Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 971: Ta Không Vào, Tạm Biệt

Chỉ là cọ xát bên ngoài?
Bảo đảm sẽ không đi vào?
Tất cả mọi người trong nháy mắt trừng to mắt, suýt nữa phun máu ra ngoài.
Tên này còn có thể giữ lại chút mặt mũi hay không?
Quả thực là vô sỉ không có ranh giới a!
Ngươi có dám nói rõ ràng, ngươi muốn cọ xát ở chỗ nào hay không? Muốn đi vào chỗ nào?
- Tiểu bối, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta.
Lúc này, Đổng gia Tam đương gia nghiêm mặt quát lên, liền y cũng không nhịn được muốn lần nữa ra tay với Từ Khuyết.
Đổng gia tiểu thư lại tựa hồ như không kịp phản ứng lại, đầu óc còn đang mơ hồ, hiển nhiên không hiểu trong đoạn lời nói này của Từ Khuyết là có ý gì.
Từ Khuyết tỏ vẻ chính khí, không thẹn với lương tâm nói:
- Lời ta nói như thế nào? Lẽ nào giờ này ngày này, liền nói thật cũng không thể nói được sao? Đổng lão tam, ngươi có dám đánh cược với ta hay không, ta tuyệt đối sẽ không đi vào!
- Đậu phộng!
Trong nháy mắt trán của Đổng lão tam cái nổi lên gân xanh, khóe miệng mạnh mẽ co giật.
Mọi người ở đây càng không biết nói gì.
Đánh cược?
Ngươi điên rồi à, CMN ai muốn đánh cược chuyện này với ngươi?
Cái gì gọi là ngươi không đi vào, cho dù ngươi cọ xát một chút cũng đã kiếm lời rồi!
- Tam thúc, đến cùng là các ngươi đang nói cái gì vậy?
Lúc này, Đổng tiểu thư rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi dò, thực sự là cảm thấy rất khó hiểu đối với vẻ mặt của mọi người.
Đổng lão tam khoát tay áo một cái, sắc mặt tái nhợt nhìn Từ Khuyết:
- Vương Đại Chùy, ngươi chớ nói nữa, đi theo ta, đi gặp đại ca, nhị ca ta!
- Hả?
Từ Khuyết cùng Đổng tiểu thư lập tức trăm miệng một lời kinh hãi hô lên.
Gặp gia trưởng?
Ý niệm này khiến Từ Khuyết cùng Đổng tiểu thư đều khó có thể tin, chẳng lẽ hôn sự này thật sự là chuẩn bị muốn làm? Đổng gia qua loa như thế sao?
- Hả cái gì mà hả, Lâm nhi, ngươi tiếp tục ở đây chiêu này đãi khách, Vương Đại Chùy, ngươi đừng tiếp tục nói lung tung nữa, theo ta lại đây!
Đổng lão tam trừng mắt một cái, trực tiếp cất bước đi về phía bên ngoài lầu các.
Từ Khuyết cùng Đổng gia tiểu thư nhìn lẫn nhau, vô cùng ngạc nhiên.
Mọi người ở đây lại không ngừng hâm mộ, đồng thời trong lòng cũng đang nghi ngờ.
Theo lý mà nói, loại biểu hiện ác liệt này của Từ Khuyết, lẽ ra phải bị Đổng gia tiêu diệt mới đúng, nhưng thái độ này của Đổng gia, rõ ràng là rất coi trọng đối với hắn, thậm chí còn không tiếc muốn gả Đổng tiểu thư cho hắn.
- Chẳng lẽ... tên này thật sự có lai lịch phi phàm?
Rất nhiều người không khỏi xuất hiện loại suy đoán này, ánh mắt đều hiếu kỳ nóng rực nhìn về phía Từ Khuyết.
Đổng gia tiểu thư cũng đang nhìn Từ Khuyết, nàng thực sự không nghĩ ra, loại hành vi tác phong này của Từ Khuyết, chẳng phải là thứ mà trưởng bối trong nhà không ưa nhất sao.
Nói dễ nghe một chút, tên này chính là có tính tình kiêu căng khó thuần.
Nhưng nói khó nghe một chút, con hàng này chính là một tên lưu manh, lưu manh không có giới hạn.
Nhưng vì sao mà trưởng bối trong nhà, đặc biệt vị là tam thúc bình thường quyết đoán mãnh liệt này, thái độ đối với hắn lại kỳ quái như vậy?
Đến cùng là tại sao?
Đổng tiểu thư nhìn một lúc, đôi mi thanh tú cũng hơi nhíu lên.
- Đổng tiểu thư.
Lúc này, Từ Khuyết nhìn nàng, cười nhạt.
- Hả?
Đổng gia tiểu thư phục hồi lại tinh thần, ngẩn ra.
- Đừng lo lắng, ta không sao đâu.
Từ Khuyết giả vờ thâm tình nói.
Đổng gia tiểu thư không nể mặt mũi chút nào, xạm mặt lại nói:
- Ta không phải là đang lo lắng cho ngươi!
Từ Khuyết gật gật đầu:
- Chuyện động phòng này, khả năng là phải chậm một chút, ngươi cũng đừng có gấp, nếu như không có chuyện gì, ta nhất định sẽ trở về hoàn thành hứa hẹn.
Từ Khuyết nói xong, trực tiếp liền xoay người rời đi.
- Ngươi... ngươi nói nhăng cái gì đó, ta nào có sốt ruột, ngươi...
Đổng gia tiểu thư lập tức gấp đến độ khuôn mặt đỏ chót, giẫm mạnh bàn chân nhỏ:
- Ai muốn cùng ngươi động phòng, tên lưu manh nhà ngươi!
Cuối cùng, nhìn theo Từ Khuyết tiêu sái rời đi, tất cả khách trong sảnh đường cũng không biết nói gì.
Đổng gia tiểu thư càng là không còn tâm trí tiếp tục tiệc rượu, chỉ có thể hướng về mọi người tạ lỗi, sau đó sắp xếp người tiếp dẫn mọi người vào bàn, sau đó liền vội vã rời đi.
Nàng muốn biết rõ ràng, tại sao trưởng bối trong nhà lại coi trọng Từ Khuyết như vậy, lại còn muốn gả mình cho người này, tình huống như thế thực sự là quá quỷ dị, ở trong đó nhất định là có vấn đề.
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết lại đi theo Đổng lão tam, chậm rãi ung dung đi ở trên đường đá dài dằng dặc trong tiểu viện.
Giả sơn hồ nước bốn phía, liễu buông xuống, vô cùng yên tĩnh cùng tao nhã.
Toàn bộ hành trình Đổng lão tam đều giữ yên lặng, không nói một lời đi ở đằng trước, mang theo Từ Khuyết rẽ đông quẹo tây, cuối cùng đi đến trước một toà lầu tháp cổ điển.
Bên ngoài lầu tháp phủ kín rất nhiều cơ quan làm bằng gỗ, trên mặt đất còn hiện lên một tầng kim loại, mơ hồ có lôi điện ở phía trên đan chéo xẹt qua, đùng đùng vang vọng.
Rõ ràng, tòa tháp lâu này mới là kiến trúc quan trọng của Đổng gia.
Đổng lão tam đến bên ngoài lầu tháp, liền ngừng lại, xoay người nhìn về phía Từ Khuyết, mặt không hề cảm xúc, lộ ra một loại thần thái không giận tự uy.
- Tam thúc, có việc gì thì nói đi, chạy xa như vậy để làm gì? Để ta xông cơ quan trận sao?
Từ Khuyết cũng dừng lại ở cách mấy mét, cười tủm tỉm hỏi.
Mặt của Đổng lão tam tối sầm, mở miệng nói:
- Ta tên là Đổng Nhạc, trong nhà đứng hàng thứ ba, ngươi có thể gọi ta là Tam đương gia, trừ phi ngươi cùng Lâm nhi thành hôn, bằng không trước đó, đừng gọi ta là tam thúc, giữa chúng ta còn chưa tới mức độ thân cận như vậy.
- Ngất, tam thúc, lẽ nào ngươi đã quên Ngô Tà ven hồ Đại Minh rồi sao? Ngây thơ vô tà Ngô Tà a!
Từ Khuyết hô.
Đổng Nhạc lập tức nhíu mày:
- Ngô Tà cái gì? Không phải ngươi tên là Vương Đại Chùy sao? Sao đổi tên rồi?
Nói đến đây, y lại lắc đầu:
- Quên đi, những thứ này không quan trọng, ngươi đi vào trước đi, bên trong có người muốn gặp ngươi, nhưng ngươi cần dựa vào năng lực của chính mình đi tới đỉnh tháp, bằng không ngươi cũng không có tư cách trở thành con rể của Đổng gia ta.
- Ồ, đây là thử thách?
Từ Khuyết lập tức liền vui vẻ, cười hỏi.
Đổng Nhạc gật gật đầu:
- Không sai, đây xem như là khảo nghiệm đối với ngươi, muốn trở thành con rể của Đổng gia ta cũng không phải là chuyện dễ. Nhưng trước đó, ta còn phải nhắc nhở ngươi, nơi đây cơ quan tầng tầng, tràn ngập nguy hiểm, ccho dù là ta cũng không thể bảo đảm mỗi một lần đều có thể bình yên vô sự vượt qua.
Y hơi dừng lại một chút, trầm giọng nói:
- Vì thế ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, một khi đi vào, cho dù thật sự là ngươi gặp phải nguy hiểm gì, ta cũng sẽ không cứu ngươi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi.
- Há, không cần suy nghĩ, ta không đi vào, tạm biệt.
Từ Khuyết lúc này khoát tay áo một cái, xoay người rời đi.
- Cái gì?
Đổng Nhạc lập tức choáng váng, tỏ vẻ kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ trả lời như thế.
- Chờ đã, đứng lại. Vương Đại Chùy, ngươi có ý gì?
Lúc này Đổng Nhạc mở miệng hỏi.
Từ Khuyết dừng bước chân lại, xoay người cười nói:
- Còn phải hỏi sao? Thiệt thòi ngươi còn không thấy ngại tự xưng là Đổng gia Tam đương gia, chút nhãn lực ấy thấy đều không có, ta không muốn làm rể của Đổng gia ngươi, trong lòng ngươi liền không có một chút liêm sỉ nào sao? Trên thực tế ta đến chính là muốn hoa lộ vạn năm mà thôi, thứ khác đều là đùa giỡn, chớ nói chi là vô duyên vô cớ liền xông lên cái lầu tháp nát này của ngươi. Tạm biệt!
- Đùa giỡn? Ngươi xem Đổng gia ta xem là nơi nào? Đứng lại!
Đổng Nhạc lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát.
- Bái bai!
Từ Khuyết quay lưng phất phất tay, biểu thị tạm biệt, tự mình cất bước mà đi.
Hắn nói đều là lời nói thật, đến Đổng gia chính là vì lấy hoa lộ vạn năm.
Về phần Đổng tiểu thư kia, tuy rằng dung mạo rất xinh đẹp, nhưng tâm tư bây giờ của Từ Khuyết chỉ có về lại tứ đại châu, căn bản không có tâm tư đi ghẹo Đổng gia đại tiểu thư kia.
Huống chi, Từ Khuyết cũng tự nhận là đã duyệt qua vô số nữ, đã thành thục từ lâu, không gặp lại được tiểu tỷ tỷ đẹp đẽ liền đi không thông.
Loại mỹ nữ cấp bậc như Đổng gia tiểu thư, so với Khương Hồng Nhan còn hơi kém hơn một phần, làm sao có khả năng mê hoặc được hắn đây.
- Tiên sư nó, Vương Đại Chùy, ngươi đứng lại cho ta!
Ầm!
Lúc này, cùng với một tiếng quát lớn của Đổng Nhạc, một đạo chưởng phong từ phía sau lưng kéo tới.
Khóe miệng của Từ Khuyết hơi giương lên, dưới chân đột nhiên bước ra lôi điện, hời hợt né tránh đòn đánh này, lạnh lùng nói:
- Đổng lão tam, quá tam ba bận, ngươi ra tay với ta ba lần, ta xem ở trên phần Đổng tiểu thư tặng hoa lộ vạn năm cho ta, không so đo với ngươi. Nếu như ngươi lại tới một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ giết ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận