Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1465: Có Gan Đừng Chạy

- Đậu phộng!
- Đậu phộng!
Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời mắng to thành tiếng, trừng mắt nhìn về phía Thu Tử Ly.
- Ngươi có ý tứ gì? Bản thần tôn có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi lại dám chửi bới bản thần tôn như thế? Ngươi đi ra hỏi một chút xem, Thiên Châu có ai không biết bản thần tôn là một thân chính khí, cương trực công chính?
Husky tỏ vẻ căm tức.
- Quá phận quá đáng, thế đạo suy đồi, lòng người thay đổi, lão đầu ta đã sống lâu như vậy, chưa từng thấy ai như thế.
Đoạn Cửu Đức cũng tức đến nổ phổi nói.
Nhưng mà mọi người ở đây lại đều lựa chọn im lặng, mặt từng người đều không hề có cảm xúc, đã đủ để biểu đạt ý nghĩ trong lòng bọn họ, chính là hai chữ —— khinh bỉ.
Thu Tử Ly trong lòng như gương sáng, đã sớm biết Từ Khuyết cùng Husky và với Đoạn Cửu Đức không phải là người bình thường, bằng không trước đó ba người bọn họ đã không treo Dược Thần lên tường thành, ném phân nước tiểu về phía Dược Thần rồi.
Có thể làm ra được loại chuyện thất đức này, có thể được gọi là người bình thường sao?
Người như thế, nhất định phải nghe kỹ, nửa chữ cũng không thể tin.
- Từ Khuyết, ngươi phải nghĩ rõ ràng, nếu như muốn hợp tác với ta, ta không ngại giúp ngươi, thế nhưng ngươi phải xuất thủ trước. Nếu như ngươi không có thành ý muốn hợp tác, vậy ta chỉ có thể rời đi, sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa các ngươi nữa.
Thu Tử Ly nhìn về phía Từ Khuyết, cười híp mắt nói.
- Vậy cũng thật đáng tiếc, xác thực là ta không có thành ý muốn hợp tác với ngươi.
Từ Khuyết nhún nhún vai, khẽ mỉm cười, ánh sáng lạnh trong con ngươi lóe lên:
- Nhưng mà. . . ngươi muốn đi cũng đi không được, bây giờ ta liền quang minh chính đại uy hiếp ngươi, ngươi không đánh nàng, ta liền để hai người các ngươi theo ta độ một lượt thiên kiếp!
Ầm!
Vừa dứt lời, lòng bàn tay của Từ Khuyết hướng lên vòm trời, năm ngón tay bỗng nhiên nắm chặt, trong hư không lại vang lên một tiếng vang vọng.
- Dừng tay!
Lúc này Thu Tử Ly quát lên.
Mặt của Nghê Thường tiên tử cũng biến sắc, không nhịn được lùi về phía sau hai bước.
- Ồ, đừng sợ mà, đường đường là Tiên Tôn, làm sao có thể bị một Đại La Tiên nhỏ nhoi như ta doạ dẫm đây? Kỳ thực là ta lừa các ngươi, ta cũng đã độ xong thiên kiếp, làm sao có thể gọi tới thiên kiếp nữa?
Từ Khuyết bỉ ổi nở nụ cười.
Hơn nữa lần này hắn là nói thật, hắn căn bản không gọi thiên kiếp tới được nữa, từ đầu tới đuôi đều là cáo mượn oai hùm, mượn dùng thiên kiếp doạ dẫm hai nữ nhân này mà thôi.
Nhưng bây giờ, Nghê Thường tiên tử cùng Thu Tử Ly, căn bản không thể tin tưởng hắn.
Mặc kệ là nói thật hay nói dối, các nàng đều không thể tin được, nửa chữ đều không muốn nghe.
Nếu như lúc trước, Từ Khuyết nói có thể gọi tới thiên kiếp, các nàng đương nhiên sẽ không tin, nhưng sau khi chứng kiến Từ Khuyết quát lui lôi kiếp trên vòm trời, các nàng không thể không nghi ngờ thêm mấy phần.
Người có thể bức lui thiên kiếp, nếu như muốn gọi tới thiên kiếp, làm sao lại không thể?
Lông mày của Thu Tử Ly nhíu chặt lên, đôi môi giật giật, quả nhiên đang hướng về Nghê Thường tiên tử truyền âm:
- Lăng Nghê Thường, tuy rằng ta không biết đến cùng là giữa ngươi với hắn có ân oán gì, nhưng ngươi chớ liên lụy ta, bây giờ cùng nhau rút đi vẫn còn kịp.
- Tư chất của người này ngươi cũng đã nhìn thấy, nếu như bây giờ không diệt trừ hắn, tương lai tất thành họa lớn!
Nghê Thường tiên tử truyền âm đáp lại, sắc mặt tái xanh.
Nếu như không có Thu Tử Ly giúp đỡ, nàng cũng không nắm chắc có thể đồng thời đối kháng với Tử Hà tiên tử cùng Từ Khuyết, đặc biệt là thiên kiếp của Từ Khuyết.
- Đó chính là họa lớn của Đế Cung các ngươi, liên quan gì tới ta? Nói chung ta không thể giúp ngươi, huống hồ người này cùng sư muội của ngươi có quan hệ phi phàm, nếu để cho sư muội của ngươi biết ngươi giết hắn, a. . .
Thu Tử Ly truyền âm nói đến đây, đột nhiên cười gằn lên.
Nghê Thường tiên tử cũng không khỏi nhíu mày.
Nếu như Thu Tử Ly thật sự không ra tay giúp đỡ, vậy nàng lại tiếp tục hao tổn nữa, cũng chỉ có thể chịu thêm thiệt thòi.
Huống chi Thu Tử Ly nói tới, cũng là chuyện mà nàng lo lắng, bây giờ chỉ là Tiểu Nhu không khôi phục ký ức, tương lai nếu thật sự thành tựu đế vị, vậy thì cũng không nói trước được rồi.
Tuy nói mình làm như thế, ở bề ngoài là vì tốt cho nàng, nhưng trên thực tế cũng là vì tương lai của Đế Cung, tương lai nếu như nàng thật sự khôi phục lại ký ức, chỉ sợ sẽ ghi hận trong lòng đối với mình, ngày hôm nay mình liều lĩnh nguy hiểm tính mạng diệt trừ Từ Khuyết, đổi lấy một đại địch ngày khác, đáng giá sao?
Nội tâm của Nghê Thường tiên tử bắt đầu dao động.
Nếu như có thể giết chết Từ Khuyết dễ như ăn cháo, vậy nàng chắc chắn sẽ không có nghi ngờ gì nữa, càng sẽ không cân nhắc tương lai Tiểu Nhu có thể tìm nàng thanh toán hay không.
Nhưng tình huống bây giờ như thế, nàng không thể không do dự.
Trên thực tế, nàng trung với Thánh Nguyệt Điện, trung với Đế Cung, làm tất cả những thứ này đều là vì Đế Cung, mà giờ phút này nội tâm xuất hiện các loại nghi ngờ, trên thực tế cũng chỉ là đang vì mình tìm tới lý do để lui lại, tránh khỏi xuất hiện tâm ma.
Vì thế bây giờ, nàng đã tìm tới mấy lý do này, tựa hồ đã đủ để nàng lui lại.
- Được, liên thủ lui lại.
Cuối cùng, Nghê Thường tiên tử gật đầu, truyền âm đáp lại Thu Tử Ly.
Thu Tử Ly cũng ngầm thở ra một hơi, nếu như Nghê Thường tiên tử u mê không tỉnh, vậy nàng nhất định sẽ lựa chọn trợ giúp Từ Khuyết.
Ở trong mắt nàng, Từ Khuyết có thiên kiếp giúp đỡ, thêm vào Tử Hà tiên tử, phần thắng bêm phía Từ Khuyết quá lớn, nàng không có lý do đi giúp Nghê Thường tiên tử liều mạng.
Đương nhiên, giết Nghê Thường tiên tử đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt, dù sao người của Thánh Nguyệt Điện đều biết, Nghê Thường tiên tử đang đuổi giết nàng, nếu chết đi như thế, nhất định là Thánh Nguyệt Điện sẽ tra đến trên người nàng, đến lúc kinh động Đế Cung, sẽ mang đến cho Thiên Ma Điện rất nhiều phiền phức.
Vì thế, bây giờ Nghê Thường tiên tử đồng ý rút đi, Thu Tử Ly cho là kết cục tốt nhất.
Mọi người cùng nhau rời đi, tránh khỏi thương vong, không thể nào tốt hơn được nữa.
- Thương lượng thế nào rồi? Có phải là chuẩn bị muốn động thủ?
Lúc này, Từ Khuyết cũng cười tủm tỉm nhìn Thu Tử Ly, hỏi.
- Từ Khuyết, ta đã nói với nàng rồi, chuyện ngày hôm nay, mọi người đều xem như chưa từng xảy ra, các ngươi có ân oán gì, tương lai lại nói. Nhưng bây giờ chúng ta không muốn ra tay đánh nhau ở đây, cáo từ!
Thu Tử Ly trịnh trọng nói xong, ánh mắt cùng Nghê Thường tiên tử gặp gỡ.
Vèo!
Hai người đồng thời lui lại phía sau, trong nháy mắt lùi ra ngoài Thiên Sát Thành.
- A, đắc tội với Tạc Thiên Bang còn muốn chạy? Husky, Đoạn Cửu Đức, trừng trị hai nàng cho ta!
Lúc này Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, kêu gọi giúp đỡ, càng muốn truy sát lên.
Nghê Thường tiên tử cùng Thu Tử Ly đương nhiên cũng nghe được hắn hô hoán, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi.
Chuyện này cũng quá oan uổng.
Đường đường hai vị cường giả cấp bậc Tiên Tôn, thậm chí là người có máu mặt ở Tiên Vân Châu, bây giờ lại sắp bị một Đại La Tán Tiên truy sát?
Chuyện này nếu như truyền đi, chẳng phải là sẽ khiến người ta cười đến rụng răng?
Nhưng mà uất ức thì uất ức, hai người vừa rồi đã lựa chọn rút đi, liền không có ý định lại tiếp tục cùng Từ Khuyết dây dưa tiếp.
- Thôi, đồng thời vận dụng bí pháp, đánh thức tấm thần phù trở về Tiên Vân Châu kia đi. Món nợ ngày hôm nay, tương lai lại cùng hắn tính toán rõ ràng.
Thu Tử Ly thấy quả thực là Từ Khuyết truy sát đi ra, không thể không nhìn về phía Nghê Thường tiên tử nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có biết đánh thức tấm thần phù này, ít nhất phải hao tổn ba phần mười tuổi thọ của chúng ta hay không?
Mặt Nghê Thường tiên tử biến sắc, khiếp sợ nhìn về phía Thu Tử Ly.
Thu Tử Ly cười gằn:
- Hừ, ngươi cảm thấy lưu lại giao thủ với hắn có lời, hay là ném đi ba phần mười tuổi thọ có lời hơn? Còn tấm thần phù này của ngươi, tuy rằng cũng rất quý giá, nhưng bây giờ không dùng, e rằng sau này sẽ không còn mạng mà dùng!
Nghê Thường tiên tử nghe thấy vậy, mạnh mẽ cắn răng, cuối cũng thần niệm vẫn hơi động, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm phù lục màu đen, tế đến trước người.
Phốc!
Ngay sau đó, hai người đồng thời vung chưởng về bộ ngực của mình, phun ra một tia bản mệnh tinh huyết, hóa thành hai đạo sương máu rơi ra ở trên phù lục màu đen.
Cả tờ phù lục màu đen trong nháy mắt hóa thành một đạo hỏa diễm, thiêu đốt hư không, tạo ra một đạo cánh cửa hư không.
- Từ Khuyết, ngươi nhớ kỹ, ngày sau nếu dám bước vào Tiên Vân Châu, thù mới hận cũ ta sẽ cùng ngươi tính một lượt!
Nghê Thường tiên tử một chân bước vào cánh cửa hư không, ánh mắt lạnh lẽo trừng mắt nhìn Từ Khuyết nói.
- Phế vật, có gan đừng chạy, đánh với ta một trận!
Từ Khuyết truy đuổi đến, lớn tiếng quát.
Thân hình của Nghê Thường tiên tử loáng một cái, trực tiếp lướt vào trong hư không.
Thu Tử Ly theo sát phía sau, trước khi đi cũng quét Từ Khuyết một cái, đột nhiên nở nụ cười quyến rũ:
- Cố lên nha, ta hi vọng tương lai có một ngày, có thể nhìn thấy ngươi ở Tiên Vân Châu.
- Ngươi có dũng khí cũng đừng chạy!
Từ Khuyết hô to.
Vèo!
Thu Tử Ly căn bản không thể dừng lại, cũng trực tiếp lướt vào hư không.
Sau đó, cả cánh cửa hư không trong nháy mắt khép kín, hóa thành ánh sáng kích cỡ tương đương hạt gạo, lóe lên một cái rồi biến mất, vòm trời khôi phục nguyên trạng.
- Đậu phộng, để các nàng chạy trốn rồi.
Từ Khuyết truy được một nửa, ngừng lại, lộ ra vẻ ảo não giậm chân đấm ngực.
Nhưng trên thực tế, căn bản là hắn không có ý định thật sự đuổi theo, dọc theo đường đi cố ý chậm lại, chính là để cho hai nữ nhân kia đào tẩu thành công.
Dù sao, hắn thật sự không gọi thiên kiếp tới được nữa, thêm vào hệ thống còn đang bên trong quá trình thăng cấp, ngoại trừ chiêu cáo mượn oai hùm này, hắn không thể nghĩ được biện pháp nào có thể đánh thắng hai cường giả Tiên Tôn cảnh.
- Đáng ghét, chúng ta chậm một bước.
Cùng lúc đó, Husky cũng khoan thai đến muộn.
- Hừ, coi như các nàng chạy trốn nhanh, bằng không hôm nay lão đầu ta nhất định diệt Tiên Tôn!
Đoạn Cửu Đức cũng lộ ra vẻ thô bạo quát lên.
- Đáng tiếc, sớm biết vừa nãy bản thần tôn đã lấy ra binh phù, gọi trăm vạn bang chúng của Tạc Thiên Bang vây giết các nàng.
Husky lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
- . . .
Toàn trường là một mảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều rơi vào sững sờ, trước sau khó có thể tin.
Nguyên bản bọn họ cho rằng sẽ có một trận đại chiến, chứng kiến cảnh cường giả Tiên Tôn cảnh ra tay.
Kết quả thì sao, đường đường hai vị cường giả Tiên Tôn cảnh, hơn nữa còn là cường giả đến từ bên ngoài Thiên Châu, lại không đánh mà chạy.
Then chốt là Husky và Đoạn Cửu Đức này còn lộ ra vẻ tiếc nuối, kêu gào lời hung ác, tựa hồ còn bại lộ ra một chút tin tức.
Tạc Thiên Bang, lại có trăm vạn bang chúng?
Bọn họ, tất cả đều là ma quỷ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận