Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 855: Sao Có Thể Làm Khó Được Ta

- Vệ Tử Tuân, trẫm lệnh ngươi, lập tức triệt hồi trận này!
Sắc mặt của Khương Hồng Nhan băng hàn, ánh mắt lạnh lùng quét về phía nam tử mặc áo trắng.
Trong phút chốc, loại khí phách quân lâm thiên hạ cùng ngữ khí không thể nghi ngờ trên người nàng làm tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
Đây chính là khí thế của một đời Nữ Đế, dù cho một câu nói cũng đủ để kinh sợ tất cả.
Nhưng mọi người càng thêm ngạc nhiên nghi ngờ, tại sao Nữ Đế lại như vậy?
Trong ấn tượng của bọn họ, tính cách của vị Nữ Đế này vẫn luôn bình tĩnh, bất luận gặp phải chuyện gì, nàng đều hờ hững như mặt nước bình tĩnh, có loại cảm giác xa lạ tránh xa người ngàn dặm, bất luận ai đều không thể tới gần, nhưng chưa bao giờ hung hăng qua như vậy.
Nhưng bây giờ, vì một Hợp Thể kỳ trẻ tuổi, nàng lần thứ nhất nổi giận, càng lấy loại ngữ khí này hạ lệnh với thiếu chủ Thánh Hiền Cung vốn có hôn ước với mình.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, Vệ Tử Tuân cũng như vậy, y cũng lần thứ nhất nhìn thấy Nữ Đế như vậy.
- Thánh Tôn, ngươi...
Y khó có thể tin mở miệng, muốn hỏi cái gì đó.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe "Xèo" một tiếng, ngọc thủ của Khương Hồng Nhan đã lướt ra một tia ánh vàng hừng hực, đột nhiên ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc trên không trung, nhắm thẳng vào yết hầu Vệ Tử Tuân.
Đây là hình ảnh mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.
Ra lệnh thì cũng thôi đi, bây giờ còn trực tiếp dùng pháp quyết tiến hành uy hiếp?
Vệ Tử Tuân nghi ngờ không thôi, nhưng y cũng hi vọng Từ Khuyết chết ở trong trận, cho nên hờ hững nói ra:
- Thánh Tôn, lẽ nào ngươi còn muốn giết ta? Ngươi quên giữa chúng ta có hôn ước sao?
Hiển nhiên, y không tin Khương Hồng Nhan thật sự dám ra tay với y.
Nhưng mà tiếng nói vừa mới phát ra, thanh kim kiếm trong tay Khương Hồng Nhan không chút do dự lao đến yết hầu Vệ Tử Tuân.
Vèo!
Trong nháy mắt, cả người Vệ Tử Tuân tựa như tia chớp lui về phía sau, trên mặt tràn ngập kinh hãi, khó có thể tin.
Tất cả mọi người lập tức biến sắc, kể cả người của Thánh Hiền Cung và Đế Cung đều bị dọa sợ.
Nữ Đế lại muốn giết thiếu chủ Thánh Hiền Cung?
- Chuyện này... đây là làm sao thế?
Người của Đế Cung tỏ vẻ mờ mịt, thậm chí không biết một lúc nữa nên giúp ai.
- Thánh Tôn, Tử Tuân cả gan hỏi một câu, ngươi đây là có ý gì?
Vệ Tử Tuân sầm mặt lại, lạnh giọng hỏi.
Vừa nãy y rõ ràng cảm giác được, một chiêu kiếm kia của Khương Hồng Nhan thật sự là muốn giết y, nếu không phải là thực lực của y mạnh mẽ, phản ứng đúng lúc, e rằng thật sự sẽ chết ở chỗ này.
- Nếu như hắn chết, trẫm bảo đảm ngươi cũng sẽ chết!
Khương Hồng Nhan lạnh giọng mở miệng, vẻ mặt giống như băng sương, khiến cho rất nhiều người không nhịn được lưng phát lạnh.
Đặc biệt lúc nàng nói ra câu "Ngươi cũng sẽ chết" kia, rất nhiều người đều không hề hoài nghi câu nói này chỉ thuần túy là một lời uy hiếp, mà là lập tức liền tin tưởng nàng thật sự sẽ nói được là làm được.
Cả phần gò má tuấn lãng của Vệ Tử Tuân cũng đã trở nên hơi vặn vẹo, âm trầm đến cực điểm.
Ai nấy đều thấy được, lúc này y đã phẫn nộ đến cỡ nào.
Đường đường thiếu chủ Thánh Hiền Cung, luận thân phận hầu như không hề kém hơn Nữ Đế, hơn nữa còn có hôn ước với Nữ Đế, bây giờ Nữ Đế lại vì một chàng trai khác mà không chút do dự ra tay muốn giết y, chuyện này đổi thành bất kỳ nam nhân nào đều sẽ không chịu được.
- Hừ, nếu như Thánh Tôn đã hạ lệnh, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mở trận pháp ra!
Cuối cùng, Vệ Tử Tuân vung tay áo một cái, phẫn nộ hạ lệnh.
Mọi người lập tức thay đổi sắc mặt, người của Thánh Hiền Cung lập tức mở miệng nói:
- Thiếu chủ, Thánh Tôn, chuyện này... chuyện này tuyệt đối không thể!
- Phệ Thiên Ma Văn đã bị dẫn ra, nếu như mở trận pháp ra, tất cả mọi người chúng ta ở trước mặt Phệ Thiên Ma Văn, căn bản không có đường sống!
- Hơn nữa trận này đóng lại thì dễ dàng, muốn mở ra lại không đơn giản như vậy, chí ít cần nửa canh giờ.
- E rằng chờ chúng ta mở trận pháp ra, người trẻ tuổi kia cũng đã chết rồi, xin Thánh Tôn thu hồi thánh mệnh!
- Xin mời Thánh Tôn thu hồi thánh mệnh!
Người của Đế Cung đều cùng mở miệng hô.
- Tiên sư nó, vừa nãy ai bảo các ngươi đóng trận pháp nhanh như vậy? Tiểu tử kia vốn là có thời gian có thể trốn về, lại bị các ngươi tính toán, bây giờ các ngươi còn không thấy ngại mặt dày nói ra lời này?
Lúc này, Husky nhảy ra ngoài, phẫn nộ hô.
Sắc mặt của mọi người cũng có chút kỳ diệu, bởi vì lấy tốc độ của Từ Khuyết, vừa nãy đúng là có thể kịp chạy về, nhưng Vệ công tử lại trực tiếp hạ lệnh phong trận, ai dám không nghe theo.
- Tính toán một chút, việc đã đến nước này, bản thần tôn cũng đã nhìn thấu các ngươi, mỗi một người đều tâm ngoan thủ lạt, quả thực đáng thẹn! Mau mau, lấy mấy triệu cực phẩm Linh Thạch ra, coi như là làm bồi thường đi!
Husky mở miệng lần nữa, duỗi ra cẩu trảo về phía mọi người.
Mọi người lập tức trừng trừng mắt.
- Làm gì thế? Nhìn bản thần tôn như thế làm gì? Bản thần tôn sắp mất đi một người huynh đệ tốt, lẽ nào các ngươi không nên bồi thường sao?
Husky tỏ vẻ nghĩa chính từ nghiêm nói.
Khóe miệng của mọi người lúc này co giật, không có gì để nói nữa.
Còn tưởng rằng con chó này là trung tâm hộ chủ, không nghĩ tới lại muốn nhân cơ hội vơ vét, mẹ nó, đây cũng là quá thiếu đạo đức vô sỉ rồi.
Ầm!
Lúc này, đám Phệ Thiên Ma Văn kia đã từ bên trong hang núi bay ra, giống như một luồng nước lũ trực tiếp lao ra, lít nha lít nhít một đám lớn, khiến người ta nhìn tới tê cả da đầu.
Từ Khuyết đứng bên vách núi, ngược lại cũng không bị Phệ Thiên Ma Văn bao vây vào bên trong, nhưng Phệ Thiên Ma Văn xuất hiện, cũng trực tiếp chặn cả người hắn lại.
Mọi người ở ngoài trận pháp lập tức mất đi tầm nhìn, đều lắc đầu.
- Thánh Tôn, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ta đã sai người mở trận pháp ra, nhưng bây giờ đã không kịp nữa.
Vệ Tử Tuân trầm giọng nói, trong mắt lại mang theo vẻ cười gằn cùng vui vẻ.
Tuy y còn không biết Từ Khuyết, nhưng khi y nhìn thấy Khương Hồng Nhan để ý tới Từ Khuyết như vậy, cũng đã hận không thể ngàn đao bầm thây Từ Khuyết.
Bây giờ thấy Từ Khuyết hoàn toàn bị Phệ Thiên Ma Văn bao phủ, y đã xác định Từ Khuyết chắc chắn phải chết, vô cùng hả hận.
- Haizz, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách hắn quá tham lam.
- Đúng đấy, Thánh Tôn, người như thế không đáng để ngươi cứu.
- Vừa nãy ngay cả thiếu chủ cũng không thể không kiêng kỵ những thứ đó, hắn lại trực tiếp vọt vào, chuyện này căn bản là đang tìm chết.
- Nghé con mới sinh không sợ cọp, người kích động, cuối cùng sẽ phải trả giá thật lớn.
Người của Thánh Hiền Cung cũng không kiêng kỵ Khương Hồng Nhan, đều mở miệng nói, không chút lưu tình bỏ đá xuống giếng.
Vệ Tử Tuân cũng lạnh lùng nhìn về phía Khương Hồng Nhan, trầm giọng nói:
- Loại phế vật này, ngươi cứu được hắn nhất thời, cũng cứu không được hắn một đời.
Vèo!
Trong nháy mắt, ngọc thủ của Khương Hồng Nhan nhấp nhoáng tảng lớn ánh vàng óng ánh, giống như vô số chuôi lợi kiếm màu vàng, hóa thành một đường cong tròn, trực tiếp chém về phía Vệ Tử Tuân.
- Ngươi làm gì thế?
Vệ Tử Tuân biến sắc, rốt cục triệt để nổi giận.
- Ta nói rồi, nếu như hắn chết, ngươi cũng không sống nổi!
Mặt của Khương Hồng Nhan không hề có cảm xúc nói, trong tròng mắt tràn ngập sát cơ, trực tiếp lấy sát chiêu hung hăng chém về phía Vệ Tử Tuân.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ to lớn vang vọng đột nhiên từ trong trận pháp truyền đến.
Tất cả mọi người đều bị kinh động, liền ngay cả Khương Hồng Nhan cũng dừng tay lại, con ngươi quét về phía trận pháp.
Chỉ thấy một đạo quyền ảnh màu vàng to lớn ngang trời nổ ra, nghiền nát vô số Phệ Thiên Ma Văn.
Mà bóng người của Từ Khuyết, lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khóe miệng hắn mang theo ý cười nhạt, mười phần bỉ ổi, ở bên trong đám Phệ Thiên Ma Văn khiến người tê cả da đầu này, không có một chút hoảng loạn nào.
- Tiểu cô nương, đừng lo lắng, ta không chết dễ dàng như thế đâu.
Từ Khuyết hơi mỉm cười nói, ánh mắt quét về phía đám Phệ Thiên Ma Văn dày đặc như mây.
- Chỉ là một đám muỗi nhỏ, còn có thể làm khó dễ được ta sao?
Nói xong, hắn đột nhiên vung tay lên, bỗng nhiên từ dưới khố móc ra một cái đồ vật không dài nhưng rất thô.
Chính là một chiếc lọ xanh mượt.
- Đi ra đi, nước hoa lục thần chung cực vô địch của Tạc Thiên Bang!
Rầm!
Cả chiếc lọ bay về phía không trung, theo đỉnh đầu Từ Khuyết rót xuống vô số chất lỏng, chảy khắp toàn thân.
Trong chốc lát, một trận mùi hương nồng nặc mang theo sự nhàn nhạt mát mẻ tràn ngập xung quanh.
- Husky, bật nhạc nền!
Từ Khuyết hô.
Husky phản ứng lại, lúc này móc ra máy ghi âm, răng rắc một tiếng ấn xuống nút mở.
Ầm!
Tất cả mọi người ở đây trợn mắt ngoác mồm nhìn kỹ bên trong, tất cả Phệ Thiên Ma Văn giống như gặp phải đồ vật gì đó đáng sợ, đều tản ra bốn phía, trực tiếp nhường ra một con đường trống trải.
Từ Khuyết hai tay chắp sau lưng, đi bộ nhàn nhã, cười nhìn hoa nở hoa tàn, nhẹ như mây gió từ bên trong vô số Phệ Thiên Ma Văn bình yên đi ra.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc sôi sục đầy nhiệt huyết vang lên.
"Vô địch là thế nào, tại sao lại tịch mịch
Vô địch là thế nào, tại sao lại trống vắng
Một mình ở trên đỉnh phong, gió lạnh không ngừng thổi qua
Ta tịch mịch, ai có thể hiểu được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận