Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 207: Thần Uy Sung Năng Pháo Từ Đâu Đến?

Giết người thì cũng chỉ là đầu chạm đất.
Những người ở đây, ai chưa từng thấy cảnh giết người?
Nhưng mà một màn như trước mắt, Từ Khuyết dùng một quyền trực tiếp giết chết mười mấy tên cấm vệ Nguyên Anh kỳ.
Ai đã từng gặp?
Đây cmn vẫn là người sao?
Những người kia đều là cấm vệ Nguyên Anh kỳ đó.
Là sức mạnh trung kiên nhất thủ vệ toàn bộ hoàng cung Hỏa Quốc.
Bình thường bất luận cấm vệ Nguyên Anh kỳ nào đứng ra, đều là tồn tại vô địch trong cùng cấp.
Nhưng bây giờ, lại bị tên phò mã Từ Khuyết đáng chết từ lâu này dùng một quyền giết thành cặn bã.
Tạc Thiên Bang!
Trước đây không ít người nghe được tên bang phái này, đều là tỏ vẻ trêu tức không ngớt.
Thế nhưng bây giờ...
Nhìn trận thế này...
Tạc Thiên Bang thật sự... thật sự là tạc thiên rồi.
Dù Hỏa Hoàng là tồn tại Anh Biến Kỳ tầng sáu cũng trở nên động dung.
- Ác tặc lớn mật, để mạng lại!
Lúc này, bốn tên tướng quân Anh Biến Kỳ tức giận lên.
Cho dù trong lòng ngơ ngác, nhưng bọn họ đã thân kinh bách chiến, không thể ở vào lúc này sợ hãi được.
Thấy thủ hạ của mình bị người chém giết như cỏ rác, nội tâm mấy người lên cơn giận dữ, ngưng tụ pháp quyết mạnh mẽ, như ôm một vòng mặt trời nóng rực giết hướng về phía Từ Khuyết.
Những tu sĩ cùng đám tài tử phía dưới kia đều kinh ngạc sững sờ.
Trời ơi!
Một tên tướng quân Anh Biến kỳ ngày thường đã có vũ lực cường hãn đủ để trấn áp toàn bộ Hoàng thành.
Bây giờ lại là bốn tên tướng quân Anh Biến kỳ liên thủ phát đại chiêu.
Liên thủ như vậy, chỉ sợ ngay cả Hỏa Hoàng vô địch cũng không chống đỡ được.
- Khà khà, Anh Biến Kỳ đúng không? Lão tử không phải chưa từng giết, các ngươi cho rằng các ngươi có thể trâu bò hơn yêu thú lĩnh chủ sao? Cút xuống cho ta.
Từ Khuyết cười gằn một tiếng, căn bản là không đem bốn tên tướng quân Anh Biến kỳ này để vào trong mắt, dường như ở trong mắt hắn, bốn người này không phải là tướng quân Anh Biến kỳ, mà chỉ là bốn con chó chết.
Cốt Linh Lãnh Hỏa lần thứ hai bao phủ nắm đấm, hai cánh hắc hỏa phía sau giương ra, cuốn lên một trận cơn lốc, thân hình lại biến mất.
"Vèo!"
Sau một khắc, hắn trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt một tên tướng quân hộ thành Anh Biến kỳ tầng một, một quyền đập xuống ngực gã.
Ầm!
Hai người đồng thời bị đẩy lui.
Từ Khuyết bị phản chấn ra xa mấy mét, nhưng phần ngực tên hộ thành tướng quân này lại bị ngưng kết thành băng, thân hình thẳng tắp rơi xuống mặt đất.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt rơi xuống mặt đất.
Cả phiến đá đều bị đập ra một cái hố to, tướng quân hộ thành rơi vào trong đó, miệng phun máu tươi, tuy vẫn chưa chết đi, nhưng đã bị thương nặng.
- Ồ, nội tình cũng không tệ lắm, cái bảo giáp trên người ngươi đã cứu ngươi một mạng, nhưng mà điều này cũng không có tác dụng quái gì, ta trước tiên chơi một chút, sau đó lại xuống thu thập ngươi, nhớ dưỡng thương cho tốt đấy.
Từ Khuyết lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt quét về phía tên tướng quân này, nhếch miệng nở nụ cười, giống như một tên ma vương.
"Híttt!"
Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh, triệt để lờ mờ ngơ ngác.
Lại chỉ vẻn vẹn một quyền, ngay cả cường giả Anh Biến kỳ đều bị thiệt lớn.
Chuyện này... Sao có thể?
Tên kia thật sự chỉ là một Nguyên Anh kỳ tầng bảy sao?
Vì sao cảm thấy hắn còn mạnh hơn cường giả Anh Biến kỳ vậy!
Hơn nữa... hắn quá ngông cuồng, không đem đám cấm vệ kia để vào trong mắt chút nào, giống như là đang đùa?
Còn bảo tên tướng quân kia dưỡng thương cho tốt, cmn, cái tên này...
Cường hãn đến mức đáng sợ.
Còn hung hăng đến ngông cuồng.
Mọi người không nhịn được rùng mình một cái.
Hỏa Hoàng cũng trở nên động dung, hai tay hơi nắm chặt, có chút ngồi không yên.
Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, thiếu niên ngày xưa nhặt được từ Đại Minh Hồ kia, sau khi bị phế đi tất cả rồi quăng thi thể nơi biên cương, kết quả vẻn vẹn không tới một năm, lần nữa trở về, lại phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Thực lực như vậy, cho dù là hoàn toàn bế quan tu luyện mười năm hai mươi năm cũng không thể đạt đến được
Rõ ràng nhìn qua cũng chỉ mạnh hơn Nguyên Anh kỳ phổ thông một chút, thế nhưng chiến lực thực tế lại vượt xa không thể tưởng tượng, loại sức mạnh này tuyệt không phải là Nguyên Anh kỳ nên có, đến cùng là tại sao?
Hỏa Hoàng âm lãnh nhìn kỹ Từ Khuyết, trong lòng một mảnh nghi hoặc.
Mà Từ Khuyết lại giương ra hai cánh, chân đạp sấm sét, hóa thành một đạo bóng đen quỷ dị, ở trong đám người biến mất rồi lại tái hiện, đại khai đại hợp, không ngừng thu gặt sinh mệnh.
Từng binh sĩ cấm vệ Nguyên Anh kỳ bị hắn tiếp cận, đều đông thành tượng đá, từ không trung rơi xuống.
Thế là, trong hoàng thành Hỏa Nguyên Quốc xuất hiện cảnh tượng kỳ dị.
Ở trên hoàng cung mênh mông thô bạo, tuyết bay đầy trời, thỉnh thoảng còn mang theo tượng băng rơi xuống...
Một vài học sinh ở lầu tháp xa xa quan sát thấy một màn kỳ cảnh này liền lấy ra bức tranh, múa bút thành văn, vẽ vào trong giấy!
...
Trong hoàng cung, mọi người cũng yên lặng một mảnh không hề có một tiếng động.
Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên triệt để ngây người.
Huyễn Phi trố mắt ngoác mồm, bưng cái miệng nhỏ, con ngươi tràn ngập sợ hãi.
Một đám người của Thiên Hương Cốc càng khiếp sợ thất sắc, ấn tượng đối với Tạc Thiên Bang càng cảm thấy sợ hãi, trong lòng thầm than, thật không hổ là người Tạc Thiên Bang đi ra, thật quá đáng sợ.
Đường Liễu Phong cả người từ lâu bị dọa sợ, ngồi phịch trên mặt đất, ngay cả trận đánh cũng không dám nhìn, y sợ xem thêm vài lần, trái tim của mình sẽ không chịu nổi loại kinh hãi này.
Con ngươi của Hỏa Hoàng dấy lên lửa giận, đó là hỏa diễm chân chính trong cơ thể thiêu đốt ra, ông ta đã triệt để nổi giận.
Sát khí trải rộng tứ phương.
- Người đâu!
Đột nhiên, Hỏa Hoàng vung tay lên.
Nhất thời, cỗ sát ý này trải rộng tứ phương, tất cả mọi người sau khi cảm thụ được, đều rùng mình một cái.
- Hỏa Hoàng là muốn ra tay rồi sao?
Có người không khỏi kinh ngạc nói.
- Bao nhiêu năm rồi. Hỏa Hoàng đã bao nhiêu năm không tự mình động thủ rồi.
- Có người nói tu vi của Hỏa Hoàng đã muốn đột phá Anh Biến Kỳ tầng sáu...
- Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, Hỏa Hoàng thân là vua của một nước, sẽ không dễ dàng động thủ. Bởi vì trên người Hỏa Hoàng gắn với toàn bộ long khí cùng quốc vận của Hỏa Quốc, chỉ cần Hỏa Hoàng động thủ, quốc vận vững vàng của Hỏa Quốc sẽ bị rung chuyển và xung kích...
- Chỉ là Từ Khuyết này quá lợi hại và quá kiêu ngạo, e rằng Hỏa Hoàng không tự mình động thủ, không ai có thể thu thập được hắn.
- Nhắc tới cũng đúng. Ta đã cảm nhận được lửa giận của Hỏa Hoàng, nhưng đáng tiếc, Từ Khuyết này lẽ ra là thiên chi kiêu tử, nhưng lại quá gấp gáp. Hơi có chút thực lực liền chạy tới báo thù, Hỏa Hoàng mạnh mẽ, há hắn có thể chống lại.
...
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Hỏa Hoàng đây là không tiếc để quốc vận của Hỏa Quốc rung chuyển, cũng phải tự mình ra tay đối phó Từ Khuyết, nhưng mà ông ta cũng không làm như thế, mà là kêu lão thái giám bên cạnh lại gần.
Lão thái giám bên cạnh nghe được kêu gọi, giật mình một cái, mang theo biểu hiện sợ hãi, liên tục lăn lộn đến bên cạnh Hỏa Hoàng, run giọng nói:
- Bệ hạ... Bệ hạ, lão nô ở đây.
- Phái người đem Thần Uy Sung Năng Pháo trẫm mới thu được tới!
Hỏa Hoàng tức giận nói.
Giữa không trung, Từ Khuyết nghe được câu nói này, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, trong lòng chấn động.
- CMN! Cẩu Hoàng Đế mới nói cái gì? Ông ta từ đâu có được Thần Uy Sung Năng Pháo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận