Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 647: Tổ Hợp Cay Con Mắt

Rào!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây lập tức xôn xao.
Tất cả mọi người đều chấn kinh, Từ Khuyết lại dám trước mặt nhiều người, nói năng lỗ mãng như vậy, nhục mạ khiêu khích Đoạn Cửu Đức.
Đây chính là chuyện mà các thế lực lớn đều không dám làm đó, kết quả hắn lại gào lớn tiếng như vậy, rõ ràng chính là đang tìm cái chết.
Mọi người của Thiên Hương Cốc cũng bị dọa sợ, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại to gan như vậy.
- Xong, tiểu tử này đến cùng muốn làm gì?
Ông lão của Thiên Hương Cốc lộ vẻ khổ sở nói.
Ông ta đột nhiên có chút vui mừng là Từ Khuyết không đi vào Thiên Hương Cốc của bọn họ, bằng không nây giờ Thiên Hương Cốc khẳng định đã bị người diệt môn.
Mấy người Trương Tô Lượng cùng Đường Tuyết Như cũng tặc lưỡi, da đầu tê dại, cảm thấy Từ Khuyết quá dũng mãnh, sau khi tu vi phế bỏ, vẫn còn dám gây sự như vậy, trong thiên hạ, chỉ sợ là tìm không ra người thứ hai.
Từ Khuyết lại thèm để ý tới ánh mắt chấn động của mọi người, thấy đám người không có động tĩnh gì, không khỏi cau mày, lần nữa hô lên:
- Đoạn Cửu Đức, ngươi đến cùng có dám đi ra hay không?
- Đoạn Cửu Đức, thời gian của ta không có nhiều, nếu ngươi không ra tay, coi như ngươi thua.
- Cùng lắm chờ một lúc đơn đấu, ta chấp ngươi một tay.
- Đoạn Cửu Đức, Đoạn Cửu Đức, mẹ ngươi cầm một bình sữa bò Vượng Tử, ở cửa trường học chờ ngươi.
- Đoạn Cửu Đức, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm kìa.
...
Từ Khuyết càng gọi càng mạnh hơn, mọi người cũng càng ngày càng nhìn tới há hốc mồm.
Gặp người tự tìm đường chết, nhưng chưa từng thấy tự tìm đường chết mà làm đến ác như vậy, đây quả thật là đắc tội sạch sẽ với Đoạn Cửu Đức rồi.
Lúc này, người của các thế lực lớn ở Đông Hoang đột nhiên không hẹn mà cùng lui trở lại, nhìn Từ Khuyết chửi đến vui vẻ như thế, bọn họ ngược lại không tiếp tục vây chặt Từ Khuyết nữa, trên mặt còn mang theo vẻ trêu tức cùng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, giống như là Từ Khuyết đã là người chết đến mức không thể chết thêm nữa rồi.
Cuối cùng, có người không nhìn nổi, la lớn:
- Đoạn Cửu Đức đã sớm tiến vào trong Thái Nguyên bí cảnh, ngươi ở đây la rách cổ họng cũng vô dụng, muốn tìm y, tự tới bên trong Thái Nguyên bí cảnh mà tìm đi.
- Cái gì? Y tiến vào trong bí cảnh rồi?
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên, Đoạn Cửu Đức này có ý gì thế. Ngàn dặm xa xôi nói dọa, kết quả lúc mình đến, y ngược lại là đi vào bên trong bí cảnh?
- Tiên sư nó, con hàng nhát gan này khẳng định là biết ta tới, vì thế trốn đến bên trong bí cảnh rồi, hừ, chưa từng gặp người vô sỉ như vậy.
Từ Khuyết tức gần chết, nếu như tiến vào bí cảnh, cũng không biết có thể tìm tới Đoạn Cửu Đức hay không.
Mọi người ở đây lại đều trợn tròn mắt, vô cùng không biết nói gì.
Đến cùng ai mới vô sỉ?
Đoạn Cửu Đức sợ ngươi mới trốn đến bên trong bí cảnh? Tiểu tử, đây tuyệt đối là ngươi đã cả nghĩ quá rồi.
Người ta căn bản liền không đem ngươi để vào trong mắt, biết ngươi không dám tới, cho nên mới đi vào trong bí cảnh đó?
- Tránh ra tránh ra, ai lại chặn đường ta, tự gánh lấy hậu quả.
Từ Khuyết cũng không muốn lại chờ ở chỗ này lãng phí thời gian, đẩy người nhà họ Khương ở đằng trước ra, muốn hướng về lối vào bí cảnh mà đi.
Nhưng người nhà họ Khương lại không có chút ý tứ nào ngăn cản hắn, trực tiếp cho tránh đường ra cho hắn, vẻ hài hước trên mặt càng đậm, giống như biết lần này hắn vừa đi, khẳng định một đi không trở lại.
Chỉ là chờ lúc Từ Khuyết đi đến lối vào bí cảnh, màn ánh sáng ở ngoài lối vào đột nhiên lóe lên ánh sáng óng ánh, tiếp đó bay ra hai đạo lưu quang, rơi vào trước mặt Từ Khuyết cùng Husky.
- Ngọc bài?
Từ Khuyết ngẩn ra, nhìn ngọc bài từ bên trong màn ánh sáng rơi ra ngoài, có chút mơ hồ.
- Tiểu tử, tùy tiện gọi thế lực cùng tên của ngươi một chút là có thể đi vào.
Lúc này, Husky ở bên cạnh nhắc nhở.
Ánh mắt của Từ Khuyết cũng nhìn về phía bên ngoài lối vào bí cảnh, tòa bia đá thật to kia, lập tức phản ứng lại, cười nói:
- Tại hạ Tạc Thiên Bang Từ Khuyết!
Bạch!
Ngọc bài trong nháy mắt lóe lên một tia sáng, tiếp đó xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ:
- Tạc Thiên Bang Từ Khuyết!
- Bản thần tôn chính là Tạc Thiên Bang Uy Vũ Vương!
Cùng lúc đó, Husky cũng khí thế bàng bạc hô to một tiếng.
Trên ngọc bài của nó cũng lập tức xuất hiện hàng chữ nhỏ.
- Khốn kiếp, Husky nói sai họ tên rồi.
Từ Khuyết tỏ vẻ khinh bỉ nói.
- Mẹ nó, bản thần tôn chính là dùng tên thật.
Husky không phục nói.
Từ Khuyết nở nụ cười, không nói thêm nữa, nắm lấy ngọc bài, liền muốn hướng về lối vào của bí cảnh đạp đi.
Nhưng vào lúc này, màn ánh sáng trên lối vào bí cảnh đột nhiên vặn vẹo.
- Ôi!
Còn không chờ mọi người kịp phản ứng, cùng với một tiếng kêu quái dị, một bóng người từ bên trong lao ra, trực tiếp té xuống đất.
Nhìn tới, thật giống như là bị người từ bên trong đá ra.
Nhưng rất nhanh, thân ảnh kia đột nhiên bò lên, cả người lôi thôi lếch thếch, chỉ vào lối vào bí cảnh chính là một trận mắng to:
- Tiên sư nó, Thái Nguyên chân nhân không biết xấu hổ khốn nạn nhà ngươi, chết rồi còn dám ám hại ta, có tin lão đầu ta đào mộ tổ của ngươi hay không?
Híttt!
Trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt đều rơi vào bóng người này.
Sau đó, sắc mặt của mọi người đều trở nên quái lạ.
Bọn họ đều nhận ra, bóng người từ lối vào bí cảnh lao ra này, chính là Đoạn Cửu Đức.
Càng trùng hợp hơn chính là, Từ Khuyết vào lúc này còn chưa tiến vào, hai người xem như là trực tiếp gặp gỡ.
- Lần này có trò hay để nhìn rồi.
Người của các thế lực lớn ở Đông Hoang lập tức hai mắt tỏa sáng, tỏ vẻ trêu tức.
Những người còn lại cũng ngạc nhiên, thầm nói lần này Từ Khuyết xong rồi, cùng Đoạn Cửu Đức gặp gỡ như vậy, e rằng ngay sau đó sẽ chết thôi,
Nhưng mà, tình huống lại ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người!
- Ồ?
Từ Khuyết nhìn thấy ông lão bị đá ra khỏi bí cảnh này, lập tức kinh ngạc không thôi, ngạc nhiên nghi ngờ kêu lên một tiếng, ông lão này quá quen mặt.
- Ồ?
Ông lão cũng nhìn thấy Từ Khuyết, tương tự ngạc nhiên nghi ngờ kêu lên một tiếng.
- Ồ?
Từ Khuyết lại ồ lên một tiếng.
Ông lão càng thêm kinh ngạc:
- Ồ ồ?
- Ồ ồ ồ?
- Ồ ồ ồ ồ?
- Ồ ồ ồ ồ ồ?
...
Một già một trẻ, liền đứng tại chỗ như thế, đều thay nhau ồ lên.
Mọi người ở đây đều tỏ vẻ ngơ ngác, hoàn toàn xem tới choáng váng.
Tình huống này là như thế nào?
Hai người này đang nói thứ tiếng ma quỷ gì thế?
Ồ ồ ồ? Ồ em gái ngươi! Có dám nói tiếng người hay không?
- CMN, lão ăn mày, hóa ra là ngươi à! Tại sao ngươi lại ở đây?
Đúng lúc này, Từ Khuyết rốt cục nhận ra ông lão trước mắt này, chính là lão ăn mày năm đó ở Hỏa Nguyên Quốc cướp cánh gà của hắn ăn.
Ông lão cũng nhận ra Từ Khuyết, vui vẻ nói:
- Là ta là ta, cánh gà tiểu tử, ngươi cũng tới à? Có mang cánh gà không?
- Gà em gái ngươi, sao ngươi còn không bị người chém chết thế?
Từ Khuyết vui vẻ nói. Hắn quá bất ngờ, không nghĩ tới lại còn có thể ở chỗ này gặp phải lão già thần bí này.
- Chém em gái ngươi, lão đầu ta đao thương bất nhập, ai có thể chém được?
Ông lão lúc này trừng mắt, chợt con mắt liếc một cái, rơi xuống trên người Husky, lập tức vui vẻ nói:
- Ngươi lại dẫn theo một con chó lại đây, là nướng thịt chó sao?
- CMN, đậu phộng, bản thần tôn là sói!
Husky lúc này bão tố.
- Mé!
Ông lão lập tức tức giận đến râu mép đều sai lệch, đang muốn há mồm tức giận mắng.
Từ Khuyết nhưng lại tỏ vẻ xem thường mắng:
- Các ngươi ầm ĩ cái rắm à? Có còn chút văn hóa nào hay không, phun ra những câu thô tục, há mồm ngậm miệng chính là ba má, mất mặt hay không? Mẹ nó, ta nghe liền đều mất mặt thay các ngươi.
- Hừ, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, còn có mặt mũi nói chuyện? Đến cùng là có mang cánh gà theo hay không?
Ông lão cả giận nói.
- Mang em gái ngươi, ta muốn đi tìm kẻ thù tính sổ, không có thời gian cùng ngươi ở đây lãng phí, lúc nữa quay lại tán gẫu.
- Đừng a! Ngươi có cừu nhân sao? Vừa vặn vừa vặn, lão đầu ta giúp ngươi chém chết y, ngươi nướng chút cánh gà làm thù lao được không?
- Thật hay giả thế? Bộ xương già này của ngươi còn có thể chém nổi người ta không?
- Phí lời, chém không chết y ta theo họ ngươi!
- Được, vậy cùng đi thôi! Ta nghe nói y đã tiến vào trong bí cảnh rồi.
- Đi!
Hai người ăn nhịp với nhau, liền kề vai sát cánh như thế, giống như bạn bè nhiều năm không gặp, đồng thời bước vào bí cảnh.
Toàn trường là hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, tỏ vẻ ngơ ngác, triệt để choáng váng.
CMN đây là tình huống như thế nào?
Đã nói là kẻ thù mà?
Tổ hợp hai người một chó kia, tại sao nhìn tới liền cay con mắt như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận