Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 494: Có Ăn Cay Hay Không

- Đây... Đây là pháp quyết gì?
- Làm sao có khả năng? Tại sao lại có khí tức của Thiên Kiếp?
- Trời ạ, không phải là hắn hấp thu Thiên Kiếp sau đó chuyển hóa để bản thân sử dụng chứ!
Trong nháy mắt, tất cả đám Yêu thú và Dị tộc đều bị chấn kinh, dáng vẻ ngơ ngác.
Những quả cầu lôi điện trong tay Từ Khuyết đều có khí tức vô cùng cuồng bạo, khiến tất cả mọi người đều phải khiếp sợ.
Sắc mặt Lâm Dịch cũng kịch biến, thân hình không nhịn được lùi về sau mấy bước, cả người nổi đầy da gà, trong lòng gã có một loại cảm giác bất an thấp thỏm.
- Tôn Ngộ Không, ngươi muốn làm gì, muốn dẫn Thiên Kiếp tới rồi đồng quy vu tận với chúng ta sao?
Lâm Dịch quát lớn, nó rất quen thuộc với khí tức Thiên Kiếp, nên lúc này vô cùng sợ hãi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, cười lạnh nói:
- Đồng quy vu tận? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
Vèo!
Vừa dứt lời, quả cầu lôi điện trong tay Từ Khuyết trong nháy mắt lớn lên mấy chục lần, cao quá đỉnh đầu, che khuất cả người hắn.
- Ta nói dùng một chiêu diệt các ngươi, thì chính là một chiêu diệt các ngươi! Các người chết đi cho ta.
Từ Khuyết hét lớn, quả cầu lôi điện lớn trong tay đột nhiên được ném ra, giống như một mặt trời nhỏ rơi xuống, đập về phía bầy yêu thú.
Ầm ầm ——!
Quả cầu lôi điện nổ tung, hóa thành vô số tia chớp, giống như một biển Lôi Đình Tử Kim sắc, phát ra từng tiếng nổ mạnh, bao phủ một cả nửa chiến trường.
Vô số Yêu thú bị lôi điện bao phủ, rơi vào tình trạng da tróc thịt bong, có một số con bị đánh bay, chết ngay tại chỗ.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng rên rỉ từ trong bầy yêu thú vang lên ở bốn phía.
Tràng cảnh vô cùng kinh người, bất kể là Yêu thú Kim Đan kỳ hay Nguyên Anh kỳ, đều bị quả cầu lôi điện bao trùm, giống như đang độ kiếp, kinh khủng nhất là quả cầu kia đều chứ đựng Tử Tiêu Thần Lôi và thượng cổ hạo kiếp để dằn vặt bọn chúng, khiến bọn chúng đau đến mức không muốn sống, vô cùng sợ hãi.
Thậm chí là vương giả Yêu thú Lâm Dịch có tu vi Anh Biến kỳ tầng bốn, lúc này cũng bị tia sét màu vàng và tia sét màu tím giam cầm, toàn thân có vô số vết thương, máu tươi đầm đìa, vô cùng chật vật.
- Tôn Ngộ Không, dừng tay!
Lâm Dịch điên cuồng quát, lúc này gã thật sự sợ rồi.
Rất khó tin tưởng, một tên Dị tộc lại có thực lực đáng sợ như thế, không chỉ có thân thể mạnh mẽ, ngay cả pháp quyết cũng yêu nghiệt như thế, căn bản là đánh không lại.
- Dừng em gái ngươi!
Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, trong tay hắn không chế lôi điện mạnh mẽ khiến biển lôi điện dưới sân kia càng trở nên kinh khủng!
Ầm ầm!
Lại thêm một tiếng vang thật lớn, rất giống Thiên Kiếp, đám yêu thú thi nhau ngã xuống đất, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Trong đầu Từ Khuyết liên tục vang lên tiếng thông báo trang bức thành công và khen thưởng kinh nghiệm.
Một lần ra tay này, điểm Trang Bức thu hoạch được hơn ba ngàn điểm, còn EXP thu được mấy ngàn vạn, khoảng cách đến Anh Biến kỳ tầng bốn, chỉ còn kém một bước nhỏ.
- A.
Lúc này, cuối cùng Lâm Dịch cũng thét lên một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Cho dù thân thể có mạnh đến đâu, gã cũng không thể chống đỡ lôi điện có uy lực lớn như vậy, cánh tay bị một tia sét màu vàng chém đứt tại chỗ, rơi xuống đất, hóa thành chân một con trâu, từ đó bốc lên từng đợt khói trắng, mùi thịt chín thơm lừng, rõ ràng là bị đánh đến chín.
Husky trốn ở bên cạnh để quan sát, hai mắt đột nhiên sáng ngời, nhanh chóng xông vào giữa bày yêu thú, la lớn:
- Chân trâu này bản thần tôn muốn!
Ầm!
Lúc này, một tia sét màu tím đánh lên trên người Husky, khiến nó gào lên một tiếng, dáng vẻ vô cùng thống khổ, liền quay đầu chạy trở về.
Từ Khuyết nhìn thấy đôi mắt thoáng chút kinh ngạc, bởi Husky không bị thương chút nào, da lông vẫn bóng loáng như trước.
- Husky của ta thật lợi hại.
Từ Khuyết lắc đầu cười nói.
Nhưng Husky giống như bị trọng thương, vừa trốn về đã ngã trên mặt đất, thoi thóp nói: - Xong rồi, bản thần tôn chết rồi, cần thịt một chân con trâu nướng chín mới có thể sống lại.
Lâm Dịch vừa vặn nghe được lời này, khiến gã tức giận đến mức muốn thổ huyết.
Con chó chết tiệt này từ đâu tới, cùng là Yêu thú lại đê tiện như vậy, dám âm mưu ăn thịt bản vương?
- Husky, ngươi đừng giả bộ, nơi đó không phải có nguyên một con trâu sao, nhanh giết nó rồi khiêng trở về, thịt trâu nên ăn chín năm phần, hương vị mới trơn mềm.
Từ Khuyết đứng một bên đột nhiên cười nói với Husky, còn đưa tay chỉ về Lâm Dịch.
Tiếng nói rất lớn, che lấp cả tiếng lôi điện nổ vang, truyền tới tai tất cả mọi người.
Đám Dị tộc có mặt ở đây đều giật nảy mình.
Vu Yêu Hoàng điện hạ cũng quá mức hung ác đi?
Chiến đấu còn chưa xong, mà hắn đã bắt đầu thảo luận muốn ăn kẻ địch như thế nào.
- Các vị đồng hương Dị tộc, nghe ta nói!
Từ Khuyết đột nhiên mở miệng, hô lên với đám Dị tộc.
Mọi người sững sờ, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, bọn họ đều cho rằng Vu Yêu Hoàng điện hạ có chuyện quan trọng muốn giao cho.
Từ Khuyết dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
- Các ngươi mau nói cho ta biết, thích ăn thịt trâu chín hay thịt bò tái? Có ăn cay hay không?
Mọi người:
-...
Lâm Dịch:
-...
Husky:
- Hai loại đều muốn, cay cùng không cay đều muốn một phần!
- Không thành vấn đề, nhanh mang nguyên liệu nấu ăn về!
Từ Khuyết giựt giây nói.
Lâm Dịch vô cùng tức giận, gã vốn đã bị thương nặng, hiện tại còn phải dùng sức chống lại lôi điện, nên vô lực tức giận với Từ Khuyết.
- Linh Nhi, ngươi ra tay đi, báo thù cho tộc nhân của ngươi.
Lúc này, Từ Khuyết lại lấy ra một cung tên bằng bạc, đưa cho Tô Linh Nhi.
Với trạng thái hiện tại của Lâm Dịch, nếu bị người ngoài công kích, chắc chắn sẽ phải chết.
Từ Khuyết đem cơ hội này cho Tô Linh Nhi, để nàng tự tay báo thù cho những Dị tộc đã chết đi.
- Được!
Tô Linh Nhi không hề do dự, trực tiếp tiếp nhận cung tên bạc, ánh mắt nhìn phía Lâm Dịch tràn ngập lạnh lẽo.
Nàng rõ ràng nhớ tới những tộc nhân của mình bị tàn sát, cho dù phản kích như thế nào, Lâm Dịch đều mang theo bầy yêu thú quá mạnh mẽ, coi Dị tộc các nàng thành con mồi mà trêu chọc, kéo dài hai tháng, bức bách các nàng đầu hàng làm nô lệ.
Loại sỉ nhục này nàng đã sớm muốn tự tay báo.
"Vèo!"
Một tia chân nguyên từ trong tay nàng thoát ra, dùng sức kéo dây cung.
Linh khí bốn phương tám hướng trong nháy mắt tụ tập đến, tự động hình thành một mũi tên, mũi tên nhắm ngay vào Lâm Dịch.
Đây là pháp khí mà Từ Khuyết cố ý đổi từ trong cửa hàng hệ thống, cấp bậc lục tinh, dùng để tiêu diệt Lâm Dịch đã bị thương nặng, thừa sức!
- Lâm Dịch, hiện tại đến phiên ngươi nếm thử tư vị làm con mồi! Ngày hôm nay ta muốn lấy máu của ngươi để tế những Dị tộc bị các ngươi giết!
Tô Linh Nhi cất cao giọng nói tuy vô lực nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo.
- Không, dừng tay!
Lâm Dịch vô cùng kinh hãi, cuối cùng gã cũng cảm nhận được hơi thở của cái chết, gã lập tức sợ hãi hô lớn.
Ầm!
Nhưng Tô Linh Nhi đã bắn tên, trên không trung vang lên một tiếng nổ tung.
Mũi tên nhọn trong nháy mắt hóa thành huy mang, xuyên phá hư không.
Sau một khắc, chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, mũi tên xuyên qua ngực Lâm Dịch, trực tiếp bắn trúng tim.
"Phốc!"
Lâm Dịch phun máu tại chỗ, không còn sức chống lại lôi điện bốn phía, cả người bị lôi điện vô tận bao vây.
"Ầm ầm!"
Vài tia lôi điện màu vàng xuất hiện, đánh lên trên người Lâm Dịch, khiến hắn da tróc thịt bong, sau đó hóa thành một đám mưa máu.
- Khônggggg!
Husky kêu lên một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng, kêu rên nói:
- Thịt trâu của bản thần tôn!
- Linh Nhi, đêm nay ăn thịt chó không?
Từ Khuyết cười híp mắt hỏi.
- Mẹ nó!
Husky nghe thấy thế bèn mắng một tiếng, quay đầu bỏ chạy như một làn khói biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này, trên mặt Tô Linh Nhi mới xuất hiện nụ cười, nhìn về phía Từ Khuyết hỏi:
- Khi đó lúc ngươi rời đi, không phải nói muốn cho ta ăn phía dưới sao?
Từ Khuyết nghe thế thì ngẩn ra:
- Ngạch, là phía dưới nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận