Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 492: Mọi Người Tiếp Tục Hô

Mười một bóng người.
Cũng mặc áo bào đen, dùng mặt nạ che đi, khí thế mạnh, giống như một tổ chức bí ẩn, giáng lâm từ trên không trung.
Giọng nói của bọn họ như thanh âm trên trời cao, vang vọng khắp toàn trường.
Thời khắc này, toàn trường đều yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn mười một người này từ trên trời hạ xuống, dáng vẻ khó có thể tin.
Tạc Thiên Bang... Thật sự đến rồi!
Bọn họ từ trên trời hạ xuống, khí thế mạnh mẽ, hơn nữa tất cả đều là cường giả Anh Biến kỳ!
Hơn nữa... Tôn Ngộ Không kia thế mà lại chính là Bang chủ Tạc Thiên Bang?
Một hầu tử Dị tộc tu vi Nguyên Anh kỳ, lại có thể dẫn dắt một đoàn người đều là cường giả, trở thành bang chủ một bang?
Trời ạ! Sao có thể có chuyện này?
Đám người Tô Linh Nhi rung động nhất, cực kỳ kinh ngạc.
Các nàng chỉ nghe Tôn Ngộ Không nói hắn là người Tạc Thiên Bang, nhưng cho tới nay ở bên ngoài đều không có tin tức liên quan tới "Tôn Ngộ Không", cho nên khi bị Yêu thú công phá bộ lạc với quy mô lớn, bọn họ cũng bắt đầu hoài nghi Tôn Ngộ Không có phải đã lừa bọn họ hay không.
Nhưng hiện tại lại nghe Tôn Ngộ Không chính là Bang chủ Tạc Thiên Bang, đám Dị tộc đều bừng tỉnh.
Chẳng trách.
Chẳng trách lại không nghe được tin tức liên quan tới "Tôn Ngộ Không", bởi vì Bang chủ Tạc Thiên Bang vốn rất thần bí, chưa từng nghe nói.
Hiện tại đã hiểu rõ, cũng là bởi vì Tôn Ngộ Không là Bang chủ, nếu chưa từng nghe nói tới Bang chủ, thì chuyện chưa từng nghe nói Tôn Ngộ Không cũng rất bình thường.
Mà Yêu thú tộc lại vô cùng sợ hãi, bọn chúng vốn cho rằng Tôn Ngộ Không kia chẳng có gì ghê gớm, thậm chí hắn cũng không phải người của Tạc Thiên Bang, thế mà bây giờ lại nghe được đó là Bang chủ n Bang, nhất thời đều biến thành mờ mịt.
- Không thể, tuyệt đối không thể! Các ngươi... các ngươi sao có thể để một hầu tử Dị tộc, hơn nữa còn chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ dẫn dắt các ngươi?
Lúc này, Lâm Dịch Yêu thú tộc nói với vẻ khó có thể tin.
Sắc mặt của gã âm trầm đến cực điểm, cho dù thực lực của gã không tầm thường, cũng là Anh Biến kỳ tầng bốn, nhưng đối mặt nhiều cường giả Anh Biến kỳ tầng ba như vậy, gã vẫn đứng ngồi không yên.
Bạch!
Ánh mắt lạnh lẽo của mười một người này xuyên qua mặt nạ, âm u nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch.
- Ai nói lão Tôn chỉ là Nguyên Anh kỳ?
Lúc này, một âm thanh sắc bén đột nhiên đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Sau đó một tiếng nhạc vang lên.
"Thịch thịch thịch... Thịch thịch... Thịch thịch..."
Tiểu Đao Hội nhạc dạo trong Đại Thoại Tây Du vang vọng toàn trường.
Tất cả mọi người có mặt ở đâyđột nhiên cảm thấy hô hấp hơi ngưng lại, mặt lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt đồng thời nhìn lên trời.
Chỉ thấy một bóng người đang cưỡi mây đạp gió, xuất hiện giữa cảnh yên tĩnh kia.
Trên người hắn mặc Hoàng Kim giáp, đầu đội Phượng Sí Tử Kim Quan, chân đạp Ngẫu Ti Bộ Vân Lý, toàn thân trang phục của Tôn Ngộ Không, trong tay cầm một cây gậy vàng óng ánh, tuy không phải Kim Cô Bổng trong truyền thuyết, nhưng khí thế cũng đủ khiến toàn trường kinh sợ.
"Ầm!"
Một tiếng động thật lớn vang lên, Từ Khuyết lợi dụng ngụy trang khôi lỗi để hóa thân thành Tôn Ngộ Không, từ từ hạ xuống đất, đám mây dưới chân biến mất, chân vừa chạm xuống mặt đất đã rạn nứt tại chỗ.
Khí thế bức người này khiến tất cả mọi người không thể nhìn thẳng.
- Chuyện này... Làm sao có khả năng?
- Anh Biến kỳ tầng ba!
Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều choáng váng tại chỗ, vô cùng kinh hãi.
Hơn một năm trước, hầu tử này rõ ràng mới chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng sáu, nhưng hôm nay đã đạt tới Anh Biến kỳ tầng ba, điều này khiến tất cả mọi người không thể tiếp thu.
Chuyện kinh người như vậy, làm sao có thể xảy ra?
Đây nhất định là một con hầu tử giả?
- Tôn Ngộ Không!
Giữa không trung, Tô Linh Nhi vô cùng mừng rỡ, kinh ngạc thốt lên.
Lúc này nàng có thể thở phào nhẹ nhỏm, chỉ còn vui sướng và ngạc nhiên mừng rỡ.
Từ Khuyết dùng phương thức loại này ra trận, còn mang theo nhiều người của Tạc Thiên Bang như vậy, đối với bất kỳ người nào cũng có lực trùng kích.
Hơn nữa hiện tại chính là thời khắc nguy cơ của Dị tộc, đám người Tô Linh Nhi hầu như đã tuyệt vọng, chuẩn bị tư thế chết.
Nhưng mà Từ Khuyết đã tới, vô cùng khí phách, khí thế vạn trượng lên sàn.
- Ta tới chậm rồi.
Ánh mắt Từ Khuyết rơi lên chiến trường, nhìn thấy vô số thi thể Dị tộc, lạnh lùng nói.
- Ngươi chính là Tôn Ngộ Không sao?
Lúc này, Lâm Dịch đã phục hồi tinh thần, đột nhiên mở miệng hỏi.
Dù sao gã cũng là cường giả của Yêu thú tộc, thống lĩnh mấy vạn Yêu thú, vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng thời cơ để gã mở miệng và thái độ đều không đúng, sau khi Từ Khuyết nhìn thấy nhiều thi thể của Dị tộc như vậy đã vô cùng giận dữ, nghe được câu hỏi này, càng là lửa cháy đổ thêm dầu.
- Ta XXX ngươi, ta không nhiều lời với ngươi, nhanh nhận lấy một gậy của lão Tôn!
Từ Khuyết mắng một tiếng, đột nhiên giơ lên gậy sắt trong tay, phóng lên trời, đánh tới Lâm Dịch.
Lâm Dịch biến sắc, nhanh chóng xuất ra pháp quyết đối kháng.
Xưa nay gã chưa từng thấy người nào trực tiếp như vậy, vừa lên đã ra tay, quá mức bá đạo.
Nhưng gã cũng không hề sợ hãi, gã mở miệng chính vì sợ mười mấy người Tạc Thiên Bang sẽ đồng loạt ra tay, nếu như vậy gã khẳng định không thể đánh lại.
Nhưng hiện tại chỉ có mình Từ Khuyết ra tay, hơn nữa hắn còn lựa chọn cận chiến, loại đấu pháp này, cho tới bây giờ gã chưa từng biết sợ.
- Muốn chết!
Lúc này, Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, tay nắm thành quyền, sau lưng gã hiện lên một bóng đen, giống như một đầu trâu lớn.
Tô Linh Nhi thấy thế, vội vã hô:
- Tôn Ngộ Không, cẩn thận, nó là một đầu Ngưu Ma, trong cơ thể có một huyết mạch tổ tiên Ngưu Ma, lực lớn vô cùng.
"Ầm!"
Nhưng gậy sắt của Từ Khuyết đã đánh lên nắm đấm của Lâm Dịch, một tiếng nổ vhật lớn, sóng khí bao phủ ra, hai người đồng thời bị đánh bay về sau.
Gậy sắt trong tay Từ Khuyết vỡ vụn tại chỗ khiến trong lòng hắn hơi kinh hãi.
Đầu Ngưu Ma này cũng quá mạnh đi? Chẳng trách có thể đánh nát Thần Uy Sung Năng Pháo, xem ra thực lực thân thể thật sự không thể coi thường.
Nhưng lúc này trong lòng Lâm Dịch cũng vô cùng ngạc nhiên, khó có thể tin tưởng, con khỉ trước mắt này lại có sức mạnh cường thịnh như thế, lần giao thủ vừa nãy lại có sức lực ngang với gã.
Phải biết, bề ngoài gã chỉ có tu vi Anh Biến kỳ tầng bốn, nhưng trên thực tế gã nhận được truyền thừa Luyện Thể Thuật, còn kế thừa một ít huyết mạch tổ tiên, thân thể vô cùng mạnh mẽ, trong Yêu thú tộc có thể đấu một trận với Anh Biến kỳ tầng sáu.
Thế mà hiện tại, gã gặp phải đối thủ, hơn nữa chỉ là một hầu tử Anh Biến kỳ tầng ba, điều này khiến gã có chút khó có thể tiếp thu.
- Hiện tại ngươi không còn pháp khí, làm sao đánh được với ta?
Lâm Dịch cười lạnh nói, muốn chiếm được khí thế về mặt uy phong.
Nhưng Từ Khuyết chỉ xem thường nở nụ cười:
- Khôòn pháp khí, ngươi sẽ thảm hại hơn!
Nói xong, hắn cũng nắm tay thành quyền, triển khai Minh Vương Trấn Ngục Thể, cả người chảy xuôi từng sợi lôi điện và hỏa diễm, chính là hai loại thuộc tính đã viên mãn, trực tiếp nhằm phía Lâm Dịch.
Ầm!
Lâm Dịch cũng dùng quyền chống đỡ, hai người tiếp tục giao thủ, khí thế so với lần trước còn kinh khủng hơn.
Sắc mặt của Dị tộc và Yêu thú tộc không giống nhau, khi Lâm Dịch đánh nát pháp khí Từ Khuyết, đám người Dị tộc đều cảm thấy sợ hãi, còn đám Yêu Thú lại mừng như điên.
Hiện tại nhìn thấy Từ Khuyết lựa chọn dùng nắm đấm g cùng Lâm Dịch, đám Dị tộc đều bất an lo lắng, Yêu thú tộc lại chỉ cười trên sự đau khổ của người khác, vẻ mặt châm chọc.
Ầm ầm!
Ầm mấy tiếng, nắm đấm của hai người đánh vào nhau, toàn bộ hư không đều bị đánh đến méo mó, gần như nứt toác.
Nhưng kết quả lần này lại khiến tất cả mọi người chấn kinh.
Lâm Dịch bị đánh bay, nắm tay nứt toác ra, máu tươi chảy xuôi.
Mà Từ Khuyết lại không hư hại chút nào, cười lạnh đứng giữa không trung, hung hăng nói: - Ta nói rồi, không dùng pháp khí, ngươi sẽ càng thảm hại hơn!
Trong khoảnh khắc, toàn trường lại rơi vào yên tĩnh.
Yêu thú tộc đều há hốc mồm, trợn mắt há mồm.
Người có thân thể mạnh mẽ nhất trong tộc của bọn chúng lại bị thương, bị một Dị tộc hầu tử dùng nắm đấm đánh bị thương.
Đám người Dị tộc cũng vô cùng kinh ngạc.
Sau một khắc, đám người Dị tộc đều lấy lại tinh thần, hai mắt sáng ngời, kích động hô to lên.
- Vu Yêu Hoàng!
- Vu Yêu Hoàng!
- Vu Yêu Hoàng!
...
Khóe miệng Từ Khuyết giật giật.
Mẹ nó, đừng gọi Vu Yêu Hoàng được không? Ta đánh quyền làm sao lại dơ, các ngươi mới là Vu Yêu Hoàng!
Hắn vô cùng căm tức, dùng tất cả tức giận phát tiết lên người Lâm Dịch.
Lâm Dịch vốn bị đánh bay, trong lòng vô cùng kinh sợ, thậm chí còn chưa đứng vững.
Sau đó chỉ nghe "Ầm" một tiếng, nắm tay của Từ Khuyết đã đánh tới, trực tiếp đập lên ngực của gã.
"Phốc!"
Lâm Dịch giơ tay cố gắng chống đỡ, nhưng sức mạnh khổng lồ kia khiến gã chấn động đến mức không nhịn được mà phun máu.
Còn không đợi gã phản ứng lại, một quyền tiếp theo của Từ Khuyết đã đánh tới, đấu pháp nhanh chóng như chớp giật, trực tiếp khiến Lâm Dịch có cảm giác nghẹn thở.
- Vu Yêu Hoàng! Vu Yêu Hoàng!
Đám Dị tộc thấy cảnh này, vô cùng kích động, thanh âm trợ uy không dừng lại chút nào.
Từ Khuyết càng nghe càng tức, nắm đấm càng lúc càng nhanh, trực tiếp xem Lâm Dịch là đống cát, liên tục đánh gã.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Lâm Dịch hoàn toàn bị đánh đến ngơ ngác, cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Gã rõ ràng cảm ứng được Từ Khuyết là càng đánh càng tức giận, càng đánh càng nhanh.
Điều này khiến gã khóc không ra nước mắt, có loại xúc động muốn phun máu.
Lão tử đến cùng đã chọc giận ngươi chỗ nào. Tại sao ngươi lại càng đánh càng tàn nhẫn.
Nhưng mà, phía dưới đám Dị tộc càng xem càng kích động.
Có người kinh ngạc nói:
- Các ngươi mau nhìn, Vu Yêu Hoàng điện hạ dường như càng đánh càng lợi hại.
- Đúng rồi, vì sao lại như vậy?
- Khẳng định là thanh âm trợ uy của chúng ta làm hắn cảm thấy kích động.
- Không sai, mọi người tiếp tục cổ vũ! Vu Yêu Hoàng, Vu Yêu Hoàng, Vu Yêu Hoàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận