Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 546: Vô Đề

Lần này vận may của Từ Khuyết đã dẫm phải phân chó rồi, trang bức xong rồi chạy, kết quả lại đi luôn mấy trăm dặm, trực tiếp bị Thần Hành Độn Tẩu Phù truyền tống đến bên ngoài Thiên La Thành.
Bất kể như thế nào, có thành thì có người để hỏi rồi.
Từ Khuyết cảm thấy nhân phẩm của mình cuối cùng cũng coi như không quá kém, bắt lấy Husky rồi đi tới cửa thành.
Thiên La Thành vô cùng rộng lớn, lớn đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.
Mặc dù còn chưa vào thành, nhưng chỉ dựa vào tường thành dày nặng xưa cũ, cao hơn ba mét này, đều khí thế hơn so với bất kỳ Hoàng thành ở Ngũ Hành Sơn.
Tường thành dùng gạch và đồng đúc thành, do năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, tường thành đã có vẻ rỉ sét loang lổ, nhưng vẫn kiên cường, khí thế như cũ.
Trên cửa thành là ba chữ cứng cáp Thiên La Thành, lộ ra cảm giác tang thương.
- Husky, một vạn năm trước ngươi có đi tới nơi này không?
Từ Khuyết hỏi.
Hắn cảm thấy tòa thành cổ này có lịch sử rất lâu, nói không chừng có khả năng thật sự được truyền thừa hơn vạn năm đây.
Husky lắc lắc đầu:
- Bản thần tôn không có ấn tượng gì, loại thành nhỏ này làm sao có thể lọt vào mắt bản thần tôn được.
- Mắt ngươi chính là mắt chó.
Từ Khuyết khinh bỉ nói, nhưng cũng líu lưỡi lại, Thiên La Thành như thế này còn tính là thành nhỏ, vậy thành lớn chân chính thì sẽ đến lớn đến mức độ nào?
Cho dù trước khi tới, Từ Khuyết cũng đã chuẩn bị tâm lý, hải ngoại so với Ngũ Hành Sơn mạnh mẽ hơn là điều bình thường.
Nhưng bây giờ tùy tiện đi tới một tòa thành, khí thế đều rộng lớn hơn so với bất kỳ Hoàng thành nào của Ngũ Hành Sơn, chênh lệch này thực sự quá lớn.
Càng nguy hiểm hơn chính là, chỗ này cường giả Luyện Hư kỳ có rất nhiều, Từ Khuyết muốn trang bức một lần đều thấy khó khăn, việc duy nhất có thể làm, chính là trang bức xong liền chạy.
- Vị binh ca này, tại hạ là người đọc sách, mới đến đây, muốn tìm khách sạn tên là Minh Nguyệt Lâu, không biết huynh có biết nó ở nơi nào hay không?
Đi đến cửa thành, Từ Khuyết lười vào thành, tiếp tục giả làm người đọc sách, nho nhã lễ độ hỏi thăm một binh lính thủ thành.
Chỗ này quá nguy hiểm, hắn cảm thấy vẫn nên nhanh chóng tụ họp với Nữ Đế, phải mau mau tìm tới Minh Nguyệt Lâu.
Người lính thủ thành này dường như không có cảm tình gì với người đọc sách, lạnh lùng liếc Từ Khuyết và Husky một chút, lạnh nhạt nói:
- Vào thành, tìm tòa nhà cao nhất!
- Cái gì?
Từ Khuyết nghe thế thì ngẩn ra, vào thành?
Binh sĩ thủ thành hơi nhướng mày:
- Đám người đọc sách các ngươi xảy ra chuyện gì thế? Mọi người đều biết, Minh Nguyệt Lâu chính là tòa nhà cao nhất ở Thiên La Thành ta, đến chuyện này mà ngươi cũng không biết?
- Chắc do ta là người giả đọc sách.
Từ Khuyết liếc mắt, quay đầu rời đi, cùng Husky vào thành.
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nói nhân phẩm của hắn lại tăng cao rồi, Thần Hành Độn Tẩu Phù luôn ngẫu nhiên truyền tống vị trí, hắn dùng liền mấy chục tấm sau, không chỉ đi tới ngoài Thiên La Thành, ngay cả Minh Nguyệt Lâu cũng ở Thiên La Thành, vận may này có thể so với trúng được vé xổ số đặc biệt.
- Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy.
Từ Khuyết vui vẻ nói, hắn không cần chạy tới những tòa thành khác, trực tiếp vào thành là xong.
Husky cũng ngạc nhiên vô cùng:
- Tiểu tử, đám phù lục kia của ngươi quá mạnh, cho bản thần tôn vài tờ phòng thân đi.
- Ngươi thành thật một chút cho ta, vừa nãy nếu không phải ngươi gây chuyện thì chúng ta cần phải chạy sao?
Từ Khuyết nhìn chằm chằm Husky cảnh cáo nói.
Husky nhất thời không vui, nổi giận nói:
- Tiểu tử, vừa nãy rõ ràng là ngươi gây chuyện mà!
- Được rồi được rồi, đừng để ý đến những chi tiết này, lần này sau khi vào thành, chúng ta nhất định phải biết điều, biết điều có hiểu không?
Từ Khuyết khoát tay nói, trên mặt có chút xấu hổ, dù sao lần này đúng là do hắn gây sự trước.
Nhưng lần này đến Thiên La Thành, lập tức có thể tìm tới Minh Nguyệt Lâu, nhìn thấy Nữ Đế, Từ Khuyết cảm thấy nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho Nữ Đế, không thể tùy tiện gây chuyện.
Huống hồ hiện tại tu vi của hắn chỉ là Anh Biến kỳ tầng bốn, chẳng may khi gây mà gặp phải cường giả Luyện Hư kỳ, lại phải bỏ chạy nữa thì quá mất mặt.
Bên trong Thiên La Thành vô cùng náo nhiệt, người đến người đi tấp nập.
Khiến Từ Khuyết kinh ngạc chính là, người lui tới trong thành ngư long hỗn tạp, ngoại trừ tu sĩ Nhân tộc, Yêu thú và nửa người nửa yêu đều có, tam tộc cùng sống chung.
Nhưng dựa theo lời Husky từng nói, Yêu thú ở đây là Thú tộc, nửa người nửa yêu là Y bên ngoài thì tam tộc vẫn luôn chung sống hòa bình không có mâu thuẫn gì, nhưng bên trong vẫn ngầm đấu tranh không ít.
Từ Khuyết lại cảm thấy hoàn cảnh như thế này ngược lại là tốt nhất,
Rất thích hợp để bộ tộc của Tô Linh Nhi các nàng ở nơi này sinh tồn, chí ít sẽ không bị Nhân tộc và Yêu thú xem thường.
- Tiểu tử, tòa nhà cao nhất ở chỗ này.
Lúc này, Husky đột nhiên dừng lại, chỉ vào một toà nhà cao cách đó không xa nói.
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, một toà nhà mang hương vị xưa cũ, dựng đứng trên mặt đất, cao tới mấy chục mét, có thể so với nhà cao tầng trên địa cầu.
Bên ngoài gian khách sạn vô cùng rộng rãi, ngói xanh chu sa, cột cao chạm trổ vô cùng nghệ thuật.
- Lợi hại, một gian khách sạn mà có thể trâu bò như thế?
Từ Khuyết nhìn mà than thở, nơi này có thể so sánh với những khách sạn sáu sao trên địa cầu rồi.
- Thôi đi, lại một tên nhà quê tới nữa.
Lúc này, một tiếng nói tràn đầy vẻ trào phúng và xem thường, đột nhiên truyền đến từ sau lưng Từ Khuyết.
Lông mày Từ Khuyết và Husky đồng thời nhíu lại, xoay người nhìn kẻ vừa lên tiếng.
Chỉ thấy vài tên con nhà giàu quần là áo lượt, đang dùng vẻ mặt trêu tức nhìn bọn họ.
Một người trong đó đang thưởng thức hai viên ngọc thạch màu trắng trong tay, dáng vẻ nhiều tiền, nhìn Từ Khuyết giễu cợt nói:
- Tiểu tử, ngươi vừa nói Minh Nguyệt Lâu là khách sạn? Khẩu kđúng là rất lớn, những nơi như Minh Nguyệt Lâu, chỉ có các Thánh Tử Thánh Nữ của các thế lực lớn mới có tư cách coi nó là khách sạn, mà ngươi... Hừ, không khỏi quá khinh thường Minh Nguyệt Lâu đi?
Đậu xanh!
Đi trên đường cũng có người đến gây chuyện à?
Từ Khuyết trợn trắng hai mắt, hắn cảm thấy không thể luôn gây chuyện, nhưng không ngờ vừaận miệng nói một câu, lại lập tức có phiền phức tới cửa.
- Mấy vị huynh đài này, hình như tại hạ không trêu chọc đến các ngươi mà?
Từ Khuyết vẫn dùng khuôn mặt tươi cười, ôn hòa nhã nhặn nói, nhẫn một lát gió êm biển lặng, mới đến vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Đám con nhà giàu lại cười vui vẻ hơn, nam tử vẫn thưởng thức bạch ngọc thạch cười lạnh nói:
- Ngươi nói Minh Nguyệt Lâu là khách sạn, đã là trêu chọc đến toàn bộ Thiên La Thành rồi.
- Vậy ta muốn hỏi các vị, Minh Nguyệt Lâu không phải khách sạn thì là gì?
Từ Khuyết bất đắc dĩ nói, tuy Minh Nguyệt Lâu nhìn qua rất khí thế, nhưng thực tế cũng chỉ là khách sạn mà thôi.
- Minh Nguyệt Lâu chính là Thánh Địa của Thiên La Thành, với thân phận nhà quê của ngươi, không tư cách đối đánh giá nó, ngươi phải quỳ xuống triều bái, hiểu không?
Nam tử cầm bạch ngọc thạch lạnh lùng nói, vô cùng hung hăng.
Từ Khuyết nghe thế thì sầm mặt lại, sát tâm lập tức nổi lên.
Hắn không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa là sẽ chịu để người khác bắt nạt như vậy.
- Tiểu tử, làm thịt y!
Husky cũng không nhìn nổi, bất bình thay Từ Khuyết, nó đứng bên cạnh giựt giây.
- Làm sao? Còn muốn độ với ta sao? Ở Thiên La Thành, tư cách đánh một trận với ta các ngươi cũng không có!
Nam tử cầm bạch ngọc thạch cười lạnh, không chút sợ hãi, hiển nhiên thân phận của y không đơn giản.
Từ Khuyết chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Lần này đến đây vì muốn tìm Nữ Đế, hơn nữa theo hắn biết, dường như Nữ Đế có mâu thuẫn với gia tộc của nàng, nếu như hắn gây chuyện, ngược lại sẽ liên luỵ đến Nữ Đế.
Thôi, nhịn vậy!
- Husky, chúng ta đi.
Từ Khuyết vỗ vỗ đầu Husky, chuẩn bị xoay người rời đi, không muốn tính toán cùng những này người.
Husky không cam lòng:
- Dựa vào, tiểu tử, chúng ta bỏ qua cho chúng như thế?
- Coi như thế đi, đừng gây chuyện.
Từ Khuyết an ủi.
- Được rồi, lần này nghe lời ngươi.
Husky nhìn ra Từ Khuyết là thật sự không muốn gây phiền toái, nên đành nhịn lại, dù sao một mình nó cũng không dám đánh người ta.
Nhưng ngay khi một người một chó vừa mới quay đầu, sau lưng lại truyền đến tiếng cười châm chọc của đám người.
- Ha ha, thật vô vị, tên nhà quê này quá nhát gan, lại bỏ chạy.
- Ài, như thế chơi không vui.
- Không có chuyện gì, mỗi ngày có rất nhiều tên nhà quê đến Thiên La Thành xem Minh Nguyệt Lâu, chắc chắn sẽ có kẻ giận dữ mà ra tay, đợi y động thủ trước, chúng ta sẽ có lý do hoàn thủ, đánh cho bọn họ chi tàn phế, vứt về trong đống rác.
- Ha ha, vẫn là Hàn huynh thông minh.
- Chư vị quá khen, luận về bắt nạt người, đó là việc Hàn Quốc Cường ta am hiểu nhất từ trước đến giờ.
...
Mấy người vừa nói xong lời này, Từ Khuyết đang đi bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt khiếp sợ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tên nam tử cầm bạch ngọc thạch kia, ngạc nhiên nói:
- Ngươi vừa nói ngươi là ai?
Nam tử cầm bạch ngọc thạch sững sờ, rồi cười lạnh nói:
- Làm sao? Tên nhà quê như ngươi đã từng nghe đại danh Hàn Quốc Cường ta sao?
- Ngươi tên Hàn Quốc Cường?
Con ngươi Từ Khuyết nheo lại.
- Không sai!
Nam tử cầm bạch ngọc thạch tràn đầy tự tin, cho rằng Từ Khuyết sự từng nghe nói đại danh của y.
- Hàn em gái ngươi, Husky, lên, đánh chết mom nó.
Từ Khuyết mắng to một tiếng, trực tiếp vung Huyền Trọng Xích, đánh tới nam tử cầm bạch ngọc thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận