Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1462: Đi Rồi?

Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, giống như tiếng sấm nổ vang rít gào, vang lên ở trên vòm trời.
- Phá!
Từ Khuyết trầm giọng rống to, cánh tay nổi gân xanh, nắm chặt Tử Kim Bức Vương Côn, mạnh mẽ quét về phía một vết rách hư không trong đó, bỗng nhiên kéo một cái.
Cả đạo hư không vết nứt, trong khoảnh khắc bị vỡ ra, trở nên to lớn hơn.
Mấy chục bóng người còn lại, cũng đều làm theo động tác của hắn, cực kỳ chỉnh tề, lôi kéo vết rách hư không còn lại.
Trong nháy mắt, bầu trời nguyên bản phủ kín vết rách hư không, giờ phút này càng vỡ nát ra.
Vô số đạo vết rách bị Tử Kim Bức Vương Côn kéo ra, cùng với những vết rách khác tương giao, lại mở rộng thành từng cái hang lớn.
Ầm!
Cuối cùng cùng với một tiếng vang thật lớn, bầu trời to lớn đã biến thành một cái hang hư không lớn vô cùng, vô số hư không phong bạo từ bên trong cuốn ra, làm nổi lên bão táp, tùy ý càng quét trên người mấy chục bóng người kia cùng với Từ Khuyết.
Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt ngoác mồm, tâm thần rung mạnh.
Chẳng ai nghĩ tới Từ Khuyết vẫn còn có thao tác cỡ này, thật sự là chọc thủng cả bầu trời, hơn nữa chọc ra một cái sọt lớn, triệt để tạo ra một cái hang lớn.
- Chuyện này. . . sức mạnh này, không khỏi cũng quá mạnh mẽ đi.
- Đây có được tính là tay xé hư không hay không?
- Sức mạnh của hắn, khủng bố như vậy.
Rất nhiều người đều thán phục, bị sức mạnh của Từ Khuyết cùng với mấy chục bóng người khác làm cho kinh sợ.
Trước đây bọn họ nổ rách thiên không, làm ra nhiều vết nứt hư không như vậy cũng thôi đi, dù sao nói thật, Đại La Tiên bình thường cũng có thể dùng pháp quyết xé rách hư không.
Nhưng bây giờ, bọn họ là lần thứ hai xé rách hư không, đồng thời còn là dùng man lực để xé.
Độ khó này, liền không phải Đại La Tiên bình thường có thể làm được.
Hơn nữa Đại La Tiên bình thường, cũng sẽ không làm loại chuyện này, không cách nào làm, cũng không dám làm.
Bản thân vết nứt hư không đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, chính là rất thứ rất nguy hiểm, hơi không chú ý liền sẽ bị hút vào bên trong đó, vĩnh viễn lạc lối ở trong hư không tối tăm không ánh mặt trời, hơn nữa vết nứt hư không bình thường xuất hiện cùng với hư không phong bạo, thân thể tu sĩ bình thường, cơ bản rất khó chịu đựng được những đao phong kia.
Nhưng bây giờ, bọn Từ Khuyết không chỉ là nhằm phía vết nứt hư không, còn dùng Tiên Khí xé vết nứt ra, trực tiếp chọc ra một cái hang lớn như vậy, gợi ra đao phong hư không.
Bây giờ Từ Khuyết còn đứng ở trước hang lớn hư không, tùy ý những đao phong hư không kia thổi mạnh qua thân thể, nhưng lông tóc lại không hề tổn hại.
Tuy rằng lúc trước mọi người đã từng thấy qua thượng cổ hạo kiếp đánh ở trên người hắn, đều không thể đả thương tới hắn nửa phân một hào, nhưng đây dù sao cũng thuộc về thiên kiếp bên trong đồn đại, mọi người chỉ nghe đồn là mạnh mẽ, nhưng chưa từng tự mình chân chính cảm thụ qua.
Bây giờ loại đao phong hư không này, rất nhiều tu sĩ đều từng gặp phải, biết chỗ kinh khủng của nó, trong nháy mắt liền có so sánh càng thêm sáng tỏ.
"Vèo!"
Lúc này, vài bóng người mặc áo bào đen ở phía sau Từ Khuyết, đột nhiên loáng một cái, bị đao phong hư không thổi bay lên, bị cuốn vào trong hố đen hư không to lớn kia, biến mất không còn tăm hơi.
- CMN, xảy ra vấn đề rồi!
- Đúng là chơi với lửa có ngày chết cháy!
Trong nháy mắt mọi người ở đây kinh hãi kêu lên thành tiếng, vô cùng kinh sợ.
Lúc trước bọn họ cảm thấy làm như vậy rất nguy hiểm, không nghĩ tới Từ Khuyết cùng "những người khác của Tạc Thiên Bang" lại vẫn làm, bây giờ quả thực xảy ra vấn đề rồi, mấy người trong đó lại bị cuốn vào trong hư không, đây chỉ sợ là một đi không trở về, bị lưu vong mãi mãi, so với chết còn thảm hơn.
Nhưng mà, Husky và Đoạn Cửu Đức lại lộ ra vẻ hờ hững.
Mặt của Từ Khuyết cũng không hề có cảm xúc, hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng.
Vài đạo phân thân bị cuốn đi mà thôi, chuyện này có cái gì, cùng lắm chỉ là chừa một chút thần hồn, tùy tiện liền có thể khôi phục lại.
Nhưng vẻ mặt này của bọn họ rơi vào trong mắt của mọi người, liền làm mọi người hít vào một luồng khí lạnh.
- Híttt, bọn họ tại sao lại không có chút cảm xúc gì?
- Đây cũng quá lạnh lùng đi?
- Đồng bạn của mình bị cuốn vào trong hư không, còn có thể bình tĩnh như vậy?
Rất nhiều người đều kinh ngạc không thôi.
Vèo! Vèo! Vèo!
Gần như cùng lúc đó, lại có mấy bóng người mặc áo bào đen, cũng không chịu được sức mạnh cuồng bạo của hư không phong bạo, tương tự bị cuốn vào trong hư không.
Dù sao chỉ là phân thân, thực lực chân chính còn lâu mới có thể đánh đồng với Từ Khuyết.
Nhưng mọi người lại nhìn tới tức giận.
- Đây là đang làm gì thế? Đều đã như vậy, bọn họ còn không chạy?
- Trời ạ, mỗi một vị này lại đều là thiên tài hiếm có, lại bị cuốn đi như vậy, bọn họ còn không chịu rời đi?
- Đây là điên rồi hay sao?
Người của rất nhiều thế lực đều cảm thấy vô cùng đau đớn, không đành lòng nhìn thấy nhiều thiên kiêu bị trục xuất lạc lối ở trong hư không như vậy, quá đáng tiếc.
- Tạc Thiên Bang nghe lệnh!
Đúng lúc này, Từ Khuyết lại mở miệng lần nữa, ánh mắt quét về phía mấy chục bóng người đang vây quanh lôi điện hình người của Tiểu Nhu bên kia, dõng dạc quát lên:
- Toàn bộ tới đây, nổ mảnh trời này thêm mấy cái động, từ nay về sau, ta muốn Thiên Châu, không có trời tồn tại!
Ầm!
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt toàn trường ồ lên một mảnh âm thanh.
Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được, sắc mặt kịch biến.
Tên này đã triệt để điên rồi sao?
Vì chọc ra cái động hư không màu đen này, đã tổn thất gần mười vị thiên kiêu của Tạc Thiên Bang, lại còn không chịu từ bỏ, ngược lại còn gọi tới nhiều người hơn, phải tiếp tục nổ trời?
Trọng điểm là, con hàng này còn tuyên bố, từ nay về sau, muốn cho Thiên Châu không có trời tồn tại?
Mẹ, như thế này cũng được?
- Trời xanh là có mắt!
Ở ngoài khu vực cấm chế, Nghê Thường tiên tử lạnh lùng nói:
- Hắn làm như vậy, chính là đang tự tìm đường chết!
- Ha ha, xem ra là ngươi thật sự muốn để cho hắn chết.
Cô gái mặc áo đen cười dài nói.
- Loại tai họa này, có cần phải sống sót không?
Nghê Thường tiên tử lạnh nhạt đáp lại.
Cô gái mặc áo đen nhún vai một cái, cười gằn không nói.
Dưới cái nhìn của nàng, người như Từ Khuyết đúng là tai họa, nhưng có cần thiết sống sót hay không, cũng không tới phiên các nàng đến quyết định.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng không ưa Thánh Nguyệt Điện, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, lấy cớ suy nghĩ cho thiên hạ, quản việc không đâu.
- Nổ, nổ cho ta!
Lúc này, mây trên bầu trời truyền đến âm thanh hiệu lệnh của Từ Khuyết.
Hắn vung cánh tay lên, mấy chục bóng người này, đều từ bên cạnh lôi điện hình người của Tiểu Nhu xông tới, tất cả dị hỏa một lần nữa được ngưng tụ.
Ầm ầm!
Đột nhiên, trên vòm trời lại vang lên một tiếng vang trầm thấp, giống như trời xanh thật sự nổi giận lên tiếng gầm gừ.
Tất cả mọi người đều bị dọa giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên trên không, trong lòng là một mảnh kính nể.
Chính là nâng đầu ba thước có thần minh, trời xanh có mắt, những câu nói này quả thực không phải là không có lửa mà lại có khói, bây giờ trời xanh thật sự bị làm cho tức giận.
Tất cả mọi người đều cảm giác được, cỗ thiên uy ép ở trên đỉnh đầu này, đang kịch tăng lên.
- Từ Khuyết, sắp xong!
Có người thở dài nói.
- Hắn không nên như vậy, rõ ràng có thể giải quyết đạo lôi điện hình người kia, nhưng lại không ra tay, ngược lại bức bách trời cao lấy đi lôi điện.
Có người đang lắc đầu.
- Chuyện này quá kỳ lạ.
- Thiên uy không cho phép kẻ khác khinh nhờn!
- Phí lời, ai cũng biết trời cao không thể bị uy hiếp và bất kính, nếu như hắn thật sự khiến cho trời cao tuh hồi, ta tại chỗ cầm tiểu kê. . .
Một người tu sĩ nói lời thề son sắt.
Nhưng mà nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên tất cả mọi người đều choáng váng.
Tên kia tu sĩ chưa nói xong, lời mạnh mẽ kẹt lại ở trong cổ họng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, sững sờ nhìn khu vực bên trong cấm chế, lôi điện hình người của Tiểu Nhu đang chầm chậm tiêu tan.
Mà tảng lớn lôi vân trên bầu trời, cũng đang nhanh chóng rút đi, tất cả giống như bầu trời sáng sủa sau cơn mưa, cực kỳ đột nhiên, khiến cho người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
- Hắn thật sự bức thiên kiếp đi rồi?
- CMN, hắn thành công uy hiếp trời cao?
- Mẹ nó chứ, chuyện như vậy làm sao có khả năng. . .
Vô số người ngơ ngác, há hốc mồm, khó có thể tin.
Thậm chí là Nghê Thường tiên tử cùng cô gái mặc áo đen, giờ phút này cũng tỏ vẻ dại ra đứng ở tại chỗ, con ngươi nhanh chóng co lại, trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Người này, lại có thể khiến cho trời cao lựa chọn nhượng bộ?
- Ồ, chuyện này không có gì hết, chuyện thường ngày ở huyện!
Husky đột nhiên đứng lên, lộ ra vẻ ngạo nghễ nói.
- Ý gì đây?
Đoạn Cửu Đức đóng giả vai diễn phụ.
- Ý chính là, thao tác cơ bản, đừng hô 666 như vậy!
Husky điên cuồng cười to, đồng thời nhìn về phía quần chúng đang kinh hãi ăn dưa nói:
- Há hốc mồm rồi chứ? Bị dọa sợ rồi chứ? Khuyết ca của ta đã sớm nạp tiền, ông trời đã sắp xếp rõ ràng, các ngươi lấy cái gì để so với hắn? Thường Đoạn Canh, đại nạn của ngươi đã đến, quan tài đã chuẩn bị tốt hay chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận