Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 985: Xem Pháp Quyết Mới Của Ta

- A... không được!
Nhìn một chân của Từ Khuyết đang hạ xuống, trung niên công tử trong nháy mắt sợ đến mức kêu thành tiếng, cả người run cầm cập.
- Dừng tay!
Bên bờ Huyết hải bên kia, Lệ lão đại cũng rống to.
Ầm!
Nhưng cùng với một tiếng vang trầm thấp, Từ Khuyết đã đạp xuống.
Nhưng hắn cũng thu bớt lực chân lại, cũng không thật sự hạ tử thủ.
Dù sao nói cho cùng, hắn cũng chỉ muốn chút tro cốt thôi, đại thiếu gia phế vật này cũng không đắc tội với hắn, có giết hay không kỳ thực cũng không đáng kể.
"Phốc!"
Lúc này, trong miệng trung niên công tử chảy đầy máu tươi, vẻ mặt tái xám, nhưng vẫn miễn cưỡng còn mấy hơi thở, chưa chết đi.
- Ngươi... mau thả con trai của ta, chuyện tro cốt, có thể thương lượng lại.
Lệ lão đại không nhìn nổi, lúc này mở miệng nói.
Tro cốt không thể giao ra, nhưng y không đành lòng nhìn con trai của mình chịu khổ, đơn giản dùng một chiêu hoãn binh.
- Chỉ là thương lượng lại sao?
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, ánh mắt thâm ý quét về phía thanh niên trẻ bên người Lệ lão đại, nói ra:
- Ồ đúng rồi, suýt chút nữa ta quên mất, kỳ thực buông tha đứa con lớn nhất của ngươi khẳng định là không thành vấn đề, thế nhưng đứa con thứ hai của ngươi lại dám nói năng lỗ mãng với nữ nhân và muội muội ta, món nợ này chỉ sợ cũng phải thanh toán một thoáng, giao y ra đây đi.
Phế vật đại thiếu gia xác thực có giết hay không cũng không đáng kể, nhưng đối với tên tiểu tử kia, dám nói năng lỗ mãng với Từ Phỉ Phỉ cùng Khương Hồng Nhan, vậy nhất định không thể bỏ qua.
- Cái gì? Chuyện này tuyệt đối không thể!
Lệ lão đại nhất thời cả giận nói.
- Người trẻ tuổi, lão phu đã nể mặt ngươi rồi, ngươi không nên được voi đòi tiên, nếu không thì ngày hôm nay các ngươi tuyệt đối không ra khỏi được Quỷ Vương thành!
- Thật không?
Lúc này khóe miệng Từ Khuyết giương lên, nói:
- Husky, cho đại thiếu gia chút thuốc chữa thương, sau đó ta lại đạp một chân thử xem.
- Được!
Con ngươi Husky sáng ngời, lập tức lấy ra một viên đan dược, nhét vào ̣ng trung niên công tử kia.
Rất nhanh, dược hiệu phát huy tác dụng, thương thế trên cơ thể trung niên công tử gia nhanh chóng khôi phục, trên mặt cũng từ từ khôi phục màu máu.
- Ha ha, khôi phục, tiểu tử, dù sao cũng là đạp, một chân này để bản thần tôn đến!
Husky nói xong, tỏ vẻ nóng lòng muốn thử, trực tiếp nhấc chân đạp về phía lồng ngực trung niên công tử.
- Móa, ngươi nhẹ nhẹ...
Từ Khuyết ngẩn ra, vội mở miệng ngăn cản.
Ầm!
Nhưng Husky đã đạp một chân xuống, lực đạo không hề khống chế, tại chỗ xuyên qua lồng ngực trung niên công tử, một chân trực tiếp rơi xuống đất.
- A...
Cả người trung niên công tử nhất thời cứng đờ, trừng lớn mắt, yết hầu run một chút, rồi đoạn khí ngay tại chỗ.
- Móa!
Trong nháy mắt Từ Khuyết có chút không biết nói gì.
Thân thể Husky đã thành thánh, tu sĩ bình thường đều không đỡ được một chân của nó, huống chi là tên đại thiếu gia phế vật này?
- Móa, dùng lực hơi lớn rồi!
Husky cũng có chút ngơ ngác, phẫn nộ thu chân, ngượng ngùng cười nói:
- Khà khà, sai lầm, chỉ là sai lầm.
- Không có chuyện gì, giết thì giết thôi.
Từ Khuyết không để ý khoát tay áo một cái.
- Ừm, lời này bản thần tôn rất thích nghe.
Husky lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Toàn trường lại hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch.
Tất cả người vây xem đều choáng váng, tỏ vẻ sợ hãi, khó có thể tin.
Đại thiếu gia Quỷ Vương phủ cứ chết đi như thế?
Chết ở dưới chân một con chó?
CMN, hắn thế này cũng quá ác đi! Thật sự ở trước mặt Lệ lão đại ra tay giết người?
- Con trai ta!
Ầm!
Một tiếng rống giận dữ hiên động địa, bỗng nhiên từ bờ bên kia huyết hải truyền đến.
Lệ lão đại lửa giận ngập trời, mí mắt muốn rách cả, sắp rơi vào điên cuồng.
Đời này y thương tiếc nhất chính là hai đứa con trai này, bằng không cũng sẽ không dạy dỗ ra hai người bọn họ ra loại đức hạnh này, ai ngờ bây giờ lại là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Một con chó, lại ở ngay trước mặt y, giết nhi tử y.
- Các ngươi là muốn tìm cái chết! Ngày hôm nay, mấy người các ngươi, ai cũng đừng mong rời khỏi Quỷ Vương thành!
Lệ lão đại hống.
- Hey, chờ chút!
Đột nhiên, Từ Khuyết mở miệng, nhìn bờ bên kia huyết hải, nghiêm túc nói:
- Lệ lão đại, có sao nói vậy, ngươi vừa nãy cũng nhìn thấy rồi, giết con trai lớn của ngươi chính là con chó này, ta lấy con chó này đổi với con trai thứ hai của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Ta kháo!
Tất cả mọi người đều muốn phun máu suýt chút nữa té xỉu.
Tên tiểu tử này cũng quá vô sỉ rồi, lúc này lại muốn bán đồng đội?
- Móa, tiểu tử, ngươi có ý gì? Dựa vào cái gì mà lại giao bản thần tôn ra?
Husky cũng nổi giận, nhe răng trợn mắt xông lên.
Chó Poodle vội vàng kéo chân Husky lại, khuyên nhủ:
- Husky, Husky, đừng kích động, ngươi đánh không lại hắn!
- Ồn ào, đều câm miệng cho lão tử!
Lúc này, Lệ lão đại bên bờ huyết hải bên kia lại gào thét, sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm về bên này, lạnh lùng nói:
- Lão tử vừa nói, ngày hôm nay các ngươi một kẻ cũng đừng hòng rời khỏi Quỷ Vương thành!
- Ôi! Xem ra chỉ có thể động thủ thôi.
Từ Khuyết cũng thẳng thắn, trực tiếp vung tay, bắt đầu vận động làm nóng người.
- Ca, cẩn thận một chút.
Từ Phỉ Phỉ có chút lo lắng nói.
Dù sao nàng là phàm nhân, nhìn thấy cường giả như Lệ lão đại nổi giận, trước sau vẫn có chút sợ sệt.
- Bình tĩnh đi, mặt hàng này còn không lọt nổi mắt xanh của ta.
Từ Khuyết cười nhẹ, con ngươi híp lại nói:
- Vừa vặn, có thể thử một chút pháp quyết gần đây ta mới luyện.
- Móa, tiểu tử, ngươi lại luyện cái gì?
Husky lập tức hiếu kỳ truy hỏi.
- Cũng không cái gì, chính là đem hai chiêu thức học được từ nhỏ, dung hợp thành một.
Từ Khuyết lạnh nhạt nói.
- Còn có loại này thao tác? 666, tiểu tử, nhanh biểu diễn xem một chút!
Husky thúc giục.
Khương Hồng Nhan đứng ở một bên cũng có chút hiếu kỳ, trong mắt rạng ngời rực rỡ, nhìn kỹ Từ Khuyết, cũng muốn nhìn một chút chiêu mới của hắn.
- Được, năm đó ta từng học một chiêu Sư Hống Công cùng với Nhất Dương Chỉ, bây giờ ta đã thông hiểu đạo lí, hợp hai làm một, uy lực kinh người. Ngày hôm nay, ta muốn triển khai chiêu này ra, nghiền ép tất cả.
Từ Khuyết nói xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm đến bờ bên kia huyết hải, bước chân thoáng dịch chuyển, bày ra tư thế chiến đấu.
Tất cả mọi người nhất thời nín thở, đều nhìn kỹ Từ Khuyết.
Thậm chí Lệ lão đại cùng nhị thiếu gia bên bờ huyết hải bên kia, sắc mặt cũng ngưng lại, không dám khinh thường Từ Khuyết.
Dù sao đây là một thiên tài tuổi trẻ, tuổi trẻ như thế đã có thực lực cấp bậc Hoàng Kim, thủ đoạn nhất định không đơn giản.
Hơn nữa tên gọi hai loại chiêu thức này, nghe có vẻ rất lợi hại.
Sư Hống Công, Nhất Dương Chỉ, hai chiêu còn dung hợp làm một.
Trận chiến này, sợ rằng rất gian nan!
Lệ lão đại thoáng rùng mình, bắp thịt trên cánh tay căng thẳng, bắt đầu hiện lên huy mang, chuẩn bị nghênh tiếp chiến đấu.
"Uống!"
"Ha!"
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên hô một tiếng "Uống ha", giơ tay phải lên, cánh tay dựng thẳng, một ngón tay chỉ về phía trước.
Tất cả mọi người mí mắt giật giật.
Đến rồi đến rồi!
Chỉ dựng thẳng lên một ngón tay, đây chẳng lẽ chính là Nhất Dương Chỉ?
Vậy Sư Hống Công đâu?
Lúc này, Từ Khuyết xa xa nhìn về Lệ lão đại, đầu ngón tay nhẹ nhàng ngoắc mấy lần, lập tức dồn khí đan điền, gào một tiếng đinh tai nhức óc:
- Ngươi tới đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận