Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 906: Đây Là Người Phụ Nữ Của Ta

Tin nhắn Lão Thái gửi đến rất gấp làm cho Từ Khuyết không kịp chuẩn bị.
Tra xét hơn một năm, bây giờ cuối cùng cũng có tin tức.
Đương nhiên, cho dù không có tin tức, Từ Khuyết cũng có biện pháp tìm tới Từ Phỉ Phỉ, chỉ là vào lúc này hắn còn có chút chưa nghĩ ra, nên lấy tư thái như thế nào đi gặp mặt Từ Phỉ Phỉ.
Dù sao cũng là em gái ruột của mình, mình vừa rời đi một lèo hơn sáu năm, hơn nữa còn là lấy thân phận người chết để trở về.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó, e rằng nó cũng sẽ giật mình một phen.
Vì thế bây giờ, Từ Khuyết muốn bảo đảm an toàn của Từ Phỉ Phỉ, hiểu rõ tình trạng gần đây của cô.
"Vèo!"
Cuối cùng, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan hạ xuống gần Thâm Thị, dựa theo địa chỉ mà Lão Thái cho chạy đi, vẫn là ở khách sạn Đại Lai Đăng.
Bởi vì không có thời gian, Từ Khuyết cũng không muốn thu hút sự chú ý của người qua đường, cùng Khương Hồng Nhan ẩn dật thân hình, một đường tiềm hành về phía trước, không có gây ra bất cứ động tĩnh gì.
...
Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng khách trong khách sạn Đại Lai Đăng.
Lão Thái, Hoàng Thành cùng với Lưu Hiểu Lệ, ba người đều đang ngồi, bầu không khí có vẻ hơi quái dị.
Đặc biệt là Lão Thái, lúc này đầu vẫn còn có chút choáng váng.
Hoàng Thành cùng Lưu Hiểu Lệ mới báo cho y biết, sáu năm trước Từ Khuyết bị một trận tai nạn xe, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, cũng không biết được rằng hắn lại trở về, thế nhưng tinh thần tựa hồ như xuất hiện vấn đề.
Lão Thái nguyên bản còn không tin, nhưng sau khi nghe được hai người giảng giải, y cũng có chút bán tín bán nghi.
Dù sao từ lúc năm ngoái liên lạc với Từ Khuyết, y liền cảm thấy Từ Khuyết có chút quái lạ, hơn nữa sau khi thu được bộ phim kia, tên này liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mãi đến tận hai ngày trước mới đột nhiên xuất hiện.
Hơn nữa hắn nói qua mấy câu, bây giờ hồi tưởng lại, quả thật là có chút quái lạ.
Ví dụ như cái gì mà "Chúng sinh đều là giun dế", "Mấy năm qua đều đang tu tiên", người bình thường nghe xong đều cho rằng là đang nói đùa.
Nhưng Từ Khuyết lại còn nói cho Lâm Ngữ Hi, tiên tử trên mặt trăng là người phụ nữ của hắn, chuyện này khiến cho người ta không thể không hoài nghi trạng thái tinh thần của hắn.
- Trước đây luôn có người nói, thiên tài và người điên chỉ hơn kém nhau một đường! Van Gogh cũng là người điên, vì thế sáng tạo ra nhiều tác phẩm nghệ thuật kinh điển như vậy, chẳng lẽ tên Từ Khuyết kia cũng bị điên rồi, bởi vậy kỹ thuật kỹ xảo điện ảnh mới cao siêu như vậy?
Lão Thái tỏ vẻ mơ hồ nói.
- Đạo diễn Thái, cậu cũng đừng hoài nghi nữa, tin tưởng chúng tôi sẽ không sai.
Hoàng Thành lắc lắc đầu, cảm khái nói:
- Dù sao chờ hắn đến, mọi người mặt đối mặt ngồi xuống trò chuyện một chút liền rõ ràng. Nói thật, bây giờ tôi cũng cảm thấy Từ Khuyết thật sự bị điên rồi.
Lão Thái cũng thở dài một hơi:
- Haizz! Xem ra những năm này hắn cũng không dễ dàng gì, sáu năm trước tôi còn đang ở nước ngoài, không nghĩ tới hắn lại phải trải qua một phen sinh tử, còn chia lìa với em gái hơn sáu năm.
Lưu Hiểu Lệ cầm chén rượu lên nhấp một hớp, du dương tự tại nói:
- Đại nạn không chết, vận may này đã xem như không tệ rồi. Thiệt thòi các cậu trước đây còn trách cứ Lâm Ngữ Hi, nhìn xem người ta bây giờ làm thế nào đi, bỏ tiền ra lại còn xuất lực, tìm bệnh viện tâm thần tốt nhất, còn hỏi thăm được tin tức Từ Phỉ Phỉ về nước, liền lập tức chạy tới Kinh Thành.
- Ha ha, điểm ấy tôi lại cảm thấy hẳn phải là như thế. Nói cho cùng, năm đó Từ Khuyết bị người ám hại, không phải cũng là bởi vì cô ấy sao?
Hoàng Thành lập tức cười lạnh lên.
Chuyện Lâm Ngữ Hi làm bây giờ, tuy rằng rất phúc hậu, nhưng kỳ thực cũng chỉ là đang bù đắp hổ thẹn trong nội tâm, không muốn thẹn với lương tâm.
- Hoàng Thành cậu nói thế là thế nào? Hắn bị người ám hại, đó cũng là do hắn không có thực lực, liên quan gì tới Lâm Ngữ Hi?
Lưu Hiểu Lệ liền trừng to mắt.
Mắt thấy hai người muốn ầm ĩ lên, Lão Thái vội mở miệng nói:
- Được rồi được rồi, mấy người đều bớt tranh cãi đi một tí, Lâm tiểu thư có thể làm đến một bước này, xác thực là đã rất tốt rồi. Đúng rồi, xe của bệnh viện tâm thần bên kia có phải là cũng sắp tới đây rồi không?
Lưu Hiểu Lệ gật gật đầu:
- Đúng, tôi tìm người cùng bệnh viện bên kia xong rồi, đoán chừng cũng sắp đến. Chờ một lúc liền đưa huynh đệ tốt Từ Khuyết của các người lên xe đi, trạng thái tinh thần này của hắn, tôi thực sự sợ ngày nào đó hắn nghĩ không thông sẽ hù dọa Ngữ Hi.
- CMN, tại sao phải lên xe, không phải còn chưa xác định được sao? Mặc kệ như thế nào, cũng phải chờ tôi cùng Lão Từ tán gẫu xong rồi nói.
Lão Thái lập tức có chút không biết nói gì, Hoàng Thành cùng Lưu Hiểu Lệ này làm việc cũng quá bừa bãi, chỉ bằng suy đoán liền kết luận Từ Khuyết bị bệnh tâm thần, lập tức sắp xếp xe của bệnh viện tâm thần tới đón hắn.
Lưu Hiểu Lệ tỏ vẻ khinh thường:
- Anh cho rằng tôi muốn à? Nếu không phải do Ngữ Hi dặn tôi, tôi còn lười bỏ ra ân tình giúp hắn tìm đây, đây chính là bệnh viện tâm thần số một số hai trên toàn quốc đấy, người bình thường muốn vào đều vào không được đâu.
Ba người trong phòng khách tán gẫu liên tục, mà Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đã bước vào khách sạn Đại Lai Đăng.
Đến cửa khách sạn, hai người liền không ẩn dật thân hình nữa, trực tiếp quang minh chính đại cất bước đi vào.
- Hoan nghênh quý...
Tiểu thư tiếp khách ở cửa theo lệ cung nghênh khách mời, nhưng lời mới vừa nói được một nửa, liền triệt để há hốc mồm.
Cô kinh ngạc nhìn Khương Hồng Nhan, con ngươi trợn lên vô cùng lớn.
- Ngài... ngài... ngài không phải chính là Hằng Nga tiên tử sao?
- Ta?
Khương Hồng Nhan lập tức ngẩn ra, hiển nhiên còn không biết nàng đã nổi tiếng ở trên Địa Cầu, bị đồn đại thành Hằng Nga tiên tử.
- Đừng để ý tới cô ấy, chúng ta đi lên trước đi.
Từ Khuyết cười nhẹ, nắm tay Khương Hồng Nhan, đồng thời giơ tay hướng về trước mặt tiểu thư tiếp khách vung lên.
Tiểu thư tiếp khách lập tức sững lại tại chỗ, dừng lại một hồi lâu, mãi đến tận lúc Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đi vào trong thang máy, cô mới khôi phục lại bình thường, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục đứng cửa chờ đợi khách tới!
- Không nghĩ tới đồ vật ở quê hương ngươi, tất cả đều thú vị như vậy.
Sau khi Khương Hồng Nhan đi vào thang máy liền hiếu kỳ đánh giá.
Từ Khuyết ở Tu Tiên Giới đã từng bày ra rất nhiều đồ vật không cần chân nguyên thôi thúc, vẫn có thể tự chủ hoạt động, bây giờ mới rõ ràng thì ra ở quê hương hắn chính là như vậy.
Tuy rằng không có tu sĩ, nhưng phàm nhân sinh sống vẫn rất tốt, trình độ rất cao, chí ít ở trong giới phàm nhân, vẫn xa xa dẫn trước phàm nhân ở Tu Tiên Giới!
- Nếu có thể đem những kỹ thuật này về, sinh hoạt của đám phàm nhân cũng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng nói, suy tư.
Dù cho đến nơi này, nàng vẫn sẽ theo bản năng quan tâm tới con dân ở Tu Tiên Giới, dù sao ở Thủy Nguyên Quốc hay là Huyền Chân đại lục, nàng đều đã từng là một đời Nữ Đế.
Từ Khuyết cười nhẹ:
- Việc này chỉ sợ sẽ tốn không ít thời gian, tri thức mới là sức sản xuất đứng đầu, sau khi trở về có thể trước tiên phổ cập tri thức loại hình lý hoá cho bách tính Ngũ Hành Sơn.
- Ừm!
Khương Hồng Nhan gật đầu nở nụ cười.
Đinh!
Lúc này, thang máy cũng vừa lúc đến tầng cao nhất của khách sạn.
Từ Khuyết vẫn nắm tay Khương Hồng Nhan, bước ra ngoài.
- Hoan nghênh quý...
Ở ngoài thang máy vẫn có người phục vụ đón tiếp như trước, cửa thang máy vừa mở, bọn họ vội vàng nhiệt tình tiếp đón.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Khương Hồng Nhan, trong nháy mắt cũng sững sờ tại chỗ, tỏ vẻ kinh sợ, khó có thể tin, so với nhìn thấy đại minh tinh nổi danh còn chấn động hơn.
Hằng Nga tiên tử?
Trời ơi, Hằng Nga tiên tử xuất hiện ở khách sạn của chúng ta?
Từ Khuyết tỏ vẻ hờ hững, không nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nắm tay Khương Hồng Nhan trực tiếp hướng về hành lang đi đến.
Khương Hồng Nhan hiếu kỳ nói:
- Tiểu tử, vì sao bọn họ nhìn thấy ta đều kinh ngạc như thế, giống như đều biết ta?
Từ Khuyết nở nụ cười, lúc này mới đem chuyện bức ảnh vệ tinh lưu truyền ra ngoài, nói cho Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan nghe xong mới hiểu được, người một giới này chưa từng gặp qua tu tiên giả, hoặc là nói ở bên trong nhận thức của bọn họ, tu tiên giả không tồn tại.
Đang lúc nói chuyện, hai người cũng đã đến ngoài cửa phòng riêng mà Lão Thái đã đặt.
Từ Khuyết giơ tay lên, lúc chuẩn bị gõ cửa, thanh âm đối thoại bên trong liền truyền ra.
- Hoàng Thành, Lưu tổng, chờ một lúc Lão Từ tới, các người chớ nói lung tung. Tôi đến nói chuyện với hắn là được rồi.
- Đạo diễn Thái, lời này của anh không đúng rồi, cho dù Từ Khuyết thật sự mắc bệnh thần kinh, Hoàng Thành tôi vẫn là bạn của hắn, làm sao có khả năng nói lung tung.
- Ngất, đừng tiếp tục nói tới bệnh thần kinh nữa, chuyện này không phải còn chưa xác định sao?
- Ha ha, đạo diễn Thái, không phải Lưu Hiểu Lệ tôi nói chuyện khó nghe, Từ Khuyết đều ảo tưởng rằng vị Hằng Nga tiên tử trên mặt trăng kia là nữ nhân của hắn, đây không phải là bệnh thần kinh thì là cái gì?
- Này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hằng Nga tiên tử kia rất quỷ dị nha, trên mạng đều rối tung lên rồi, nói nàng hạ xuống Địa Cầu, hơn nữa còn ngay ở Thái Sơn!
- Cái gì, hạ xuống ở Thái Sơn? Trùng hợp như thế?
Lão Thái lập tức cả kinh, nghĩ đến chuyện Từ Khuyết để hắn tìm người phong tỏa Thái Sơn.
Đột nhiên, Lão Thái mơ hồ cảm giác được cái gì, chấn động trong lòng:
- Chẳng lẽ...
"Thùng thùng!"
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếp đó cửa phòng bị người đẩy ra, ba người bọn Lão Thái đồng thời quay đầu nhìn tới.
Chỉ thấy Từ Khuyết nắm tay Khương Hồng Nhan, cười tủm tỉm xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mở miệng nói:
- Lão Thái, giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là Khương Hồng Nhan, là người phụ nữ của ta. A đúng rồi, nàng mới từ mặt trăng hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận