Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 960: Không Ai Cản Được Ta Trang Bức

Cuối cùng, Từ Khuyết cùng Husky rời khỏi con hẻm nhỏ kia.
Hắn không để ý tới nam tử khôi ngô cuối cùng sẽ làm thế nào, cũng không để ý tới cô gái kia hoặc là Vương công tử ở sát vách sẽ như thế nào, ngược lại chính là nhẹ nhàng, ta đến, nhẹ nhàng, ta đi, ta vung ống tay áo lên, chỉ mang đi một tấm thiệp mời.
Chuyện khác, liên quan gì đến ta?
- Đậu phộng, tiểu tử, vừa nãy sao ngươi có thể phát hiện ra bên trong tấm thiệp mời kia có vấn đề? Quá 666 rồi!
Husky theo ở phía sau, tỏ vẻ cả kinh nói.
- Hừ, loại trò mèo này, người bên trong Tạc Thiên Bang ta, có ai là không nhìn ra được?
Từ Khuyết cao ngạo hừ lạnh một tiếng, cất bước mà đi.
- Bản thần tôn cũng là người Tạc Thiên Bang mà, dựa vào cái gì mà không thấy được? Hey, tiểu tử ngươi đừng đi à, nói rõ ràng xem!
Một người một chó đi xa.
Từ Khuyết dọc theo đường đi tới, cũng đang quan sát thiệp mời, biết đại khái một chút tiệc rượu lần này của Đổng gia, cụ thể đều là một ít tiết mục cao nhã, cái gì ngâm thơ đối chữ, đánh đàn hát đối, lấy võ kết bạn, không thiếu thứ gì cả.
Những thứ đồ này, đối với Từ Khuyết mà nói, căn bản cũng không tính là chuyện lớn gì.
Có hệ thống ở trong tay, hắn có cái gì mà không làm được?
Duy nhất để cho hắn nghi hoặc, là ở cuối thiệp mời lại viết, tất cả luận bàn đều không phân thắng thua.
- Kỳ quái, nếu như không phân thắng thua, vậy còn so cái rắm gì nữa? Chiêu rể cái quái gì?
Từ Khuyết buồn bực nói.
Husky liếc mắt nhìn, hiếu kỳ nói:
- Chẳng lẽ là muốn xem cảm giác? Xem mặt?
Lúc này Từ Khuyết liền cả kinh:
- Vậy ta chẳng phải là nhất định thắng rồi?
- Đậu phộng! Vậy bản thần tôn cũng phải tham gia!
Husky lúc này sờ sờ lông trên đầu, tỏ vẻ ngạo nghễ.
Nhưng ngay sau đó, nó hạ móng vuốt xuống, nhăn lại mặt, phẫn nộ quát:
- Tiên sư nó, con chó Poodle kia bị bệnh thần kinh à, ở trên đầu bản thần tôn đổ một đống dầu gội, lại không xả nước. Tiểu tử, trước tiên mang bản thần tôn đi gội đầu đi!
- Gội cái rắm, bên trong dầu gội này của ngươi có sinh mệnh, không thể tùy tiện gội đi.
Từ Khuyết đáp.
- Cái gì? Dầu gội có sinh mệnh?
Husky lập tức cả kinh, cười như điên nói:
- Thế gian còn có loại dầu gội này sao? 666, nếu như bản thần tôn ăn đi, chẳng phải sẽ đại bổ?
- Đừng...
Từ Khuyết vừa mới hô lên, Husky đã đưa móng vuốt của nó vào trong miệng.
Đậu phộng!
Từ Khuyết lập tức buồn nôn một trận, che trán, hình ảnh quá đẹp, thực sự không đành lòng nhìn tiếp.
Hắn trực tiếp xoay người rời đi, cầm thiệp mời, bắt đầu tìm người hỏi thăm địa chỉ của Đổng gia.
Nhưng mà Đổng gia hết sức dễ tìm, tùy tiện hỏi đã ra, chính là ở trung tâm tòa thành, lầu các được xây dựng cao nhất, xanh vàng rực rỡ, khí thế bàng bạc.
Lúc Từ Khuyết cùng Husky xuất hiện ở cửa, ngước đầu nhìn lên căn lầu này của Đổng gia, cũng không khỏi trở nên thất thần.
- CMN, tháp sắt của nước Nhật đều không cao bằng nó! Những người này xây dựng tòa nhà cao như thế, không sợ bị ngã chết sao?
Husky thở dài nói.
- Thời đại này ai lại sợ ngã chết?
Từ Khuyết cười nhạt.
Xa xa nhìn tới, cả tòa lâu vũ của Đổng gia xác thực rất có khí thế, cao vút trong mây.
Hắn cất bước tiến lên, đưa ra tấm thiệp mời, rất nhanh đã được một tên sai vặt nhiệt tình tiếp đón đi vào.
Đi vào trước lâu vũ, phải đi qua một cái sân rộng rãi, trong sân có thuỷ tạ, đình đài san sát, giả sơn quái thạch, tường vây bốn phía, nóc nhà còn khắc hung thú, vẩy và móng bay múa, hai sợi râu bay động, sinh động như thật, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bay lên không.
- Vương công tử, tiểu nhân chỉ dẫn ngài đến đây thôi, xin ngài cứ tự nhiên.
Rất nhanh, Từ Khuyết cùng Husky thuận lợi đến bên ngoài lầu các, sau khi tên sai vặt nói một tiếng liền vội vàng lui ra, đi nghênh đón những vị khách còn lại.
Lần này công tử gia tới tham gia tiệc rượu cũng không ít, thêm vào đệ nhất lĩnh vực thành lớn như vậy, đám sai vặt này coi như nhân số nhiều hơn nữa, cũng sẽ phải bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.
Từ Khuyết còn chưa đi vào trong lầu các, liền đã phát hiện bên trong đã có không ít người.
Bên trong lầu các cũng trang hoàng rất phi phàm xa hoa, kim đỉnh vách đá, sắc thái sặc sỡ, trên đất còn bày ra thảm gấm dệt.
Bốn phía bày đầy bàn nhỏ, trà bánh trên bàn đủ loại kiểu dáng, sau khi khách đến, liền tự mình tìm kiếm chỗ ngồi xuống, trò chuyện với nhau.
Từ Khuyết trực tiếp tìm một chỗ rất cao, nhưng lại không quá dễ thấy rồi ngồi xuống.
Loại vị trí này là vị trí thần thánh để trang bức, nếu như muốn biết điều, cũng rất dễ dàng bị người bỏ quên, nếu như một tiếng hót lên làm kinh người, có thể trở thành tiêu điểm toàn trường ở đây, sẽ không bị che khuất.
Husky càng là ngay thẳng, vừa đến liền không nói hai lời, trực tiếp hướng về phía trà bánh mà đi, triển khai một phen ăn như hùm như sói.
Một lát sau, người trong đại sảnh càng ngày càng nhiều, đều là công tử gia anh tuấn, mỗi một người đều nhìn ra được có thực lực rất khá, thậm chí còn có lai lịch phi phàm.
Toàn bộ quá trình Từ Khuyết đều duy trì cao ngạo, ngồi ở tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, vẫn chưa bị người đến gần nói chuyện.
Bởi vì loại trang bức như hắn, ở đây cũng thấy không ít.
Mãi đến tận hơn nửa canh giờ sau, trong đại sảnh của lầu các, hầu như đã ngồi đầy người.
Một nha hoàn đi ra, giọng thanh thúy hô:
- Nô tỳ thay tiểu thư hướng về cảm tạ các vị đã đến, kế tiếp tiệc rượu sẽ bắt đầu.
Vừa dứt lời, ở vị trí trung ương, đột nhiên một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi tới.
Chỉ là chỗ kia có màn tơ buông xuống, tạo nên một loại bầu không khí mơ mơ hồ hồ thần bí, chỉ thấy được bóng người, không thấy rõ mặt mũi.
Bên cạnh tấm màn mỏng kia còn mang theo từng chuỗi túi thơm, tỏa ra từng luồng mùi thơm làm mọi người cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Những người còn lại có lẽ là không nhìn thấy cái gì, nhưng Từ Khuyết không giống, chân nguyên của hắn ngưng lại, con ngươi hơi híp lại, trực tiếp nhìn rõ tất cả đằng sau tấm màn mỏng.
Tiếp đó, hắn hơi choáng váng.
Phía sau tấm màn mỏng, một cô gái trẻ có hình dáng mỹ lệ, khuynh quốc khuynh thành đang ngồi, luận khí chất cùng sắc đẹp, không chút nào kém hơn so với bọn Liễu Tịnh Ngưng.
Nhưng loại khí chất trên người nàng kia, lại có vẻ rất yên tĩnh ưu mỹ, mang theo một chút ngây thơ, có chút bóng dáng của Tiểu Nhu.
Từ Khuyết không khỏi lại càng muốn mau mau trở lại Tứ Đại Châu.
Từ sau khi Tiểu Nhu phục sinh, vẫn đang ở bên trong Nam Châu bí cảnh tu luyện, hắn còn chưa chân chính gặp lại nàng, bây giờ nhìn thấy vị Đổng gia thiên kim này, Từ Khuyết không nhịn được bắt đầu nhớ tới Tiểu Nhu.
- Cảm tạ chư vị công tử đã cổ vũ, trận tiệc rượu ngày hôm nay, ý ở giao lưu học tập, chư vị đều là người tài cao, tiểu nữ tử ngày hôm nay làm chủ nhà, liền trước tiên thả con tép, bắt con tôm, đưa lên một bài thơ nhỏ.
Lúc này, Đổng gia thiên kim tự mình mở miệng, ở phía sau tấm màn mỏng lấy ra một tập giấy, đưa cho nha hoàn.
Nha hoàn mang theo tập giấy, cất bước đi ra, đọc lên bài thơ này.
Trong nháy mắt, tất cả tân khách ở trong sảnh đường đều vỗ tay, thanh âm khen ngợi cùng ủng hộ vô số.
Chỉ có Từ Khuyết ngồi ở tại chỗ, tỏ vẻ lãnh đạm cùng cao ngạo, khẽ lắc đầu một cái.
- Thường nghe thấy Đổng gia tiểu thư học rộng tài cao, bây giờ cuối cùng cũng coi như là đã được kiến thức. Tại hạ gần đây cũng viết một bài thơ, xin mời tiểu thư cùng các vị chỉ giáo.
Lúc này, một tên thanh niên trẻ đứng lên, nho nhã lễ độ.
Lập tức, y liền bắt đầu đọc thơ.
Mọi người đều yên tĩnh lắng nghe, mãi đến tận lúc câu thơ đã được đọc xong, cả sảnh đường lại vang lên tiếng vỗ tay.
Chỉ có Từ Khuyết, vẫn đang lắc đầu, trên mặt giống như viết hai chữ "Rác rưởi"!
Mấy hơi thở sau, lại có người đứng dậy, lần nữa đọc thơ.
Lần này là một bài thơ không tệ, dẫn tới không ít người đều đứng lên vỗ tay khen ngợi.
Nhưng Từ Khuyết vẫn lắc đầu.
Sau đó, bất kể là ai đọc thơ, Từ Khuyết đều lắc đầu, đều tỏ ra ghét bỏ cùng cười lạnh.
Rất nhiều người đều phát hiện ra những động tác này của hắn, nhưng đều không để ý đến, nhắm mắt làm ngơ, càng không có người mở miệng ra quát hắn.
Trong nháy mắt, Từ Khuyết liền buồn bực.
Các ngươi đây là ý gì?
Tâm lại lớn như vậy sao?
Đầu của bản bức thánh đều sắp lắc đứt ra rồi, châm biếm rõ ràng như thế, các ngươi còn không mau há mồm mắng ta, chuyện này bảo ta làm sao trang bức đây?
Dáng dấp của các ngươi như vậy, ta biết trang bức thế nào?
- Hừ, xem ra vẫn phải mạnh mẽ trang bức một chút rồi.
Trong lòng Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị đứng lên.
Bên trong tấm màn mỏng lại truyền đến âm thanh của Đổng gia thiên kim.
- Chư vị quả thật là học rộng tài cao, ngày hôm nay tiểu nữ tử đã được ích lợi không nhỏ, thơ nghệ liền đến đây là kết thúc đi.
Tiếng nói vừa dứt, mặt của Từ Khuyết trong nháy mắt đều đen lại.
Trời ơi, như vậy liền kết thúc?
CMN ta còn chưa kịp trang bức mà, tại sao đã kết thúc rồi?
Đây là mang ý nghĩa trang bức không được ngược lại còn bị phang sao?
- Chư vị.
Lúc này, Đổng gia thiên kim mở miệng lần nữa, âm thanh uyển chuyển du dương, lanh lảnh dễ nghe.
- Nói vậy chư vị đều biết, tiểu nữ tử xưa nay yêu thích âm luật, không bằng tiếp theo, chúng ta liền luận bàn cầm tranh âm luật một phen đi, không biết ý của chư vị như thế nào?
Nàng hỏi một câu, mọi người ở đây lập tức liền hưởng ứng.
- Được, kỳ thực tại hạ cũng yêu thích âm luật.
- Ha ha, tại hạ vừa vặn cũng cũng có hơi nghiên cứu đối với âm luật, ngày hôm nay có thể bêu xấu.
- Đổng gia tiểu thư, tại hạ cả gan mời ngài gảy một khúc trước, để chúng ta học tập một phen.
- Đúng đúng, không sai, Đổng gia tiểu thư, tại hạ kỳ thực là người mang trọng bệnh, thời gian không nhiều, trước khi chết muốn nghe ngài đàn một khúc, như vậy cũng cam tâm nhắm mắt.
Mọi người đều hô lên.
Từ Khuyết lần này cũng không nhàn rỗi, từ lúc Đổng gia thiên kim đưa ra ý muốn luận bàn âm luật, hắn cũng đã gọi ra hệ thống, tiến vào thương thành, mua toàn bộ các ca khúc lớn.
Vừa nãy đã bỏ qua luận bàn thơ nghệ, lần này so âm luật tuyệt đối không thể tiếp tục bỏ qua.
Những người này nếu không muốn chủ động đưa ra làm mất mặt, vậy bản bức thánh chỉ có tự mình ra tay thôi.
Ngày hôm nay, ai cũng không thể cản ta trang bức!
Trang bức âm luật, ta làm chắc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận