Thành nói:
- Hoàng Thành, cậu đi trước đi, tôi cùng bạn học cao trung uống vài chén, lúc nữa sẽ tới tìm cậu.
- Được, kỳ thực không đến cũng được, cậu biết mà, ha ha!
Hoàng Thành cười ha ha, vỗ vỗ vai Từ Khuyết rồi cất bước đi tới phòng khách.
Từ Khuyết liếc mắt nhìn, trong đại sảnh đã có không ít người, từng người đều là soái ca mỹ nữ, nhưng không có người nào cho hắn ấn tượng sâu sắc.
- Đi thôi, đi gặp nhóm bạn học cao trung nào.
Từ Khuyết cười nhẹ, xoay người cùng Lão Thái đi vào bên trong phòng nhỏ.
Nhưng ngay khi hắn xoay người rời đi, một người ở cửa kính trong đại sảnh vừa vặn xoay người lại.
Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp, một bộ lễ phục màu đen lộ lưng, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, tràn ngập mị lực, đặc biệt một mái tóc đen được uốn lên, càng khiến cô có khí chất phi phàm hơn.
Bên cạnh cô có không ít thiếu niên nhẹ nhàng tài tuấn, đủ để nhìn ra sức hấp dẫn của cô lớn đến cỡ nào.
...
Cùng lúc đó, Hoàng Thành đã đi vào phòng khách, còn chưa kịp tìm người quen, lúc này đã có mấy bạn học cũ quen mặt tiến lên đón.
- Lão Hoàng, cậu không được nha, tụ hội hai năm qua cũng không xuất hiện, ngày hôm nay nhất định phải phạt ba chén!
- Đâu chỉ hai năm! Ít nhất là bốn năm không xuất hiện rồi?
- Ồ, thế thì không cần nhiều lời, ngày hôm nay cậu phải uống đến mức nằm ghục xuống mới có thể đi!
Vài người thanh niên trẻ vây quanh Hoàng Thành, người phục vụ cũng rất thức thời mang rượu tới.
- Mấy người các cậu chuyên môn tới ép tôi chứ gì? Tôi vừa mới vào cửa thôi đấy.
Hoàng Thành bất đắc dĩ nở nụ cười, không thể làm gì khác hơn là nhận lý rượu, ngửa đầu cạn một chén trước tiên.
Đây không chỉ là xã giao, mà còn là tình nghĩa giữa bạn học cũ.
- Ô, Hoàng Thành, mấy năm qua sống không tệ lắm nhỉ, nghe nói gần đây cậu lại thu được vài miếng đất, kiếm bộn rồi chứ gì?
Lúc này, một giọng nữ truyền đến.
Hoàng Thành ngẩng đầu nhìn lên, một cô gái tóc ngắn đang cầm một chén rượu đi tới.
Lưu Hiểu Lệ?
Khi nhìn thấy cô gái tóc này, Hoàng Thành không khỏi khẽ cười khổ, chân trước vừa mới cùng Từ Khuyết ở trên xe nói tới người này, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt.
Nhưng sau một khắc, Hoàng Thành liền sửng sốt.
Bên cạnh Lưu Hiểu Lệ còn có một nữ nhân xinh đẹp mặc lễ phục màu đen.
Trong buổi tụ hội, dung mạo cùng khí chất cô gái này hầu như có thể nói là xứng chức trạng nguyên.
Lấy trí tuệ Hoàng Thành, sao không đoán được cô gái này là ai.
- Lưu đồng học, cậu cũng đừng chế giễu tôi, vài miếng đất của tôi sao có thể so sánh với tập đoàn các cậu.
Hoàng Thành cũng khách sáo nở nụ cười, ánh mắt lập tức quét về cô gái bên cạnh, giả vờ nghi ngờ nói:
- Ồ, vị tiểu thư này là...
- Hoàng tổng khỏe, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là Lâm Ngữ Hi, tổng giám đốc phân bộ Hoa Nam của Lưu thị tập đoàn.
Không cần Lưu Hiểu Lệ mở miệng, Lâm Ngữ Hi đã chủ động đưa tay ra, tự nhiên hào phóng tự giới thiệu mình, có vẻ rất thành thục.
Nhưng Hoàng Thành đối với cô cũng không có hảo cảm gì, đặc biệt sau khi gặp Từ Khuyết, Hoàng Thành cũng đã quyết định muốn nghiêng về phía bạn học từ thưở nhỏ kia, hơn nữa mấu chốt nhất chính là y đang muốn tiến quân vào giới truyền hình, phải lôi kéo Từ Khuyết và Lão Thái.
Hiện tại đối mặt với Lâm Ngữ Hi chủ động đưa tay, Hoàng Thành chỉ cười nhẹ, cố ý quái gở nói:
- Nguyên lai cô chính là Lâm Ngữ Hi, nghe nói cô là bạn gái của người anh em Từ Khuyết khi còn học đại học?
Từ Khuyết?
Nghe được cái tên đã lâu không nghe, Lâm Ngữ Hi cùng Lưu Hiểu Lệ đều hơi run run, nhưng rất nhanh lại khôi phục.
Dù sao một người đã chết mấy năm, hiện tại một lần nữa lại bị nhấc lên, cũng sẽ không chấn động quá nhiều.
Lâm Ngữ Hi rất bình tĩnh, vô cùng tự nhiên thu tay về, cũng không thất thố hay biến sắc gì, giống như đã rất quen xử lý kiểu bị lạnh nhạt như thế.
Lưu Hiểu Lệ lại không vui, dù sao Lâm Ngữ Hi cũng là người thuộc tập đoàn nhà cô, Hoàng Thành đối xử với cô ấy như thế, rõ ràng cũng là không cho tập đoàn Lưu thị mặt mũi.
Lúc này, cô sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Hoàng Thành, cậu có ý gì? Ngày hôm nay là tụ hội, cậu nói đến một kẻ đã chết làm gì?
Người chết?
Hoàng Thành bối rối tại chỗ.
Người chết là có ý gì?
CMN, nữ nhân này làm sao càng ngày càng độc, lại còn nguyền rủa Từ Khuyết là người chết?
- Ha ha, Lưu Hiểu Lệ, Từ Khuyết không phải hồi trung học năm đó từ chối cậu thôi sao? Đều đã nhiều năm như vậy, cần tính toán chút chuyện nhỏ này không?
Hoàng Thành cười lạnh nói.
Lưu Hiểu Lệ trong nháy mắt tối sầm lại, suýt nữa phát tác tại chỗ.
Lâm Ngữ Hi lại đột nhiên khẽ mỉm cười, mở miệng nói:
- Hoàng tổng, ngày hôm nay chỉ là một hồi tụ hội, nếu như ngài muốn tìm chúng ta nói chuyện cũ, có thể hôm nào lại tán gẫu. Nhưng Từ Khuyết đã rời đi nhiều năm như vậy, tất cả chuyện cũ đã như gió, tôi không nghĩ rằng hiện tại lấy chuyện này ra nói còn có ý nghĩa gì.
- Lâm tiểu thư, lời này của cô không đúng rồi, Từ Khuyết mặc dù rời đi mấy năm, nhưng không khéo ngày hôm nay tôi đã gặp lại cậu ấy.
Hoàng Thành cười nhẹ, một mặt lạnh nhạt nói:
- Hắn trở về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận