Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 713: Ngươi Muốn Làm Gì?

- Ta không thể nói ra câu như thế.
Khương Hồng Nhan nhìn Từ Khuyết, nhàn nhạt lắc đầu nói.
Bất cứ lúc nào, nàng đều bình tĩnh như vậy, mặc kệ là trước hay là sau khi mất đi ký ức, trước sau vẫn không thay đổi.
Từ Khuyết cũng quen với loại tính cách này của nàng rồi, cười hì hì nói:
- Mặc kệ như thế nào, ngươi chỉ cần biết ta sẽ không làm thương tổn ngươi là được. Lúc một côn này hạ xuống, cường độ rất nhẹ, không thể thương tổn ngươi được.
Cái hắc côn kia là vật phẩm mở ra được từ "Gói quà lớn thần bí" sau khi hắn giết chết cường giả Hợp Thể kỳ của Thiên Giác Ngưu Tộc,
Lúc đó hắn đang cùng với Khương Hồng Nhan đối thoại, vừa thâm tình chân thành diễn xuất, vừa mở ra Khí Vận Quang Hoàn, đồng thời mở ra "Gói quà lớn thần bí".
Kết quả bên trong gói quà cũng chỉ mở ra được hai cái đạo cụ, lần lượt là một cái dây tơ hồng cùng với một cái hắc côn.
Hai món đồ này đều bị hệ thống liệt vào mục "Đạo cụ", dây tơ hồng hắn đã dùng qua một lần, biết tác dụng của nó.
Nhưng cái hắc côn này, liền để Từ Khuyết kích động đến muốn ên "666"!
Mặc dù là một cái hắc côn không hề có lực sát thương, nhưng cũng có một loại công năng thần kỳ, chỉ cần nhân lúc người ta không để ý, từ phía sau lưng đánh lén, mặc kệ là ai đều sẽ ngất đi một hồi lâu.
Đối với những tu sĩ khác mà nói, thứ này coi như cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ xem thường không sử dụng. Nhưng đối với Từ Khuyết mà nói, thứ này quả thật chính là một cái thần khí.
- Hừm, xác thực là không có chút cảm giác đau đớn nào. Ngươi làm thế nào vậy?
Khương Hồng Nhan có chút ngạc nhiên nói!
Nàng rõ ràng lấy thực lực của nàng, Từ Khuyết không thể gõ ngất nàng dễ như ăn cháo như thế, nhưng kết quả nàng vẫn ngất đi, đồng thời thật không có một chút cảm giác đau đớn nào.
- Chờ ngươi khôi phục ký ức, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Từ Khuyết cười nói, muốn làm Khương Hồng Nhan tò mò.
- Được.
Nhưng mà, Khương Hồng Nhan lại hết sức bình tĩnh gật đầu, giống như căn bản không chịu ảnh hưởng của lòng hiếu kỳ.
Từ Khuyết lập tức liền thấy vô vị, vội sửa lời nói:
- Hoặc là vẫn như trước kia, ngươi ôm hôn nhẹ ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết. Có được hay không?
- Không được.
Khương Hồng Nhan không chậm trễ chút nào từ chối, sau đó lại nhìn Từ Khuyết, chân thành nói:
- Lời ngươi nói, rất nhiều thứ đều là giả.
- Hả?
Từ Khuyết lập tức cả kinh.
- Ngươi không phải cái gì cũng không nhớ ra được sao, làm sao biết lời ta nói là giả?
- Cảm giác.
Khương Hồng Nhan hờ hững nói ra:
- Ví dụ như giữa ngươi và ta, cũng không phải là vợ chồng. Nhưng lúc trước ngươi nói nơi mà chúng ta gặp gỡ lần thứ nhất, cùng với chuyện sau đó, ta biết là thật.
- Ây... Hồng Nhan của ta lợi hại nha/
Từ Khuyết lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng.
Vốn tưởng rằng thừa dịp Khương Hồng Nhan mất trí nhớ, có thể lừa nàng một chút.
Vạn vạn không nghĩ tới. Đều mất trí nhớ rồi, mất trí nhên trong phim truyền hình đều thành người ngốc đơn thuần dễ lừa, chỉ có Khương Hồng Nhan sau khi mất trí nhớ vẫn không dễ lừa như vậy.
- Ngươi mang ta trở lại chỗ này, là định chờ ta khôi phục ký ức sao?
Lúc này, Khương Hồng Nhan mở miệng hỏi.
- Đúng! Ngươi tin tưởng ta, chờ ngươi khôi phục ký ức, ngươi nhất định sẽ không rời đi.
Từ Khuyết chân thành nói.
- Tại sao?
- Bởi vì tình yêu!
-...
Từ Khuyết mạnh mẽ bẻ lái câu chuyện đến ngõ cụt, Khương Hồng Nhan lựa chọn im lặng đối với câu trả lời này của hắn.
Nhưng trong mấy ngày kế tiếp, Khương Hồng Nhan hoàn toàn không có ý tứ muốn rời khỏi, trực tiếp ở trên khu đất trống dưới Thanh Đồng Cổ Điện ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai con mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.
Hiển nhiên, nàng cũng muốn chờ ký ức triệt để khôi phục.
Nhưng mấy ngày này, liền làm cho Từ Khuyết buồn bực muốn chết.
Thật vất vả nhịn mấy năm, một lần nữa nhìn thấy Khương Hồng Nhan, kết quả lời nói còn không nói được vài câu, người ta liền trực tiếp bỏ rơi mình đi tu luyện, chuyện này là thế nào đây?
Tuy rằng Từ Khuyết cũng biết, chuyện này là bởi vì nàng mất trí nhớ, nhưng lấy tính tình của Từ Khuyết, làm sao có thể nhịn được chuyện như vậy, mỹ nữ ở trước mặt, há có thể không đi ghẹo?
- Hồng Nhan~
- Tiểu Hồng hồng~
- Tiểu Nhan Nhan~
- Muội muội xinh đẹp, đường cong lả lướt không nếp nhăn.
- Đừng như vậy mà, cả ngày tu luyện quá vô vị quá. Mau đứng lên tán gẫu đi? Nếu không đến khiêu vũ cũng được.
- Ta khiêu vũ rất lợi hại đó, từ nhỏ mọi người đều gọi ta là võ vương quảng trường, Nicolas Từ Khuyết.
Từ Khuyết cả ngày liền ở bên tai Khương Hồng Nhan cằn nhằn nói liên miên như vậy, không ngừng nghỉ quấy rầy nàng tu luyện.
Nhưng mà Hồng Nhan luôn bình tĩnh, căn bản không hề bị ảnh hưởng, vẫn yên tĩnh ngồi xếp bằng ở chỗ kia không nhúc nhích, ôn hòa nhã nhặn tu luyện.
Màn này, giống như đã từng quen biết, tình hình giống như trở lại lúc trước hai người ở trên Tháp Linh Vực gặp gỡ lần đầu tiên.
Lúc đó Khương Hồng Nhan cho rằng Từ Khuyết là tâm ma, đối với sự quấy rầy hắn xem như là tâm ma thử thách.
Cho đến về sau Từ Khuyết phát điên đem một cục "Phân", mạnh mẽ nhét vào trong miệng nàng, nàng mới thức tỉnh.
Từ Khuyết nhớ tới chuyện cũ năm đó, con ngươi trong nháy mắt sáng ngời.
- Nếu như bây giờ ta làm vài miếng đậu hủ thúi ra, nhét vào trong miệng nàng, nàng có thể đánh chết ta hay không?
Từ Khuyết cười tủm tỉm tự nói.
Nhưng hắn cũng không làm như thế.
Bởi vì năm đó Khương Hồng Nhan là tiến vào bước ngoặt đột phá quan trọng, toàn thân bị giam cầm, không có cách nào phản kháng hắn mới thành công.
Mà bây giờ nàng đang ở trong trạng thái tu luyện bình thường, hơn nữa còn mất trí nhớ, vạn nhất thật cho rằng mình đưa phân cho nàng ăn, làm nàng tức giận chạy mất liền không tốt.
- Ài! Thật nhàm chán tịch mịch a!
Từ Khuyết ngồi ở cách đó không xa, vừa thưởng thức Khương Hồng Nhan, vừa than thở.
Dưới đủ kiểu nhàm chán, hắn lại gọi ra giao diện hệ thống, chuẩn bị nhìn xem có đồ vật gì vui không.
- Ồ?
Đột nhiên, Từ Khuyết lại vui vẻ.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên dây tơ hồng trong không gian trữ vật của hệ thống, đó là đạo cụ mới mở ra được cùng với hắc côn.
Hồi trước mới dùng qua ở trên người sư phụ Tử Hà tiên tử của Đoạn Cửu Đức, chỉ tiếc nàng còn chưa đi ra, căn bản không biết hiệu quả ra làm sao.
Thế nhưng bây giờ, kế vặt của Từ Khuyết lại động lên, con mắt cũng không tự chủ được quét về phía Khương Hồng Nhan.
Tuy rằng Khương Hồng Nhan nói ký ức chẳng mấy chốc sẽ khôi phục, nhưng Từ Khuyết có chút không chắc chắn, vạn nhất khôi phục không được thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa coi như là khôi phục, Từ Khuyết vẫn có chút không chắc chắn, bởi vì trước lúc Khương Hồng Nhan tiến vào Thanh Đồng cổ điện, quan hệ với hắn cũng rất kỳ diệu, tương lai có thể đi đến với nhau hay không vẫn rất khó nói.
- Để phòng ngừa vạn nhất, hay là cũng dùng dây tơ hồng trói lại một cái?
Từ Khuyết do dự một chút, liền làm ra quyết định.
Trói!
Nhất định phải trói!
Từ Khuyết lúc này cẩn thận từng li từng tí một đứng lên, trong tay nắm dây đỏ, thả nhẹ bước tiến lên, lặng lẽ tới gần Khương Hồng Nhan.
Nhưng mà, khi hắn thật vất vả lén tới trước mặt Khương Hồng Nhan, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mà tinh xảo kia, đôi mắt đẹp vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra.
- Ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt của Khương Hồng Nhan thẳng tắp nhìn vào Từ Khuyết, nhàn nhạt hỏi.
Bạch!
Từ Khuyết trong nháy mắt cứng lại tại chỗ, khóe miệng hơi co giật, vội cười nói:
- À! Không... không có gì, ah ah, đúng rồi, ta là muốn đến khiêu vũ cho ngươi xem, ngươi nhìn cái dây đỏ này, phối hợp với vũ đạo rất là đẹp mắt.
Khương Hồng Nhan tỏ vẻ hờ hững, sau khi lẳng lặng nhìn hắn một lúc, mới nói ra:
- Vậy ngươi nhảy đi.
Muốn ta nhảy?
Từ Khuyết lập tức liền há hốc mồm, sững sờ ở tại chỗ đứng một lúc lâu, mới đột nhiên cắn răng, giơ dây đỏ trong tay lên, đầu hơi uốn éo trái phải, há mồm hát lên thần khúc của Ấn Độ:
- A kei khuân vác hầu á hầu chạy nhanh, địch đát lỗ công dát hầu đánh đen cải nhét cải...
Bạn cần đăng nhập để bình luận