Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1283: Một Mình Lão Phu Là Được

- Y Trọng!
Mấy hộ vệ thuộc Thần Nông Thị tộc thấy thế sắc mặt kịch biến, nhanh chóng vọt tới.
Nhưng lúc chạy tới cũng đã muộn, Từ Khuyết đâm kiếm xuyên qua ngực Y Trọng, tử khí mạnh mẽ tràn vào cơ thể Y Trọng, hóa thành một lực lượng cuồng bạo, nhanh chóng chặt đứt sức sống của y, chỉ trong nháy mắt, Y Trọng đã gần như tử vong.
Nhưng trong thời khắc y sắp tắt thở, vài tên hộ vệ đã chạy tới, ba người trực tiếp vây quanh Từ Khuyết, tên còn lại lấy ra một viên linh đan nhanh chóng đưa vào trong miệng Y Trọng, cuối cùng đã bảo vệ được một hơi thở của y không có chết đi.
Từ Khuyết hờ hững đứng tại chỗ, thấy cảnh này, khóe mắt hơi co rụt lại nhưng vẫn không ra tay ngăn cản.
Người mấy thế lực lớn còn lại ở đây, bao gồm cả đám người Dao Trì cùng Bạch Thải Linh, vẻ mặt đều kinh hãi và ngơ ngác.
Chẳng có ai ngờ tới, Từ Khuyết lại vô sỉ như vậy, một giây trước vừa nói sẽ buông tha Y Trọng, một giây sau đã dùng ám chiêu, gõ ám côn sau lưng, sau đó lại dùng một chiêu kiếm đâm chết Y Trọng.
Loại thủ đoạn này, lại do một vị Tiên Vương ra tay?
Lẽ nào vị Tiên Vương này không cần sĩ diện sao?
Rất nhiều người không khỏi bắt đầu ngờ vực, nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn.
Chỉ có Bạch Thải Linh ngây người sau đó mới phản ứng lại, lại cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Nàng nhớ tới tình huống lúc trước ở bên trong Luyện Nguyệt Cung cùng Từ Khuyết, tên kia cũng vô sỉ giống ông lão này, chuyện này rất hợp với câu châm ngôn: cha nào con nấy!
Từ Khuyết có bao nhiêu thủ đoạn vô sỉ, xem ra là được truyền thừa từ phụ thân hắn a!
- Từ lão, ngươi làm thế là có ý gì?
Lúc này, một tên hộ vệ của Thần Nông Thị tộc lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Khuyết hỏi.
Cả người y tức giận đến run rẩy, nhưng vẫn nhẫn nại, không dám thật sự xông lên đấu với Từ Khuyết.
Dù y là hộ vệ có tu vi Kim Tiên cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn rất kiêng kỵ thân phận Từ Khuyết, chỉ lo người trước mắt vị đúng là tồn tại trên Tiên Vương, cố ý dùng thủ đoạn vô sỉ trước mặt bọn họ, để khiến bọn họ hoài nghi, sau đó bức bách bọn họ ra tay, như vậy hắn cũng có lý do có thể danh chính ngôn thuận giết chết tất cả bọn họ, thậm chí có khả năng giận chó đánh mèo tới toàn bộ Thần Nông Thị tộc.
Mặc kệ suy đoán này có chính xác hay không, độ chuẩn xác có bao nhiêu, người hộ vệ này đều không muốn đánh cược.
Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là hiện tại Y Trọng cũng không thật sự bị giết chết, một hơi thở cuối cùng đã được bọn họ dùng Cửu Chuyển Hộ Nguyên Thần Đan quý giá nhất của Thần Nông Thị tộc bảo vệ, còn việc sau đó có thể khôi phục thương thế hay không, chuyện này đối với với Thần Nông Thị tộc bọn họ căn bản không phải việc khó gì.
- Ta có ý gì?
Lúc này, Từ Khuyết nhìn tên hộ vệ kia, khẽ mỉm cười.
Bản bức thánh có ý gì, trong lòng các ngươi không hiểu sao?
Ầm!
Sau một khắc, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở phía sau Y Trọng, tay cầm lợi kiếm chém xuống.
- Không được, đây là phân thân, mau lui lại!
Lúc này sắc mặt đám hộ vệ đã kịch biến, tên hộ vệ vừa cho Y Trọng uống thuốc, càng là nhanh tay nhanh mắt nắm lấy Y Trọng, nhanh chóng lùi lại.
Nhưng tốc độ của bóng đen kia rõ ràng nhanh hơn, và còn đột nhiên đánh ra một chiêu kiếm, cho dù tên hộ vệ kia có phản ứng nhanh hơn nữa, cũng khó có thể tránh.
"Xoạt!"
Sau một tiếng vang trầm thấp, bóng đen cầm lợi kiếm trực tiếp xuyên qua yết hầu Y Trọng.
Chiêu kiếm này, vẫn có thể cứu vãn, không tính trí mạng, nhưng Y Trọng bị tên hộ vệ kéo thân thể lùi lại, cả người lại mạnh mẽ bị lôi từ dưới lưỡi kiếm, yết hầu bị cắt đứt tại chỗ, đầu cùng thân thể tách ra, bịch một cái rơi xuống trên đất.
Một đời thiên tài của Thần Nông Thị tộc, lại mất mạng tại chỗ.
Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, khó có thể tin.
Vài tên hộ vệ của Thần Nông Thị tộc hộ giống như bị sét đánh, trước mắt đen kịt một màu, lộ ra cảm giác vô lực.
Sau một khắc, tất cả mọi người đều đưa mắt quét về phía Từ Khuyết, không khí vô cùng quỷ dị.
Kết quả như thế này, tất cả mọi người đều không nghĩ tới.
Bọn họ vốn tưởng rằng ông lão này chỉ ra tay một lần rồi sẽ bỏ qua, ai ngờ hắn lại chấp nhất như vậy thậm chí còn vận dụng một bộ phân thân, lặng yên không tiếng động tiếp cận Y Trọng, chém ra một chiêu kiếm, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến đầu Y Trọng rơi xuống đất, tắt thở tại chỗ.
Điều này khiến rất nhiều người ở đây đều cảm thấy ngơ ngác cùng khiếp sợ, dù sao những thủ đoạn này, thực sự không giống như một vị cường giả trên Tiên Vương có thể làm ra được.
Nhưng những thủ đoạn này lại thật sự khiến người cảm thấy sợ hãi, thâm cừu đại hận thế nào mới khiến ông lão này không chết không thôi như vậy, nhất định phải đưa Y Trọng vào chỗ chết.
Mọi người ở đây đều không nghĩ ra nguyên nhân này, nhưng Từ Khuyết có thể dùng đủ loại thủ đoạn như vậy, không bại lộ thực lực chân chính giết chết Y Trọng, hơn nữa còn làm ngay trước mặt mấy tên hộ vệ Kim Tiên cảnh, việc này khiến mọi người đã xác định được thực lực của hắn tuyệt đối không phải Bán Tiên cảnh.
Nếu không phải Bán Tiên cảnh, mà ngay cả Kim Tiên cảnh cũng không nhìn thấu được tu vi thật sự, vậy thì thân phận người này là tồn tại trên cả Tiên Vương, tất cả mọi người đều cảm thấy đã chắc tám chín phần mười rồi.
Nếu như là một cường giả có tính cách ngông nghênh, coi trọng bộ mặt, xem thường dùng thủ đoạn bỉ ổi, mọi người ngược lại còn có thể không cần sợ, bởi vì chỉ cần không đắc tội với người đó, thì đối phương cũng khinh thường đối phó với ngươi.
Nhưng người trước mắt này, thực lực siêu phàm, thậm chí còn có khả năng là tồn tại trên cả Tiên Vương, nhưng không cần mặt mũi mà sử dụng thủ đoạn vô sỉ, đã thực sự khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Khủng bố như vậy!
- Hiện tại, các ngươi đã rõ ràng ta có ý gì chứ? Ta muốn giết y, chính là như vậy.
Lúc này, Từ Khuyết lạnh nhạt nhìn về phía mấy tên hộ vệ của Thần Nông Thị tộc, cười híp mắt nói.
Đồng thời, trong tay hắn đã lặng lẽ lấy ra một tấm Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù, nếu mấy tên hộ vệ này thật sự bị tức điên muốn ra tay với hắn, hắn cũng sẽ có cơ hội chạy trốn.
Còn về chuyện phản kích, hiện tại Từ Khuyết đã không dám nghĩ tới nữa.
Không nói tới việc trạng thái của hắn không phải rất tốt, hắn cũng không thể địch lại nhiều cường giả Kim Tiên cảnh như vậy, huống hồ khi nãy đối phó với Y Trọng, hắn cũng không nhẹ nhàng như bên ngoài.
Từ chuyện dùng hắc côn đánh lén, lại tới một chiêu kiếm xuyên qua ngực Y Trọng, Từ Khuyết đều dùng tới sức mạnh lớn nhất.
Một chiêu kiếm nhìn như đơn giản, kì thực đã dùng tới tiên nguyên cùng thần hồn đạo uẩn lớn nhất, hơn nữa còn có sức mạnh của Kiếm Linh phụ thể, cộng thêm một lượng lớn tử khí mà Từ Khuyết vận dụng Thượng Cổ Sinh Tử Luân tạo ra, mới có thể có uy lực như thế, có thể khiến một thiên tài Thiên Tiên cảnh trọng thương chết đi.
Nếu không chỉ dựa vào cảnh giới Nhân Tiên cảnh đỉnh phong mà Từ Khuyết muốn giết chết một thiên tài Thiên Tiên cảnh, chuyện này tuyệt đối không thể nào làm được.
Nhưng hắn dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, đánh lén thành công, chém giết Y Trọng, kết quả Thần Nông Thị tộc lại có nội tình hùng hậu, có thể lấy ra một viên Cửu Chuyển Hộ Nguyên Thần đan, bảo vệ được một hơi thở cuối cùng của Y Trọng, điều này khiến Từ Khuyết vô cùng khó chịu.
Hắn muốn giết người, không ai có thể ngăn cản!
Vì thế Từ Khuyết mới bất động thanh sắc gọi ra Lôi Huyễn Thân, trực tiếp giết Y Trọng, một chiêu kiếm này cũng khiến Từ Khuyết tiêu hao rất lớn, nhưng uy lực cũng không mạnh mẽ bằng kiếm đầu tiên, khi Lôi Huyễn Thân đâm một chiêu kiếm vào yết hầu Y Trọng, Từ Khuyết vẫn cảm thấy một chiêu này vẫn không giết được Y Trọng.
Kết quả không nghĩ tới tên hộ vệ của Y Trọng chạy trốn, lại khiến lợi kiếm chặt đứt cổ Y Trọng, thế này xem như là ma xui quỷ ép tử vong.
Nhưng kết cục này đã đủ để Từ Khuyết cảm thấy thỏa mãn, nếu đã giết chết Y Trọng, hắn cũng lười khiêm tốn, trực tiếp lựa chọn chính diện đối mặt với đám hộ vệ của đối phương.
Ta chính là có ý này, các ngươi có thể làm gì?
Muốn báo thù? Ta có Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù, trang bức xong liền chạy, các ngươi có thể làm sao được?
Nhưng ngoài ý muốn là mấy tên hộ vệ này chỉ tỏ vẻ âm trầm, nhưng vẫn chậm chạp không ra tay.
Từ Khuyết cũng nắm chặt Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù trong tay, sẵn sàng chuẩn bị lấy ra dùng.
Song phương cứ giằng co tại chỗ như thế, đám thiên tài còn lại ở đây, kể cả đám người Bạch Thải Linh cũng đều trầm mặc không nói.
Một lát sau, đám hộ vệ của Thần Nông Thị tộc rốt cục cũng mở miệng, trầm giọng hỏi:
- Từ lão, không biết Thần Nông tộc chúng ta đắc tội với ngươi khi nào? Để ngươi dùng tới thủ đoạn này để giết chết thiên tài của bộ tộc ta.
- Ồ, các ngươi muốn biết nguyên nhân? Rất đơn giản.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, dựng thẳng lên một ngón tay nói:
- Thứ nhất, các ngươi không nên động tới người Cực Nhạc Tông. Thứ hai, khi các ngươi ở Dao Trì Thánh Địa muốn giết lão phu. Thứ ba, lão phu nhìn các ngươi thấy khó chịu. Thứ tư, lão phu không ưa người xấu xí. Thứ năm thứ sáu thứ bảy dù cho thứ một trăm cũng có, các ngươi còn muốn nghe không?
Mấy tên thiên tài còn lại của Thần Nông Thị tộc nghe xong, sắc mặt đã cực kỳ khó coi.
Hai nguyên nhân đầu tiên đúng là thật sự, bọn họ vì muốn Husky và Đoạn Cửu Đức hiện thân, nên bắt người Cực Nhạc Tông, kết quả lại hại chết một đám người, chỉ còn Liễu Tĩnh Ngưng còn sống sót, được Husky và Đoạn Cửu Đức cứu đi, mà hiện tại bọn họ mới rõ ràng, hóa ra ông lão này có quen những người Cực Nhạc Tông kia, muốn thay bọn họ báo thù.
Hơn nữa khi ở Dao Trì Thánh Địa, bọn họ đúng là thực sự muốn giết Từ Khuyết, chỉ có điều sau đó bởi vì có tin tức Husky và Đoạn Cửu Đức xuất hiện, bọn họ mới từ bỏ ý định trực tiếp chạy tới.
Còn các nguyên nhân thứ ba thứ tư kia bọn họ thật sự rất bất đắc dĩ.
Xấu xí, có lỗi sao?
- Được, nếu Từ lão đã nói rõ ràng như thế, vậy chúng ta liền cáo từ.
Cuối cùng, một tên hộ vệ của Thần Nông Thị tộc mở miệng nói, sắc mặt vẫn rất khó coi, nhưng có thể nhìn ra được là y thật sự muốn rời đi.
Điều này khiến Từ Khuyết rất ngạc nhiên, cứ dễ dàng bỏ đi như vậy? Không báo thù cho Y Trọng?
Mà trên thực tế, những hộ vệ của Thần Nông Thị tộc đã đạt thành nhận thức chung từ lâu.
Thiên tài ưu tú của Thần Nông Thị tộc không chỉ có một mình Y Trọng, hiện tại Y Trọng đã chết rồi, đây là sự thực không thể thay đổi, mà bọn họ cũng cho rằng không cần thiết báo thù cho một thiên tài đã chết đi, mạo hiểm đánh cược về thân phận Từ Khuyết.
Vạn nhất thật sự đụng phải một tồn tại trên Tiên Vương, thì bọn họ sẽ không chỉ tổn thất một thiên tài, mà có thể là toàn bộ Thần Nông Thị tộc cũng bị kéo vào, thực sự không cần thiết.
Đương nhiên, lựa chọn này cũng chỉ là tạm thời, sau khi bọn họ trở về sẽ có vô số thời gian điều tra thân phận của Từ Khuyết, nếu tra được hắn không phải Tiên Vương thì Thần Nông Thị tộc hoàn toàn có thể tùy thời tìm hắn báo thù.
Cho nên trước mắt mấy tên hộ vệ này đều rất bình tĩnh, không có một chút kích động nào, lý trí đưa ra một lựa chọn tốt nhất.
Bọn họ mang thi thể Y Trọng đi, yên lặng xoay người rời khỏi tế đài, rút đi.
Từ Khuyết cau mày nhìn theo bọn họ rời đi, thực sự không hiểu tình huống này là thế nào, thậm chí suy đoán có phải đám hộ về này đã sớm xem chướng mắt Y Trọng, hiện tại Y Trọng bị giết, vì thế ngay cả ý định báo thù bọn họ cũng không có.
Nhưng mọi người ở đây lại coi Từ Khuyết là tồn tại trên cả Tiên Vương, tất cả mọi người đều nhìn hắn im lặng không lên tiếng.
Thiên tài của Phương Thốn Tiên Tông tại Thiên Đồng Tiên Vực, chần chờ một lát rồi đột nhiên đi lên phía trước, lấy ra mảnh vỡ tàn hồn nói:
- Từ lão tiên sinh, Phương Thốn Tiên Tông chúng ta quyết định rời đi, nếu các ngươi còn dự định tiếp tục, vậy mảnh vỡ tàn hồn này liền giao cho các ngươi.
Thiên tài Vạn Pháp Môn ở Phá Quân Tiên Vực cũng tương tự lấy ra mảnh vỡ tàn hồn, không yêu cầu bất kỳ thù lao gì, chỉ ở trước mặt Từ Khuyết nói ra bọn họ là Vạn Pháp Môn, sau đó cùng người của Phương Thốn Tiên Tông rút đi.
Toàn bộ quá trình đều vô cùng hài hòa và bình tĩnh, không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn xung đột nào.
Điều này khiến Từ Khuyết tiếp tục cảm thấy rất ngạc nhiên, người ở Thiên Châu hình như rất thân mật nha, nhìn người của Phương Thốn Tiên Tông cùng Vạn Pháp Môn này đi, quá là hữu hảo, còn chủ động nhường ra mảnh vỡ tàn hồn.
Nhưng mọi người ở đây đều hiểu, Phương Thốn Tiên Tông cùng Vạn Pháp Môn làm như thế, đúng là đã lựa chọn sáng suốt.
Dù sao bọn họ vốn đã quyết định rời đi, trước là vì có Thần Nông Thị tộc cùng với bọn họ, vì thế ba phe thế lực có thể chống lại cùng đám người Cơ Vô Mệnh, muốn dùng tỷ thí để quyết định quyền sở hữu của mảnh vỡ tàn hồn.
Nhưng hiện tại Thần Nông Thị tộc đã bị Từ Khuyết đánh chạy, chỉ còn dư lại Phương Thốn Tiên Vực cùng Vạn Pháp Môn, thiên tài tỷ thí chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, dù bọn họ thắng cũng cảm thấy không thể mang mảnh vỡ tàn hồn đi, dù sao nơi này còn có một vị dường như là tồn tại trên cả Tiên Vương.
Vì thế Phương Thốn Tiên Tông và Vạn Pháp Môn đều cơ trí lựa chọn rút lui, hơn nữa còn cố ý đề cập tên thế lực của bọn họ ở trước mặt Từ Khuyết, biết đâu Từ Khuyết thực sự là đại năng trên cả Tiên Vương, thì bọn họ làm thế sẽ thành công lấy được hảo cảm của đại năng, lưu lại một ấn tượng tốt.
Dù Từ Khuyết không phải Tiên Vương, bọn họ cũng không hề tổn thất, bởi vì mảnh vỡ tàn hồn vốn nhất định không thể mang đi rồi.
Vì thế mặc kệ thấy thế nào, đây đều là một lựa chọn có lợi mà vô hại.
- Nếu mảnh vỡ tàn hồn đã có đủ, vậy thì dành thời gian phá giải cấm chế của tế đài đi.
Từ Khuyết nói, đưa ba khối mảnh vỡ tàn hồn cho Cơ Vô Vân.
Hắn hiện tại không còn tâm tư hao tổn ở nơi này nữa, muốn mau mau đi tìm Husky và Đoạn Cửu Đức, mục đích chủ yếu nhất vẫn là xem Liễu Tĩnh Ngưng.
Người Cực Nhạc Tông bị Thần Nông Thị tộc đối xử như thế, hơn nữa những tông chủ trưởng lão kia lúc trước cùng đi với Liễu Tĩnh Ngưng hôm nay đều chết rồi, điều này khiến Từ Khuyết rất lo lắng về này trạng thái hiện tại của Liễu Tĩnh Ngưng.
- Được, chư vị, đều đưa mảnh vỡ tàn hồn của các ngươi cho ta đi.
Lúc này, Cơ Vô Vân gật đầu nói, nhìn về phía thiên tài hai thế lực lớn khác.
Hai tên nam tử trẻ tuổi gật đầu, giao mảnh vỡ tàn hồn cho Cơ Vô Vân.
Bảy khối mảnh vỡ tàn hồn tụ tập, Cơ Vô Vân dùng tiên nguyên đè xuống, từ từ dung hợp lại, cuối cùng hình thành lên một hư ảnh, lần thứ hai rơi vào chính giữa tế đàn.
"Ầm!"
Cả tòa tế đài nhất thời chấn động, sức mạnh cấm chế nhanh chóng giảm xuống, so với vừa nãy đã yếu đi rất nhiều.
Hiển nhiên tàn hồn Thần Linh kia xuất hiện, khiến toà tế đài này cảm thấy uy hiếp, phân ra phần lớn sức mạnh cấm chế đi đối kháng, Thần Linh tàn hồn muốn trấn áp tế đài, tế đài làm sao không phải đang trấn áp nó.
- Thành công, mọi người cùng nhau ra tay là có thể tạm thời đánh vỡ cấm chế trên tế đàn, đi tới bờ bên kia.
Cơ Vô Vân có chút vui vẻ nói.
Tuy rằng cấm chế sau khi suy yếu vẫn rất cường đại, nhưng chỉ cần mọi người ở đây đồng loạt ra tay, liền có thể đánh vỡ cấm chế, giúp bọn họ đi tới bờ bên kia, đến lúc đó bọn họ liền có hi vọng lớn đi tìm được càng nhiều truyền thừa, đối với họ mà nói, đây là một cơ duyên hiếm có.
- Không cần phiền toái như vậy, một minh lão phu là được rồi.
Đột nhiên, Từ Khuyết khoát tay áo một cái, từ tốn nói.
Một người là được?
Mọi người vốn đã chuẩn bị ra tay, nhưng nghe được Từ Khuyết nói câu này, nhất thời sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
Từ Khuyết tỏ vẻ hờ hững, từ giữa đám người đi ra, bước đến trước mặt cấm chế trên tế đài.
Sau đó, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn nhấc đùi phải lên, một tia sáng vàng hừng hực hiện ra, bỗng nhiên đạp về phía trước một cước.
"Ầm ầm!"
Cả tòa tế đài trong nháy mắt chấn động, nổ ra một tiếng vang thật lớn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, màn chắn cấm chế vốn đã bị suy yếu kia cứ như vậy bị Từ Khuyết dùng một chân đạp phá ra một lỗ thủng to.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn về phía cái chân của Từ Khuyết, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Từ Khuyết không để ý đến vẻ mặt của mọi người, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu, trước tiên bước về phía trước.
- Trời ạ, chuyện này. . . đây là thối pháp gì? Thật là lợi hại!
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nữ nho nhỏ, rõ ràng là nữ đệ tử Dao Trì đang nói chuyện.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, không dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ là hờ hững trả lời:
- Bức Vương Thối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận