Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1475: Tự Cầu Phúc

- Gào, bản thần tôn đến đây!
- Khà khà, ăn lão đầu ta một đòn Hoành Tảo Thiên Quân!
Vèo!
Trong nháy mắt, Husky và Đoạn Cửu Đức khởi động bóng người, hóa thành hai vệt sáng, cùng Từ Khuyết nhằm phía mảnh biển lửa đầy trời này.
Hai người một chó chia làm ba phương hướng, hiển hiện thần thông, công kích bóng người ở trung tâm biển lửa kia.
Husky tung ra một đám vôi phấn đặc chế, lấy tiên nguyên bủa vây, xuyên qua biển lửa, tung về hướng Lý Huyền Kỳ.
Từ Khuyết ném ra dầu ớt, theo sát phía sau.
Đoạn Cửu Đức giơ tay vứt ra mấy chục chiếc lọ hiện ra muôn màu muôn vẻ, bên trong tất cả đều là độc dược.
- A. . .
Bên trong biển lửa, Lý Huyền Kỳ nổi giận phát ra một tiếng rống to.
Dù cho Từ Khuyết mai phục nhiều Hỏa Liên hơn nữa, cũng chỉ có thể khiến Lý Huyền Kỳ tạm thời hạn chế tại chỗ, khiến cho y bị chút tổn thương da lông.
Nhưng sau đó những vôi phấn dầu ớt kia, lại trực tiếp ở dưới sự che chở của biển lửa, thuận lợi rơi vào trong đôi mắt của Lý Huyền Kỳ, thêm vào những độc dược cuối cùng kia của Đoạn Cửu Đức, tính ăn mòn cùng tê liệt cực mạnh, khiến Lý Huyền Kỳ toàn bộ trúng chiêu.
Vì thế thanh âm rít gào này của Lý Huyền Kỳ, không chỉ mang theo phẫn nộ, càng mang theo đau nhức, chiến đấu ở cấp bậc Tiên Vương, CMN chưa từng thấy có ai dùng loại chiêu số thấp hèn này.
Mọi người ở đây cũng nhìn tới ngơ ngác và há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng Từ Khuyết làm nổ biển lửa, chí ít sẽ trọng thương Lý Huyền Kỳ, nhưng lúc liên tưởng đến Lý Huyền Kỳ chính là tồn tại Tiên Vương cảnh, loại nổ tung này sao có thể làm y bị thương nổi?
Ai ngờ Từ Khuyết ra tay lại thiếu đạo đức như vậy, gọi Husky và Đoạn Cửu Đức, cùng nhau chơi ám chiêu.
Then chốt là hai người một chó này phối hợp, thực sự là quá hoàn mỹ, tung vôi vứt dầu ớt kiêm đầu độc, hoàn toàn là không có khe hở, liền Lý Huyền Kỳ đều không thể kịp làm ra phản ứng, toàn bộ trúng chiêu.
- Đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên bọn họ làm như thế.
- Phí lời, xem họ phối hợp, có thể là lần đầu tiên hay sao? Lần thứ 100 ta đều cảm thấy không hẳn.
- Quá đê tiện, thủ đoạn dơ bẩn thấp hèn như thế, bọn họ làm sao có mặt mũi dùng đến?
- Hai người một chó này, gộp lại thật sự chính là tổ hợp Khuyết Đức Cẩu!
Rất nhiều đệ tử Thiên Cung Thư Viện đều nói lời khiển trách, rất là xem thường đối với loại thủ đoạn này.
Nhưng trong lòng mọi người lại không phải là không thừa nhận, loại thủ đoạn này cũng thật sự có hiệu quả, dù sao mạnh mẽ như Tiên Vương Lý Huyền Kỳ đều trúng chiêu, xác thực làm người ta rất ngoài ý muốn.
- Tiên sư nó, sai lầm rồi, bản thần tôn vứt nhầm loại tro!
Lúc này, Husky tỏ vẻ ảo não nói.
- Vứt nhầm loại tro gì?
Đoạn Cửu Đức hỏi.
- Tro cốt trộm ở bên trong tổ mộ của Thiên Cung Thư Viện.
Husky chép miệng, dáng vẻ vô cùng tiếc nuối.
Đông đảo đệ tử Thiên Cung Thư Viện ở đây vừa nghe thấy thế, suýt chút nữa bị tức tới phun ra máu.
Con chó này liền tro cốt cũng trộm?
- Súc sinh, những tên súc sinh đê tiện các ngươi, muốn chết!
Cùng lúc đó, Lý Huyền Kỳ ở trong biển lửa phát ra một tiếng rít lên.
Y đã thoát khỏi ảnh hưởng của độc dược, con ngươi bị vôi cùng dầu ớt lọt vào bên trong cũng đã khôi phục lại, phẫn nộ hướng phía Husky và Đoạn Cửu Đức đánh tới.
- Đậu phộng!
Đoạn Cửu Đức sợ hết hồn.
- CMN, ngươi điên rồi, đối thủ của ngươi không phải là chúng ta, là Từ Khuyết!
Husky cũng tan nát cõi lòng hô to nhắc nhở.
Lý Huyền Kỳ đúng là bị tiếng kêu này làm cho tỉnh táo, trong đầu lóe lên một vệt ánh sáng.
Đúng rồi, Từ Khuyết đâu?
Trong phút chốc, nội tâm Lý Huyền Kỳ lại dâng lên một luồng dự cảm không hay, cả người bỗng nhiên dừng lại.
Nguyên bản Từ Khuyết vẫn đứng ở bên cạnh Husky và Đoạn Cửu Đức, giờ phút này đã chẳng biết đi đâu.
"Ầm!"
Lúc này cả người Lý Huyền Kỳ chấn động, tiên nguyên trong cơ thể trong nháy mắt tuôn ra, hóa thành một đạo ánh sáng hừng hực, đan chéo thành một cái băng giáp, bao phủ ở ngoài thân mình.
Lần này, y không thể không cảnh giác, cũng không thể không một lần nữa nhìn kỹ đối thủ của mình một chút.
Tuy Từ Khuyết là Đại La Tán Tiên cảnh không đáng nhắc tới, không lọt nổi vào trong mắt y.
Nhưng có lúc chỉ sợ loại người ra chiêu thức không theo lẽ thường này, không hề có ranh giới, không hề biết xấu hổ, ngươi căn bản không đoán được đến cùng là hắn muốn làm gì, đoán không ra tâm tư của đối thủ, đây mới là chuyện làm người ta lo lắng nhất.
Tuy rằng Lý Huyền Kỳ cũng không sợ Từ Khuyết có thể làm y trọng thương, nhưng không chịu nổi bị nhiều lần nhục nhã như thế, đường đường là Tiên Vương, một đời lão tổ của thư viện, làm sao có thể bị những thủ đoạn thấp hèn này liên tiếp trêu đùa, truyền đi còn ra thể thống gì nữa?
- Hừ, tiểu súc sinh, đi ra chịu chết đi, mặc ngươi có nhiều thủ đoạn thấp hèn hơn nữa, đối với bản tọa cũng không hề có tác dụng gì!
Lý Huyền Kỳ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, cảnh giác nhìn quét bốn phía, muốn bắt giữ hình bóng của Từ Khuyết.
- Cương khí tiên khải của bản tọa tu luyện hơn ba ngàn năm, rút lấy tinh túy của nhật nguyệt tinh hà, dù cho Tiên Vương cùng cấp cũng không có cách nào phá đi, ngươi. . .
Ầm!
Lý Huyền Kỳ nói còn chưa dứt lời, dưới chân bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, một nắm đấm màu vàng to lớn xông thẳng tới lòng bàn chân y, trong nháy mắt cả người bị đánh bay lên.
- Ngu đần, ngươi bảo vệ thân thể có tác dụng quái gì, ngươi bảo vệ được lòng bàn chân của ngươi không?
Gần như cùng lúc đó, Từ Khuyết đột nhiên hiển hóa ra thân hình, khóe miệng ngậm lấy một vệt ý cười trêu tức, tay cầm Tử Kim Bức Vương Côn mau chóng đuổi lên phía trước, hướng về phía đầu Lý Huyền Kỳ, mạnh mẽ đập xuống một côn.
- Ngươi muốn chết!
Toàn bộ chân của Lý Huyền Kỳ đều bị Bức Vương Quyền chấn động đến mức tê dại, nhưng chỉ hơi suy nghĩ, đã trực tiếp lướt ra xa mấy trăm mét, dễ dàng né tránh một côn này của Từ Khuyết.
Tiếp đó, y vung tay lên, trong nháy mắt không trung hiển hóa ra một chưởng lớn như núi, mang theo cuồng phong gào thét, tầng tầng đánh về phía Từ Khuyết.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, cả người Từ Khuyết bị đập tan, hóa thành một luồng khói trắng biến mất không còn tăm hơi.
- Đây là ảo giác?
Mặt Lý Huyền Kỳ lập tức biến sắc.
Ngay sau đó, lại một tiếng đau nhức từ dưới bàn chân y truyền đến.
Ầm!
Lý Huyền Kỳ một lần nữa bị một quyền lớn màu vàng đánh bay, bàn chân trực tiếp rạn nứt, đau nhói kịch liệt theo vết thương truyền khắp toàn thân.
"Híttt!"
Tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh.
CMN đây là chiêu thức gì? Chuyên đánh bàn chân người ta?
Hai vị Tiên Vương lão tổ của Thánh Tông lại kinh ngạc một trận, nhìn lẫn nhau một chút, sắc mặt trở nên có chút nghiêm nghị.
- Tiểu tử này có gì đó quái lạ.
- Lại có thể vô thanh vô tức ở dưới mí mắt chúng ta biến mất, hơn nữa liền ảo giác cũng chân thực như thế này, chúng ta không thể phát giác ra. Tựa hồ. . .
- Chẳng lẽ là đồ vật của Thần Linh?
Hai người thấp giọng giao lưu một phen, trong nháy mắt bắn toé ra một vệt tinh mang.
Bọn họ cũng không thấy được một trận chiến giữa Từ Khuyết cùng mười vị Tiên Vương ở Thiên Sát Thành, giờ phút này nhìn thấy Từ Khuyết dùng loại thủ pháp này trêu đùa Lý Huyền Kỳ, lập tức cũng suy đoán ra trên người Từ Khuyết có đồ vật của Thần Linh.
Bởi vì cũng chỉ có đồ vật của Thần Linh, mới có thể làm được trình độ như thế này, ảo ảnh, liền loại cảnh giới như của bọn họ cũng không thể thấy.
- Được rồi, những thủ đoạn thấp hèn này của ngươi, nên chấm dứt ở đây đi.
- Lý tiên hữu, chúng ta đến giúp ngươi một tay.
Lúc này, hai vị Tiên Vương lão tổ của Thánh Tông trầm giọng hét lên một tiếng, đồng thời ra tay.
Lý Huyền Kỳ vừa nhìn thấy thế liền lập tức tức giận, hô lớn:
- Không cần, người này một mình ta có thể giải quyết!
Hai vị Tiên Vương lão tổ của Thánh Tông có thể nhìn ra quái lạ trên người Từ Khuyết, Lý Huyền Kỳ y như thế nào sẽ không thấy được, vạn nhất trên người Từ Khuyết thật sự có đồ vật của Thần Linh, nếu hai người này ra tay, chẳng phải là phải chia một chén canh.
- Không, ngươi không giải quyết được.
Bà lão Tiên Vương của Thánh Tông cười gằn, chưởng lớn nhấn một cái, trong nháy mắt hư không nứt toác ra một vết nứt, mạnh mẽ ngăn cách Từ Khuyết cùng Lý Huyền Kỳ ra.
- Hê hê, đánh trượt rồi, Lý tiên hữu sẽ không để tâm chứ?
Bà lão âm trầm nhìn về phía Lý Huyền Kỳ cười hỏi.
Cả khuôn mặt của Lý Huyền Kỳ đều đen lại, cắn răng nghiến lợi nói:
- Hai vị có ý tốt ra tay giúp đỡ, Lý mỗ làm sao lại để ý đây.
- Ha ha, vậy thì tốt, trước tiên giải quyết tên tiểu súc sinh này đi, sau đó chúng ta có thể chậm rãi trao đổi.
Ông lão của Thánh Tông cười to nói, nghĩa bóng cũng rất rõ ràng, muốn giết chết Từ Khuyết trước, rồi lại thương lượng làm sao chia cắt bảo vật trên người Từ Khuyết.
Ba người cũng không cần phải nhiều lời nữa, trong nháy mắt ánh mắt đều tập trung ở trên người Từ Khuyết.
- Đậu phộng, chuồn thôi!
Husky thấy thế, bộ lông toàn thân đều dựng đứng lên.
- Tiểu tử ngươi tự cầu phúc đi!
Đoạn Cửu Đức cũng hô lên một tiếng, lập tức cùng Husky bỏ của chạy lấy người, không dám dừng lại ở bên trong vòng chiến.
Lông mày của Từ Khuyết cũng căng thẳng, nội tâm âm thầm phát khổ.
Nếu như chỉ là đối phó với Lý Huyền Kỳ, hắn còn có thể đọ sức kéo dài thêm, nhưng nếu như phải đồng thời đối mặt với ba vị Tiên Vương, đừng nói là đọ sức kéo dài, hoàn toàn chính là chỉ trong vài phút liền sẽ bị giết chết.
- Hệ thống à, ngươi có thể thăng cấp nhanh hơn một chút được hay không, ta còn đang chờ ngươi cứu mạng đó!
Từ Khuyết trong lòng hò hét với hệ thống.
Mà lúc này, tiến độ trên giao diện hệ thống đã đạt đến 99.6%.
Bạn cần đăng nhập để bình luận