Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 913: Biết Điều?

Cùng lúc đó, Hạ Vân Hải cũng đang ngây ngốc ở tại chỗ.
Y tỏ vẻ dại ra, thất thần nhìn Khương Hồng Nhan, như là đã bị câu mất hồn.
Từ mấy ngày trước, y liền thấy được những bức ảnh vệ tinh kia của Khương Hồng Nhan, đã sớm đối với dung nhan tuyệt mỹ của Khương Hồng Nhan cảm thấy kinh động như gặp thiên nhân.
Thậm chí bao gồm cả đường ca Hạ Lạc Kình của y, còn có nam nhân của vô số gia tộc thế lực, đều đang tranh nhau tìm kiếm tung tích của nàng, muốn chiếm làm của riêng.
Bất kể là thân phận hay là dung mạo của Khương Hồng Nhan, đều đủ trở thành lý do để nam tử thiên hạ phải điên cuồng theo đuổi.
Nhưng lúc này Hạ Vân Hải vạn vạn không nghĩ tới. Vị tiên tử mỹ lệ để cho vô số nam nhân động lòng này, ngày hôm nay lại xuất hiện ở trước mặt y.
Nàng thật sự còn hoàn mỹ hơn so với bên trong những bức ảnh kia, dung mạo tinh xảo không chút tì vết nào, khí chất đoan trang nhàn nhã như thế, quả thực là chỉ có ở trên trời.
Thế nhưng khiến y càng không thể tin được chính là, vị tiên tử này tựa hồ đã bị người khác nhanh chân đến trước.
Mà người này, lại chính là tên Từ Khuyết làm y căm tức không ngớt trước mắt.
Trong giây lát, một luồng giận dữ đố kị, ở trong lòng y bắt đầu cháy rừng rực.
...
- Ta đã phế bỏ gân cốt của bọn họ, không nên cùng bọn họ tính toán nữa.
Lúc này, Khương Hồng Nhan nhìn Từ Khuyết, nhẹ giọng nói.
- Được, nghe lời ngươi, ta cũng không phải loại người thích tính toán kia.
Từ Khuyết gật đầu, cười lạnh quét về phía đám cận vệ đã mất đi tri giác nằm ở bên ngoài.
Hắn rõ ràng Khương Hồng Nhan không hi vọng hắn tùy tiện giết người, bởi vì lo lắng hắn lại tích lũy sát khí quá nặng, chút ấy phàm nhân thực sự không đáng để hắn ra tay.
Nhưng hắn ngày hôm nay, đạo uẩn đã đại thành, đã sớm không lo lắng chuyện sát khí nữa, chỉ là nếu như Khương Hồng Nhan đã mở miệng, vậy thì cũng nên thuận theo tâm ý của nàng một chút, huống hồ chỉ là mấy tên vệ sĩ, ngược lại không giết cũng được.
Nhưng mà, Hạ gia kia thì khác.
- Còn nhớ vừa nãy tôi nói cái gì không?
Ánh mắt của Từ Khuyết quét về phía Hạ Vân Hải, lạnh lẽo cười nói:
- Tôi lại cho cậu thêm một cơ hội, chạy về nhà đi, bảo trưởng bối của cậu trong ngày hôm nay giao Hạ Lạc Kình ra đây, còn có cậu, đồng thời cắt ngang ba cái chân, lăn tới trước mặt của tôi, bằng không... Ha ha ha!
Lời nói đến tận đây, cũng không cần phải nói nhiều nữa.
Híttt!
Mọi người ở đây cũng đều hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng kinh sợ.
Cắt ngang ba cái chân?
CMN đây cũng không phải là tàn nhẫn bình thường nha! Ngẫm lại đều cảm thấy dưới khố mát lạnh.
Sắc mặt của Hạ Vân Hải khẽ thay đổi, âm tình bất định.
- Được! Tôi bây giờ liền trở về!
Cuối cùng, y lạnh giọng trả lời một câu, liền Lý Tiểu Tiểu cũng không để ý, trực tiếp lao ra khỏi sảnh lớn, nhảy vào trong xe thể thao, giống như thoát thân lái xe chạy trốn.
Nói cho cùng, Hạ gia ở Hoa Hạ vẫn là tồn tại hết sức quan trọng, Từ Khuyết cũng không muốn trực tiếp diệt tộc Hạ gia, muốn cho Hạ gia một cơ hội.
Dù sao dưới cái nhìn của hắn, giun dế trước sau đều không lọt được vào mắt, giống như là lúc ngươi nhìn thấy một đám con kiến, giết vài con cũng còn được, nhưng dùng tay nghiền ép chết một đám, vậy cũng chỉ làm ô uế tay của mình mà thôi.
Nếu như người nhà họ Hạ thức thời, thật sự giao người ra, Từ Khuyết tự nhiên sẽ cho tổ quốc mặt mũi, sẽ không tiếp tực truy cứu Hạ gia nữa.
Nhưng nếu bọn họ còn muốn phản kháng, vậy thì mặt mũi ai cũng đều không cho được rồi, chỉ có thể trong nháy mắt, tiêu diệt tất cả.
Phải biết, đây là ở Địa Cầu.
Từ Khuyết chỉ cần một ý nghĩ liền có thể quét qua Địa Cầu mấy vòng, căn bản không lo lắng người của Hạ gia sẽ chạy thoát, bởi vì bọn họ mãi mãi cũng không trốn thoát khỏi Địa Cầu, tất cả đều trong lòng bàn tay của hắn.
Muốn ở Địa Cầu giết mấy người, đối với Từ Khuyết mà nói, việc này dễ như trở bàn tay.
...
Hạ Vân Hải rời đi, cũng làm cho mọi người ở đây làm rõ một sự thật.
Bọn họ cuối cùng đã rõ ràng lúc trước vì sao Từ Khuyết lại nói năng lớn lối như vậy.
Hóa ra là ỷ có thần tiên hỗ trợ.
Thử hỏi nếu như ai đó có được một vị tiên nữ hoàn mỹ như vậy làm hộ vệ, làm bạn gái, ai còn sẽ không có sức?
Chuyện này quả thật nằm ở bên nhà cái rồi.
- Lâm đồng học, em gái tôi đâu?
Lúc này, Từ Khuyết đã dắt tay Khương Hồng Nhan đi đến trước mặt Lâm Ngữ Hi, cười nhạt dò hỏi.
Lâm Ngữ Hi ngẩn ra, sau khi tỉnh táo lại, ngơ ngác chỉ về phương hướng phía sau nói:
- Cô... cô ấy có lẽ ở đại lễ đường, tôi cũng vừa đến không lâu, còn chưa tìm được cô ấy.
- Được rồi, cảm ơn.
Từ Khuyết gật đầu, mang theo Khương Hồng Nhan xoay người đi ra bên ngoài sảnh lớn.
Lâm Ngữ Hi há miệng, cuối cùng muốn nói lại thôi, không nói gì thêm nữa.
Cô rõ ràng.
Những chuyện này không phải cô đang quyết định muốn thanh toán xong với Từ Khuyết, mà là Từ Khuyết sớm đã coi cô là người không liên quan, từ đây đã là người dưng.
Cô vẫn khuyên Từ Khuyết thả xuống đoạn tình cảm này đi, trên thực tế Từ Khuyết đã sớm thả xuống.
- Ban đầu, mình thật sự sai lầm rồi sao?
Trong lúc vô hình, trong lòng Lâm Ngữ Hi lóe qua một ít ý nghĩ hối hận.
Năm đó nếu không phải là cô dễ tin âm mưu thấp kém kia của Hạ Lạc Kình, nếu không phải là không tín nhiệm Từ Khuyết, cũng sẽ không để cho Từ Khuyết giải thích liền trực tiếp nói lời chia tay.
Đáng tiếc, thế gian căn bản là không có thuốc hối hận.
Quá khứ không nắm chặt, vậy tương lai sẽ vĩnh viễn mất đi.
...
Mà lúc này, mọi người bên trong sảnh lớn đều đã đuổi theo.
Loại cấp bậc tồn tại như thần tiên, cả đời chỉ có thể gặp phải một lần, quả thực là nằm mộng cũng nghĩ không tới, so với gặp phải minh tinh hàng hiệu còn khó hơn, đương nhiên là phải đi theo toàn bộ hành trình để làm quần chúng rồi.
Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đi ra khỏi sảnh lớn, ánh mắt quét hướng về hướng khu kiến trúc phía sau.
Lúc này, một tên bạn học cũ vội mở miệng nói:
- Từ Khuyết, từ bên này đi qua đại lễ đường còn rất xa, không bằng tôi lái xe đưa các cậu qua đó nhé.
Người bên ngoài lập tức hô:
- Không, Từ Khuyết, tôi cho cậu mượn xe. Hai người mau chóng dùng đi, không cần khách khí với tôi.
- Đừng a! Từ Khuyết, dùng xe của tôi đi, chiếc của ta là SUV, ngồi rất thoải mái.
- Không không không, hay là dùng xe của tôi đi, chiếc của tôi là Porsche, Cayenne chính tông.
- Mẹ, Cayenne ghê gớm lắm à? Chiếc của ta là Zotye Auto!
- Các người tranh cái gì? Trong mắt có còn Ngũ Lăng Hồng Quang (Dịch: cũng là một hiệu xe của TQ) của tôi hay không?
Rất nhiều người tranh nhau hô, đều đưa chìa khóa xe tới đây.
Một mặt, bọn họ là muốn lấy lòng Từ Khuyết, một người được tiên tử che chở, vậy tiền đồ của hắn có thể tưởng tượng được.
Mặt khác, bọn họ cũng muốn cho xe của bọn họ nhiễm một chút tiên khí của Khương Hồng Nhan, cho rằng như thế sẽ mang đến đại khí vận.
- Chư vị đồng học, ý tốt của các cậu tôi chân thành ghi nhớ, nhưng tôi không quen lái xe của người khác, thu hồi chìa khoá xe của các cậu đi.
Từ Khuyết cười nhạt khoát tay áo một cái, khước từ ý tốt của mọi người.
Nói đùa, bản bức thánh giàu tới mức nói ra sẽ doạ sợ các ngươi! Lão tử tiện tay liền có thể lấy ra một chiếc hàng không mẫu hạm, còn cần phải lái những chiếc xe này của các ngươi sao?
- Ta nhớ ngươi cũng có mấy chiếc xe đẹp đẽ này mà.
Lúc này, Khương Hồng Nhan nhìn về phía Từ Khuyết, nhẹ giọng cười nói.
Nàng suy đoán, dựa theo tính tình của Từ Khuyết, e rằng vào lúc này sẽ lấy ra một chiếc xe càng đẹp mắt hơn.
Nhưng mà Từ Khuyết khẽ lắc đầu nở nụ cười:
- Không được, bọn họ đều là phàm nhân, nếu như ta bỗng dưng biến ra một chiếc xe, sợ là sẽ doạ sợ bọn họ. Có thể biết điều, vẫn tận lực biết điều một chút.
Nói xong, Từ Khuyết vung tay lên.
"Ầm!"
Trong giây lát, hư không vì đó mà chấn động.
Ở bên trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một toà tiên cung bằng bạch ngọc to lớn hùng vĩ ngang trời xuất hiện, cùng với từng sợi mây lành tỏa ra, tiên vụ lượn lờ, khí thế bàng bạc, như Thiên Đình bên trong thần thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận