Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 484: Tạc Thiên Bang Kỳ Hoa

Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng khí thế mạnh mẽ vô hình phóng lên trời.
Mười một cường giả Anh Biến kỳ đồng thời cúi lạy một người, tình cảnh này quả thực rất chấn động, khiến những người ở đây đều khiếp sợ.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết xếp hạng vào "Một người làm bộ thành tất cả", đặc biệt khen thưởng mười ngàn điểm trang bức!
Tiếng hệ thống thông báo đột nhiên vang lên trong đầu, Từ Khuyết không khỏi kinh ngạc, lần này thế mà lại khen thưởng mười ngàn điểm trang bức, cũng quá rộng rãi rồi.
Hiển nhiên lần trang bức này có độ khó rất lớn, trước tiên phải tạo được uy danh cho Tạc Thiên Bang, còn phải nâng cao danh tiếng của mỗi thành viên trong bang, cuối cùng tất cả uy danh đó lại thuộc về một mình Từ Khuyết, làm được chuyện này cần có thời gian và sự nỗ lực.
- Sao... Cao có thể?
Lúc này, Trương Đan Sơn và tám Trưởng lão Thiên Võ Tông trong phòng hội nghị đã há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chuyện đang diễn ra bên ngoài cửa, trong lòng kinh hãi.
Có thể để mười một cường giả Anh Biến Kỳ cúi lạy như vậy làm thế nào hắn có thể làm được?
Rõ ràng đều là Anh Biến kỳ, tại sao có thể làm đến bước này?
Chẳng lẽ... sau lưng Từ Khuyết còn có thế lực đáng sợ ủng hộ? Mới để nhiều cường giả Anh Biến kỳ đối với hắn như vậy.
Đám người Thiên Võ Tông càng nghĩ thì trong lòng càng sợ.
Mà tất cả mọi người của Thái Dịch Phái lại trở nên lờ mờ ngay ngốc.
Tiêu Viêm thiếu hiệp kia lại chính là Từ Khuyết đại danh đỉnh đỉnh?
Trời ạ, chuyện này... là họ đang nằm mơ sao? Hóa ra người mà chúng ta biết lại chính là Từ Khuyết thiếu hiệp.
- Hóa ra... hắn chính là Từ Khuyết.
Tô Vân Lam cũng ngơ ngác, dường như vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Dù sao cái tên Từ Khuyết ở Hỏa Nguyên Quốc vốn vô cùng chấn động, so với Tiêu Viêm Tạc Thiên Bang còn nổi danh hơn vô số lần.
- Tạc Thiên Bang Bì... Bì tôm ở đây, bọn ngươi còn không mau quỳ xuống!
Lúc này, Husky cũng mở miệng, mặc dù đối với cái tên mới này nó cảm thấy rất không quen, nhưng nó vẫn phối hợp hô lên.
Nhưng mọi người cũng không để ý đến Husky, ánh mắt của mọt người đều rơi trên người Từ Khuyết.
Trên mặt hắn mang theo ý cười, con ngươi đen kịt như mực, thâm thúy giống vũ trụ rộng lớn, trong đó còn cả sự sắc bén, vô cùng hung hăng.
Đây chính là khí chất một đại nhân vật của bang phái lớn, thực lực mạnh mẽ và tự tin, không sợ gì trên thế gian.
- Từ Khuyết!
Lúc này, Trương Đan Sơn lộ vẻ dữ tợn, tay nắm chặt, gằn giọng hô.
Ông ta vô cùng hận Từ Khuyết, lúc trước có lẽ có kiêng kỵ, nhưng hiện tại thấy Từ Khuyết xuất hiện, còn xuất khẩu cuồng ngôn, lửa giận trong lòng ông ta hoàn toàn bị thiêu đốt, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng và sát ý nồng đậm.
- Đừng gọi tên ta, ngươi không tư cách gọi tên ta.
Từ Khuyết cười nhạt nói, dáng vẻ vô cùng gợi đòn.
Điều này khiến Trương Đan Sơn càng căm tức, tựa như sắp mất đi lý trí, cả người phát ra uy thế khủng bố, giống như một con chó điên, muốn xông tới xé Từ Khuyết thành hai nửa.
Loại uy thế nghẹt thở này tựa như khí tức tử vong, bao phủ toàn trường khiến sắc mặt tất cả mọi người không khỏi tái nhợt, sống lưng phát lạnh.
- Trương Đan Sơn, muốn đánh thì ra tay đi. Trốn ở trong đó nổi giận thì tính gì? Tạc Thiên Bang ta tùy tiện phái ra một người cũng có thể dùng một chân giẫm chết ngươi. Không tin thì ngươi tự chọn đối thủ, tránh để ngươi nói chúng ta nhiều người bắt nạt ít.
Từ Khuyết cười híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trương Đan Sơn, đồng thời dùng thần hồn khống chế những phân thân kia.
Sau đó, Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết khẽ vung quạt giấy trong tay, mở miệng nói: - Trương Đan Sơn, ngươi xem ở nơi này ta có cảnh giới thấp nhất, không bằng ta chấp ngươi một tay, ngươi đánh một trận với ta đi.
"Híttt!"
Nhất thời, mọi người ở đây cùng hít một ngụm khí lạnh.
Vị Hoa Vô Khuyết thiếu hiệp này cũng quá trâu rồi? Hắn mới có tu vi Anh Biến kỳ tầng một, so với Trương Đan Sơn còn kém hơn năm tầng, thế mà còn dám nói chấp một tay?
Sau một khắc, Diệp Lương Thần Tạc Thiên Bang cũng mở miệng:
- Ngày tốt như thế này thích hợp nhất là đánh một trận với những người tự nhận có năng lực xuất chúng, Trương Đan Sơn, nếu ngươi cảm thấy ngươi có thực lực thì đấu cùng ta một trận đi, ta có một trăm phương pháp để ngươi không còn trên thế gian này nữa.
Rào!
Mọi người ở đây đều ồ lên.
Đám thiên tài Tạc Thiên Bang này thật là trâu bò, một người khí phách hơn so với một người.
Lúc này, lại có một người đi ra,
Là Tạc Thiên Bang Lý Bạch.
Một tay hắn cầm kiếm, một tay ôm một bình rượu, say khướt bước đi nói:
- Hôm nay có rượu hôm nay say, đến, được! Đại hà chi kiếm thiên thượng lai... mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành! Trương Đan Sơn, máu của ngươi, mang lại cho ta nguồn cảm hứng. Thế gian này, ai có thể tiếp một chiêu kiếm của ta?
Ôi mẹ ơi!
Mọi người ở đây tiếp tục bị sợ.
Không hổ là Tạc Thiên Bang Lý Bạch đệ nhất tài tử ở Hoàng thành. Mở miệng ra đã thấy thơ, hơn nữa còn cường thế như vậy, ai có thể tiếp một chiêu kiếm cua ta? Lời nói như thế, sợ rằng chỉ có đám thiên tài Tạc Thiên Bang mới có tư cách nói ra khỏi miệng đi.
...
- Tại sao ngươi lại gọi ta?
Lúc này, một tiếng nói trầm thấp cổ quái vang lên, sau đó, một người khoác áo bào đen đi ra.
Mọi người đều ngẩn ra, chỉ nhớ rõ người này vừa tự giới thiệu mình tên là Ngũ Ngũ Khai, một cái tên thật kỳ quái, hơn nữa còn chưa từng nghe nói.
Mà "Ngũ Ngũ Khai" lại trực tiếp bước lên, há mồm ra mắng:
- Trương Đan Sơn, con mẹ ngươi, lão tử bất kể ngươi là con cháu gì của Trương Tam Phong đánh Thái Cực Quyền Thái Cực Kiếm Pháp! Không cần phí lời, không phục thì xông lên!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngây ngốc.
Quỷ gì đây? Người này cũng quá trâu bò rồi, vừa lên đã phun lời thô tục, hơn nữa còn nói trôi chảy như vậy, khiến người ta nghe mà tinh thần sảng khoái, quả thực là một dòng nước trong ở giới thô tục.
Lợi hại lợi hại, không hổ là một thành viên của Tạc Thiên Bang.
"Thịch thịch thịch thịch thịch..."
Đang lúc này, một tiếng nhạc kỳ quái đột nhiên vang lên.
Lại một thành viên của Tạc Thiên Bang đi ra, bước đến cạnh Ngũ Ngũ Khai, trong tay kẹp một điếu thuốc, mở miệng hát:
- Ta là kẻ lợi hại nhất trong giới LOL, ta có thể dùng tay thay đạn...
Hát đến đoạn này, hắn đột nhiên dừng lại, đưa tay chống trán, thương cảm nói:
- Híc, thật không tiện, cảm động quá rồi!
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu người tên "Xà Bì Quái" muốn làm gì! Tại sao đột nhiên lại hát, hơn nữa còn khó nghe như vậy...
Nhưng mà Xà Bì Quái không để ý, không để ý tới ánh mắt quái lạ của tất cả mọi người, đột nhiên nâng điếu thuốc trong tay lên hít một hơi.
Sau đó hắn lớn tiếng qlên:
- Hút một điếu thuốc tựa thần tiên! Trương Đan Sơn, với thực lực này của ta, chỉ cần một chiêu, đánh ngươi đến mức nát bét thành một mảnh Thái Bình Dương! Có giỏi đến chiến!
Bên cạnh Ngũ Ngũ Khai lập tức mở miệng:
- Ầy, ta có một vấn đề a.
- Lô Bản Vĩ câm miệng!
Xà Bì Quái trực tiếp cắt ngang.
Ngũ Ngũ Khai nhất thời căm tức mắng một câu:
- XXX ngươi a!
...
Lúc này tất cả mọi người đã hoàn toàn mờ mịt, ánh mắt dại ra nhìn tình cảnh này.
Hai thành viên của Tạc Thiên Bang này, sao có thể tươi mát thoát tục như vậy? Quá khác biệt rồi. Thế gian hiếm có.
Vừa lên đã nói lời thô tục, hơn nữa nói đến mức người mình cũng không buông tha, thực sự là quá đáng sợ rồi.
Tạc Thiên Bang quả thực trâu bò.
Tạc Thiên Bang, quả thực không phải người bình thường có thể gia nhập.
...
- Làm gì thế?
Lúc này, lại có một thành viên của Tạc Thiên Bang đi ra, chính là Tạc Thiên Bang Tiết Chi Khiêm.
Ánh mắt của hắn rơi vào Ngũ Ngũ Khai cùng Xà Bì Quái quát:
- Bệnh thần kinh à? Chỉnh hàng ngũ lại đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận