Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1575: Chết

Giờ phút này, Từ Khuyết như một pho tượng băng lãnh, trôi nổi giữa không trung.
Hắn không còn điên điên dại dại, chỉ đứng im bất động, thế nhưng không một ai dám đến gần.
Đông! Đông! Đông!
Khí tức cuồng loạn trong cơ thể đã chạm đến điểm giới hạn, da thịt thỉnh thoảng truyền ra tiếng vang.
Dùng Thánh Thể cường đại, vẫn không ngăn được cỗ khí tức kia, từng bộ vị trên thân thể bắt đầu nhô lên, sau đó cấp tốc chuyển di.
Một hồi sau, khí tức bắt đầu trầm xuống, cơ hồ tụ tập ở hai chân, hai chân kịch liệt bành trướng, giống như bong bóng.
"Ục ục!"
Một loại âm thanh quỷ dị vang vọng trong thân thể, dần dần truyền ra, lan khắp toàn trường.
Tất cả mọi người đồng loạt híp mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.
Đây. . . đây là. . .
"Không tốt, chạy mau, Từ Khuyết sắp nổ!"
Không biết là ai đột nhiên hô lên.
Ngay lập tức, trăm vạn tu sĩ lấy lại tinh thần, giống như phát rồ bỏ chạy tứ phía.
Bọn họ cũng cảm nhận được khí tức kinh khủng từ trong cơ thể Từ Khuyết tỏa ra, một khi bạo phát, sinh linh Thiên Châu nhất định sẽ đồ thán.
. . .
Nơi xa.
Husky cùng Đoạn Cửu Đức cũng quay đầu nhìn chăm chú.
"Không thể nào? Khí tức tên tiểu tử kia. . . sắp nổ?"
Một người một chó lập tức cảm thấy bất an, sắc mặt ngưng tụ, liếc nhau một cái.
"Thế nào đây? Có cứu hay không?"
"Cứu mẹ ngươi, chạy! Năm sau đốt cho hắn thêm mấy nén nhang."
"Thảo! Ngươi thật chó! Ta nhớ nắm đó Từ Khuyết không có xử bạc ngươi. . ." Đoạn Cửu Đức đau lòng nhức óc hô.
Husky nhìn Đoạn Cửu Đức đã cách mình một đoạn, nổi giận mắng: "Ngươi mẹ nó còn chạy nhanh hơn bản Thần Tôn, mặt đâu?"
. . .
"Tiến độ 60%. . . 65%. . ."
Giờ phút này, chân trái Từ Khuyết đã bành trướng to bằng thân thể Husky.
Nếu không phải hắn tu luyện Minh Vương Trấn Ngục Thể, dưới tình huống như thế, chỉ sợ hắn đã sớm chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho thiên địa.
Khí tức tức trong cơ thể càng lúc càng xao động, trái tim của mọi người cùng càng lúc càng khẩn trương.
Thời gian nửa phút, bọn họ đã lui ra ngoài trăm dặm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức Từ Khuyết phát ra.
Cỗ khí tức cuồng loạn kia giống như lưỡi hái tử thần gác ở trên cổ bọn họ, có lẽ chỉ một giây sau thôi, đầu bọn họ sẽ rơi xuống.
"Tiến độ 99%!"
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn lan khắp Thiên Châu. . .
Một chân của Từ Khuyết đã nổ tung!
Chỉ là một cái chân nổ tung, thế nhưng phương viên mấy ngàn dặm đã bị nổ đến biến hình.
Dư âm vụ nổ phát ra quét ngang, không ít tu sĩ ở gần bị dư ba chấn thành huyết vụ, hôi vi yên diệt.
"Đinh, chúc mừng túc chủ Từ Khuyết vô hình trang bức thành công, ban thưởng 6666 điểm trang bức."
"Đinh, chúc mừng túc chủ Từ Khuyết vô hình trang bức thành công, ban thưởng 9999 điểm trang bức."
"Đinh, chúc mừng túc chủ Từ Khuyết vô hình trang bức thành công, ban thưởng hai vạn bốn ngàn tám trăm điểm trang bức."
. . .
m thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết đã không còn ý thức.
"Đinh! Trong lúc hệ thống ngủ say, túc chủ Từ Khuyết trang bức thành công, bổ sung một trăm hai mươi ngàn điểm trang bức!"
Một trăm hai mươi ngàn điểm, là Từ Khuyết một chiêu diệt đi đám Tiên Vương Tiên Tôn kia thu được.
Nếu Từ Khuyết vẫn còn ý thức, nhất định sẽ mắng to hệ thống gian thương, cắt xén điểm trang bức của hắn.
Một chiêu miểu sát trên trăm vị Tiên Tôn, chỉ có chút ấy?
Đùa đấy à?
"Đinh, kiểm tra thấy túc chủ đang gặp nguy hiểm, đã khởi động cơ chế phòng hộ."
"Đinh, hệ thống bắt đầu thu hồi Vạn Pháp Hợp Nhất . . . xuất hiện lỗi không biết!"
"Đinh, hệ thống mở ra công năng "cưỡng chế phong ấn", phong tỏa Vạn Pháp Hợp Nhất ."
. . .
Rất nhanh, hệ thống tự động khôi phục bắt đầu có hiệu lực.
Chỗ chân gãy mọc ra xương thịt mới, không ngừng đan xen, không bao lâu, đã khôi phục như lúc đầu.
Đồng thời theo Vạn Pháp Hợp Nhất bị hệ thống phong ấn, khí tức xao động trong cơ thể Từ Khuyết cũng bắt đầu yếu đi.
"Sưu!"
Hai thân ảnh hoành không lướt đến, vô cùng vội vàng, xuất hiện ở phía trên mảnh chiến trường tàn tạ này.
"Nha, Husky lão sư, sao ngươi lại trở về rồi?"
Một người một chó quay về, không có chân chính rời đi.
"Bản Thần Tôn nghĩ thông suốt, quyết định đến đồng sinh cộng tử với Từ Khuyết, đáng tiếc tới chậm một bước, không thể toại nguyện."
"Thật phí lời, hình như tình huống tiểu tử kia chuyển biến tốt đẹp, tối thiểu sẽ không chết."
Đoạn Cửu Đức cảm ứng khí tức yếu ớt trong chiến trường, chính là do Từ Khuyết phát ra.
"Khí tức tựa hồ cũng đang khôi phục bình thường," Husky nhăn mũi lại, kinh ngạc nói.
Khí tức Từ Khuyết phát ra, đã không còn lạ lẫm như lúc trước, mùi vị dần trở nên quen thuộc.
Bất quá cỗ khí tức kia rất yếu ớt, nếu không phải bọn họ ở gần, căn bản không thể nào cảm nhận được.
"Ta cảm thấy, con hàng kia đã trở về." Đoạn Cửu Đức gật đầu.
"Bất quá trạng thái không thích hợp, thương thế cùng khí tức đều đang khôi phục, sao vẫn bất động nằm đó?"
"Không phải là đang giả chết đấy chứ?" Một người một chó lần nữa đối mặt.
Sau đó, nụ cười trên mặt Đoạn Cửu Đức cùng Husky dần trở nên biến thái.
Husky: "Đã hiểu!"
Đoạn Cửu Đức: "Đã hiểu!"
Giả chết lừa đám tu sĩ tâm hoài quỷ thai nha, thủ đoạn cũ.
"Ô ô ô. . . Khuyết ca, ngươi chết thật thê thảm!"
Husky lập tức gào lên, tiếng kêu tan nát cõi lòng, lộ ra bi thương nồng đậm.
"Oa, lão phu đau lòng quá!" Đoạn Cửu Đức cũng ngửa đầu 45 độ nhìn trời, khóe mắt có dòng nước trong suốt trượt xuống.
Mấy tên tu sĩ sống sót đã tụp tập ở phụ cận, đều bị tiếng than khóc của Husky cùng Đoạn Cửu Đức làm giật nảy mình.
Mọi người kinh ngạc không thôi.
"Từ Khuyết chết rồi?"
Suy nghĩ này vừa mới nhen nhóm, đã lập tức bị bác bỏ.
Chết cái rắm!
Tràng diện quen thuộc như vậy, diễn viên cùng lời thoại, đều không khác lần trước.
Con hàng này, lại muốn giả chết hố chúng ta!
. . .
"Khuyết ca, Khuyết ca ngươi mau tỉnh lại, ngươi không thể chết a!"
Đúng lúc này, Husky đặt mông ngồi trên người Từ Khuyết, mắt chó hợp kim titan bắt đầu phun nước, điên cuồng lung lay thân thể Từ Khuyết.
Đoạn Cửu Đức cũng thừa cơ áp sát Từ Khuyết, thấp giọng nói: "Từ Khuyết, ta cùng Husky ra sức như vậy, chút nữa lấy được đồ vật, phải chia đều."
"Đánh rắm!"
Husky nghe thế liền không khóc, lúc này cũng áp càng gần, thấp giọng mắng: "Bản Thần Tôn ra sức như vậy, tối thiểu chiếm tám thành, còn lại ngươi chia với Từ Khuyết."
"Thả mười tám đời tổ tông ngươi cái rắm, chỉ bằng diễn kỹ này của ngươi? Cũng xứng?"
"Ngọa tào, ngọa tào, là bản Thần Tôn không nâng nổi đao, hay là ngươi tung bay? Đoạn Cửu Đức, ngươi qua đây, bản Thần Tôn muốn luyện tay một chút!"
Một người một chó bắt đầu khẽ mắng lên.
. . .
Cách đó không xa, đông đảo tu sĩ vẫn không dám tới gần, sợ bị hố một đợt.
Rất nhiều người đã chau mày, cảm thấy không thích hợp.
Con chó kia dám ngồi ở trên người Từ Khuyết?
Không giống đang diễn kịch a.
Chẳng lẽ Từ Khuyết đã chết thật rồi?
Đám người bắt đầu hoài nghi, mặc dù có loại ý nghĩ này, nhưng vẫn không có ai dám đến gần điều tra.
Căn bản bị Khuyết Đức Cẩu hố ra bóng mờ.
Mất đại thế lực hoành bá Thiên Châu nhiều năm, nào phải hạng sợ đầu sợ đuôi?
Nhưng từ khi Khuyết Đức Cẩu tiến vào Thiên Châu, bọn họ liền không còn quả ngon ăn, các đại thế lực liên tục chịu thiệt thòi, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Con đường hắc ám nhất đời này, chính là sáo lộ của Khuyết Đức Cẩu, quá thất đức rồi.
Đặc biệt là đông đảo nữ đệ tử Dao Trì thánh địa, lúc này sắc mặt vô cùng cổ quái.
Năm đó Từ Khuyết hóa thân thành "Cha Từ Khuyết" tại Dao Trì lừa gạt các nàng "ngủ chữa bệnh", các nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Cẩu nam nhân, không cần mặt!
Bất quá cũng may dáng dấp đẹp trai, tuy không biết hắn có kiếm lời hay không, nhưng chí ít Dao Trì chúng ta khẳng định không lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận