Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 956: Đến Lúc Kiếm Lại Một Chút Rồi

- Gào! Thùng đâu?
Husky tỉnh táo lại, lúc này liền tức giận.
- CMN, bản thần tôn vừa nãy để ở chỗ này, cái thùng lớn như vậy biến đâu rồi?
- Nói không còn liền không còn?
- Ai? Ai làm?
- Con mẹ nó ngươi đi ra, đi ra mau!
- Tiên sư nó, ban ngày ban mặt, càn khôn sáng sủa, lại trộm máu chó của bản thần tôn!
- CMN, đi ra đơn đấu!
Husky nhìn núi rừng trống rỗng bốn phía, lớn tiếng rít gào.
- Cái gì, máu chó bị trộm? Ai làm?
Từ Khuyết lập tức làm ra vẻ rất kinh ngạc hỏi.
- Không biết, mẹ nó, quá bẩn thỉu, lại dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này!
Husky lộ ra vẻ phẫn nộ.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, vỗ vai Husky an ủi:
- Tính toán một chút, đối phương có thủ đoạn này, thực lực khẳng định là không đơn giản, bây giờ quan trọng nhất chính là ngươi không bị thương, thế là tốt rồi, như thế nào, không bị thương tổn chỗ nào chứ?
Đối mặt với sự quan tâm bất thình lình của Từ Khuyết, Husky lập tức sững sờ.
- Không... không sao hết.
- Hừm, không sao là tốt rồi, Husky, tiền tài chỉ là vật ngoại thân, quan trọng chính là ngươi không có chuyện gì, hiểu chưa?
Từ Khuyết gật đầu nói.
Trong nháy mắt Husky liền ngây người, trong lòng nổi lên gợn sóng, tỏ vẻ cảm động nói:
- Hiểu rồi, bản thần tôn đã hiểu. Hoạn nạn mới thấy chân tình. Tiểu tử, thì ra ngươi quan tâm tới bản thần tôn như vậy, là bản thần tôn hiểu lầm ngươi.
- Haizz, đừng nói những lời này, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, tất cả đều ở trong lòng, không cần phải nhiều lời.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, che ngực nói.
- Ừm!
Husky cảm động gật đầu.
- Vậy làm sao bây giờ? Bản thần tôn vừa rồi còn chưa lấy máu chó ra liền đã bị trộm, chúng ta làm sao trở lại đây? Hay là... bản thần tôn thử lấy máu của mình xem,
- Hey hey hey, đừng, Ta làm sao có thể thật sự để cho ngươi bị thương chảy máu được. Quên đi, việc này để tự ta nghĩ biện pháp, khẳng định sẽ không thành vấn đề.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì cả, nói chung ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thương chảy máu.
Từ Khuyết tỏ vẻ kiên định nói, giọng điệu không cho phép phủ định.
Trong nháy mắt viền mắt của Husky liền ướt át, giống như bây giờ mới rõ ràng Từ Khuyết mới là bằng hữu thật sự của nó, trong lòng cảm khái vạn ngàn.
Người tốt a!
Thì ra bản thần tôn ở trong lòng hắn, lại có địa vị quan trọng như vậy, trước đây bản thần tôn không nên trách oan hắn không có lương tâm.
- Được rồi, ta giải quyết những tài liệu khác trước đã. Bây giờ còn thiếu hoa lộ vạn năm, hẳn là tương đối dễ tìm. Còn có Bất Hủ Hắc Cốt Hôi cùng Bất Hủ Bạch Cốt Hôi gì đó, chúng là cái quái gì?
Từ Khuyết nhíu mày nói.
Khương Hồng Nhan lại ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Tro cốt Bất Hủ?
- Đúng rồi, tiểu cô nương, ngươi biết vật này à?
Từ Khuyết hỏi.
Khương Hồng Nhan gật gật đầu:
- Ở Huyền Chân đại lục, xương cốt của di hài tiên nhân được gọi là Bất Hủ Cốt! Tro cốt Bất Hủ kia, có phải chính là chỉ tro cốt của tiên nhân hay không?
- Ồ? Còn có cách gọi này nữa ư?
Từ Khuyết ngạc nhiên, lập tức lắc đầu:
- Nếu thực sự là muốn tro cốt của tiên nhân, vậy thì phiền phức rồi. Chỗ này còn không biết có cường giả Tiên Nhân Cảnh tồn tại hay không.
- Gào, cho dù là có, chúng ta cũng chỉ có thể chạy! Làm sao có khả năng lấy được tro cốt?
Lúc này Husky hoảng sợ nói.
Từ Khuyết cười nhẹ:
- Phí lời, khẳng định là phải đi tìm tiên nhân đã chết.
- Tiên nhân đã chết? Bây giờ đi đâu để tìm?
Husky hỏi.
- Khà khà, đương nhiên là phải vận dụng thủ đoạn rồi.
Từ Khuyết lúc này nở nụ cười.
Hắn trực tiếp cởi giày ra, gọi ra hệ thống, lập tức mở ra Khí Vận Quang Hoàn, trong lòng nghĩ tới tro cốt bất hủ, đồng thời ném giày lên trên không.
Ném giày hỏi đường!
Đây chính là biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp trực tiếp nhất.
Hai, ba giây sau, "Lạch cạch" một tiếng, giày đột nhiên rơi xuống đất.
Từ Khuyết lập tức đóng Khí Vận Quang Hoàn lại, con ngươi quét qua, lập tức kinh ngạc một trận.
Giày của hắn lại là gót giày rơi xuống đất, mũi giày lại hướng lên trên không.
- CMN, đây là có ý gì?
Từ Khuyết há hốc mồm, tình huống này vượt qua dự liệu của hắn.
Chiêu ném giày hỏi đường này trước đây đều có thể chuẩn xác vạch ra phương hướng, lúc này lại chỉ về phía bầu trời, chẳng lẽ tro cốt bất hủ ở trên trời ư?
- Tiểu tử, khả năng đây là nói, ngươi sao không lên trời luôn đi!
Husky vuốt cằm chân thành nói.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, nhìn chiếc giày, suy nghĩ.
Không được, phải thử một lần nữa!
Hắn lúc này cắn răng, sau khi hệ thống thăng cấp, điểm trang bức trên người cũng chỉ còn sót lại mười mấy vạn, Khí Vận Quang Hoàn vừa mở ra, tiêu hao thực sự là quá lớn, rất là đau lòng.
Nhưng bây giờ đã hết cách rồi, vì để về được tứ đại châu, chỉ có thể không thèm đến xỉa thôi.
Vèo!
Trong nháy mắt, hắn lần nữa mở ra Khí Vận Quang Hoàn, hướng về không trung ném giày ra.
Trong chốc lát, giày lần nữa rơi xuống mặt đất.
Mà lần này, Từ Khuyết triệt để ngơ ngác.
Giày vẫn là gót giày rơi xuống đất, mũi giày hướng lên trời như trước.
Lần thứ nhất có thể nói là trùng hợp, nhưng bây giờ lần thứ hai cũng như vậy.
Chẳng lẽ, trên trời của một giới này, thật sự có tro cốt của tiên nhân? CMN, ai tung lên đó thế?
- Đậu phộng, tiểu tử, thật sự phải bay lên trời kìa!
Husky lập tức kinh hô.
Khương Hồng Nhan cũng kinh ngạc, nàng từng thấy sự thần kỳ của chiêu ném giày hỏi đường này của Từ Khuyết, nhưng bây giờ liên tiếp hai lần, mũi giày đều chỉ lên trên trời, hiển nhiên là có vấn đề.
Nói rõ một giới này cũng không tồn tại di hài tiên nhân, chỉ có thể lên trên trời tìm.
Nhưng vòm trời mênh mông, muốn ở trên trời tìm được xương cốt của tiên nhân, chuyện này e rằng còn khó khăn hơn cả việc mò kim đáy biển.
- Xong, lẽ nào thật sự không thể quay về?
Sắc mặt của Từ Khuyết lập tức cứng lại.
- Ca, ngươi đừng vội, không phải là còn thiếu những tài liệu khác hay sao? Không bằng chúng ta tìm những thứ khác tới trước, sau đó lại nghĩ cách lên trên trời tìm.
Lúc này, Từ Phỉ Phỉ mở miệng đề nghị.
Tính cách cùng trí thông minh của nàng đều rất tốt, vào lúc này đã thể hiện ra lý trí cùng dòng suy nghĩ vô cùng rõ ràng.
Tuy rằng kiến nghị này cũng không mang đến trợ giúp đối với việc tìm kiếm tro cốt tiên nhân, nhưng trước mắt Từ Khuyết có thể làm, tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy.
Trước tiên tìm tới hoa lộ vạn năm, cuối cùng lại đi tìm tro cốt.
- Được rồi, ta xem thử xem hoa lộ vạn năm ở đâu.
Cuối cùng, Từ Khuyết gật đầu, lần nữa mở ra Khí Vận Quang Hoàn, ném giày đi.
Lạch cạch!
Ngay sau đó, giày rơi xuống đất, mũi giày rốt cục không lại chỉ lên bầu trời nữa, mà là chỉ về phía nam.
Phương hướng này, cũng vừa hay là phương hướng mà bọn Mạc Minh Uyên đào tẩu lúc trước kia.
- Cũng may là hoa lộ không phải ở trên trời, bằng không ta thật sự phải ói máu rồi.
Từ Khuyết thở phào nhẹ nhõm.
Vạn năm hoa lộ, tên như ý nghĩa, chính là hoa lộ đã tồn tại vạn năm, đoán chừng vật này cũng chỉ có thể ở nơi bí mật không thấy ánh mặt trời, không người tới lui, mới có thể tìm tới.
Bây giờ giày đã vạch ra phương hướng, Từ Khuyết cũng không lãng phí thời gian nữa, lúc này thu thập một phen, đoàn người liền khởi hành ra đi.
Bọn họ bước vào núi rừng, tiến lên.
Dọc theo đường đi, Từ Khuyết cũng thỉnh thoảng tung giày, điều chỉnh phương vị, vẫn hướng thẳng phía nam mà đi.
Hai ngày sau, đoàn người bước ra khỏi núi rừng, đối mặt với ánh mặt trời trên không trung chiếu rọi xuống, hơi ngây người.
Trước mắt là một ngọn núi cao lớn, trên núi có xây dựng một toà thành trì to lớn hùng vĩ, sông đào bảo vệ xung quanh thành như là thác nước chảy xuôi, bốn phía còn tràn ngập sương mù.
Xa xa nhìn tới, toà thành trì này, giống như tiên thành.
- Gào, chỗ này không đơn giản.
Husky lúc này kêu lên.
Từ Khuyết thì lại nhíu mày, có chút ngờ vực.
Dựa theo giày chỉ dẫn, hắn xác định cái phương hướng này là chính xác.
Nhưng hoa lộ vạn năm, không phải là ở nơi hẻo lánh không người sao? Làm sao có khả năng ở bên trong thành trì này?
- Xem ra là có người nắm giữ loại hoa lộ vạn năm kia.
Từ Khuyết hơi lắc đầu, đưa tay vuốt tóc trên trán, trên gương mặt đẹp trai lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nơi có người, thì sẽ có ngạc nhiên mừng rỡ!
Đến lúc thu về một chút điểm trang bức rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận