Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1510: Cũng Không Phải Chuyện Xấu

- Ca!
Một giọng nói đầy hưng phấn vang lên, Từ Phỉ Phỉ mừng rỡ chạy vội tới Từ Khuyết.
Nàng không hề lao vào ôm ấp.
Nàng chỉ như một đứa nhỏ kiểm tra bài đạt được max điểm, vội chạy về tìm gia trưởng khoe khoang, kéo ống tay áo của chính mình, lộ ra một đôi tay nhỏ trắng nõn non mềm, đi tới trước mặt Từ Khuyết, đắc ý nói:
- Ca, ngươi xem, mau nhìn!
- Nhìn cái gì?
Từ Khuyết trừng mắt, có chút mộng.
- Mềm hay không? Trắng hay không? Có đẹp hay không?
Từ Phỉ Phỉ một lần hỏi liền ba câu trí mạng.
Từ Khuyết trợn tròn mắt:
- Có thể giữ lại chút mặt mũi không? Từ gia chúng ta gia khiêm tốn và biết điều đâu?
- Phi, Từ Khuyết, ta đã nói với ngươi, hiện tại ta đã thoát thai hoán cốt, hơn nữa còn là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, không phải là người bình thường, ta muốn đơn đấu với ngươi!
Từ Phỉ Phỉ vô cùng đắc ý, khôi phục bộ mặt thật dĩ vãng.
Trong nhận thức của nàng, chỉ cần là tu luyện ra linh khí, có thể triển khai pháp quyết, thì chính là không phải người bình thường, mà là tiên nhân, mà ca ca Từ Khuyết của nàng, cũng là tiên nhân.
Vì thế tiên nhân cùng tiên nhân đánh nhau, ai thắng ai bại, phải đánh một trận mới biết.
- Đơn đấu với ta? Ha ha, ngươi hỏi các chị dâu của ngươi xem, ngươi có thể đánh được ta không? Ca ca ngươi đã là Đại La Kim Tiên, mà ngươi mới chỉ là Nguyên Anh kỳ, quá yếu.
Từ Khuyết tỏ vẻ xem thường lắc lắc đầu.
- Đại La Kim Tiên?
Từ Phỉ Phỉ kinh ngạc, có chút mơ hồ nhìn về phía Khương Hồng Nhan:
- Hồng Nhan tỷ, Đại La Kim Tiên lợi hại hay Nguyên Anh kỳ lợi hại?
Khương Hồng Nhan cười nhạt:
- Đại La Kim Tiên lợi hại, thế nhưng hắn không dám bắt nạt ngươi.
- A! Hóa ra ta vẫn không vượt qua được hắn.
Từ Phỉ Phỉ nhất thời có chút ủ rũ.
Lạc thú và động lực lớn nhất của nàng, chính là nhanh chóng tu luyện trở nên mạnh mẽ, vượt qua Từ Khuyết, trở lại thời gian khi còn bé ở Địa Cầu, có thể ức hiếp người ca ca Từ Khuyết này,
Nhưng hiện tại hi vọng thất bại rồi.
- Ngươi muốn lợi hại hơn ta như thế sao?
Từ Khuyết cười nhẹ, hỏi.
- Đương nhiên rồi!
Từ Phỉ Phỉ đáp.
- Vậy có thể chịu được khổ hay không?
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
- Đương nhiên có thể rồi.
Từ Phỉ Phỉ một mặt kiên định.
- Nhưng ta không nỡ lòng để ngươi chịu khổ.
- Phi, ta muốn chịu khổ!
- Không được, ca không cho, ngươi nghe lời!
- Không mà, ca, ta muốn chịu khổ!
Lập tức, Từ Phỉ Phỉ ôm lấy cánh tay Từ Khuyết, lay lay làm nũng.
Hai huynh muội từ chỗ cãi nhau lại biến thành huynh muội làm nũng, khiến mấy người ở đây có chút cười khổ.
- Được thôi, vậy ngươi ăn cái này đi.
Từ Khuyết trực tiếp lấy ra một quả Bàn Đào từ không gian hệ thống, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Đây là Cửu Chuyển Bàn Đào năm đó lấy được ở dưới đáy Dao Trì, nó đã hấp thu toàn bộ Bàn Đào Viên, khiến Bàn Đào Viên mấy ngàn năm rơi vào trạng thái uể oải, nhưng cũng ẩn chứa toàn bộ tinh hoa của hơn trăm cây bàn đào trong Bàn Đào Viên mấy ngàn năm qua.
Từ Khuyết giữ lại Cửu Chuyển Bàn Đào này, chính là vì để phòng ngừa vạn nhất, tránh khỏi cây Hỗn Độn Thanh Liên trong đan điền đột nhiên trưởng thành sẽ không đủ tiên nguyên để nó hút.
Nhưng gần đây cây Hỗn Độn Thanh Liên này có vẻ rất bình tĩnh, đã lâu rồi mà không có dấu hiệu muốn trưởng thành tiếp, hơn nữa tư chất Từ Phỉ Phỉ có vẻ không quá ưu tú, vì để nàng mau chóng nắm giữ năng lực tự bảo vệ, Từ Khuyết đương nhiên sẽ không keo kiệt lấy Cửu Chuyển Bàn Đào ra.
Thân là một cuồng ma hộ muội, chỉ một quả Cửu Chuyển Bàn Đào, đáng là gì.
- Oa! Quả đào thật là đẹp.
Từ Phỉ Phỉ nhìn thấy Cửu Chuyển Bàn Đào, hai mắt đều sáng lên.
Dù nàng đã là Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn luôn tu luyện ở bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp, nhắm mắt làm liều, hoàn toàn chính là một đóa hoa trưởng thành trong nhà kính, nhận thức về Tu Tiên Giới vẫn tương đối thiếu thốn.
Huống hồ Cửu Chuyển Bàn Đào là thứ vốn có thể khiến vô số tu sĩ Thiên Châu đỏ mắt, giờ khắc này lấy ra, Từ Phỉ Phỉ làm sao có thể bình tĩnh được.
Thậm chí là Tử Hà tiên tử cùng Khương Hồng Nhan và Liễu Tĩnh Ngưng, cũng bị quả Cửu Chuyển Bàn Đào này khiến cho ngẩn ra, dáng vẻ quái lạ cùng hiếu kỳ nhìn về phía Từ Khuyết, trên người tiểu tử này sao lại có những đồ vật quý giá này?
- Cầm đi, trước tiên ăn một miếng nhỏ, sau đó tiếp tục tu luyện, nếu như cảm thấy tốc độ tu luyện chậm lại, lại ăn nữa một miếng, không thể ham nhiều, biết không?
Từ Khuyết đưa Cửu Chuyển Bàn Đào cho Từ Phỉ Phỉ, căn dặn một câu.
Từ Phỉ Phỉ tỏ vẻ mừng rỡ gật gật đầu, nhận lấy Cửu Chuyển Bàn Đào, nâng trong tay, yêu thích không buông tay bắt đầu thưởng thức.
- Đừng xem nữa, mau mau. . .
Từ Khuyết nhìn dáng vẻ này của Từ Phỉ Phỉ, không khỏi lắc đầu, nữ sinh nhìn thấy đồ vật đẹp đẽ đều thích cất giấu, dù cho đó chỉ dùng để ăn.
Nhưng lời hắn đều chưa nói xong, Từ Phỉ Phỉ đột nhiên vừa nâng Cửu Chuyển Bàn Đào lên cắn một miếng, mở ra hình thức của kẻ tham ăn, trực tiếp cắn một miếng lớn.
Phần thịt quả màu vàng óng ánh, ở trong miệng nàng nhai nhai, tỏa ra hương thơm thấm ruột thấm gan.
- Oa, thật ngon!
Từ Phỉ Phỉ vừa ăn vừa cười thành dáng vẻ đứa ngốc nhà địa chủ, nhìn về phía Từ Khuyết nói.
- Được, ăn ngon là được, mau mau ngồi xuống tu luyện.
Từ Khuyết cười khổ nói, nhìn quả bàn đào này, cũng có chút thèm ăn.
- Được.
Từ Phỉ Phỉ nuốt xuống phần thịt quả, hài lòng ngồi khoanh chân.
Khương Hồng Nhan cũng cười đi tới trước, thay Từ Phỉ Phỉ hộ pháp, tránh để nàng ăn quá nhiều bàn đào, linh khí quá dồi dào dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng trạng thái Từ Phỉ Phỉ lại hết sức ổn định, tốc độ tu luyện vẫn chầm chậm như trước.
Tình huống như thế, ngược lại khiến Từ Khuyết có chút không tưởng tượng nổi.
- Có vẻ tốc độ tu luyện cũng không nhanh hơn so với ở trong Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Lông mày Khương Hồng Nhan khẽ cau lại.
- Tại sao lại như vậy?
Từ Khuyết cũng há hốc mồm, theo lý mà nói, uy lực Cửu Chuyển Bàn Đào này, một miếng nhỏ cũng đủ để tu sĩ Địa Tiên cảnh tăng được một cảnh giới.
Từ Phỉ Phỉ mới là Nguyên Anh kỳ, một miếng vừa rồi không bạo thể mà chết đã là tốt lắm rồi, tại sao tu luyện vẫn chậm rãi như vậy?
- Lẽ nào là năng lực tiêu hóa hấp thu không tốt?
Từ Khuyết nhíu mày.
- Không đúng!
Tử Hà tiên tử đột nhiên thốt lên một tiếng ngạc nhiên, cất bước về phía trước, vươn ngọc thủ, đặt ở trên đỉnh đầu Từ Phỉ Phỉ, lòng bàn tay tuôn ra một tia tiên nguyên, bao phủ toàn thân Từ Phỉ Phỉ.
Sau một khắc, nàng lập tức thu tay về, sắc mặt nghiêm nghị lên.
- Tuyền Nhi, xảy ra chuyện gì?
Từ Khuyết khẩn hỏi vội.
- Không phải tư chất của nàng không được.
Tử Hà tiên tử lắc lắc đầu, biểu hiện có chút phức tạp:
- Hoặc là nói, tư chất của nàng phải là quá tốt.
- Quá tốt?
Từ Khuyết cùng mấy người Khương Hồng Nhan đều ngẩn ra.
- Không sai, thể chất của nàng rất kỳ quái, tất cả linh khí hấp thu được cũng không trực tiếp tràn vào đan điền, mà là phân tán ở trong thân thể, cuối cùng linh khí tiến vào đan điền, chỉ còn sót lại một phần nhỏ.
Tử Hà tiên tử thấp giọng nói.
Nói như vậy, tư chất người không tốt, linh khí bị tán loạn, tràn ra bên ngoài cơ thể biến mất, linh khí tiến vào đan điền cũng chỉ còn một chút.
Nhưng Từ Phỉ Phỉ không giống thế, linh khí phân tán ở trong người, nhưng không hề tràn ra.
Vậy những linh khí này phân tán ở trong người, đều để làm gì? Rèn luyện thân thể cũng không phải như vậy, thân thể Từ Phỉ Phỉ nhìn qua cũng có vẻ không quá mạnh.
Từ Khuyết tỏ vẻ mê hoặc, thực sự không nghĩ ra.
- Mặc kệ là linh khí ở trong Tạo Hóa Ngọc Điệp, hay viên Cửu Chuyển Bàn Đào vừa nãy, đều cho nàng linh khí hoàn mỹ tinh khiết, nhưng linh khí nàng thu vào Đan Điền lại càng thêm tinh khiết. Giống như là một khối mỹ ngọc, nàng hoàn toàn không muốn, chỉ lấy ngọc tủy tâm trong đó thôi.
Tử Hà tiên tử giải thích hiện tượng này, sau đó lắc đầu nói:
- Đây là thể chất có yêu cầu rất cao đối với linh khí, căn cơ hoàn mỹ vững chắc, thực lực cũng sẽ vượt người thường, vượt qua thiên tài, nhưng mà. . . Thế gian này cũng chưa từng gặp loại thể chất này.
- Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết bừng tỉnh gật đầu, chẳng trách Tử Hà tiên tử lại nói tư chất Từ Phỉ Phỉ là quá tốt.
Bất cứ sự vật gì, tốt quá đều không phải là chuyện tốt, nước đầy thì tràn.
Tình huống này của Từ Phỉ Phỉ ngược lại cũng có chút vướng tay chân.
- Điều này khiến ta nghĩ tới một câu.
Liễu Tĩnh Ngưng đột nhiên mở miệng, cười nói:
- Có đại tài nhưng trưởng thành muộn. Thực ra đây cũng không phải một chuyện xấu, nàng chỉ tu luyện chậm thôi, nhưng kết quả cuối cùng thì nhất định nàng sẽ rất mạnh mẽ.
- Chuyện này. . . cũng đúng.
Từ Khuyết nghe vậy, lại gật đầu cười, mình quả thật đã quá gấp gáp, chỉ muốn để cảnh giới của Từ Phỉ Phỉ nhanh chóng tăng lên, mà không cẩn thận nghĩ tới chuyện khác.
Nhưng tình huống hiện nay của Từ Phỉ Phỉ, tựa hồ cũng không phải là chuyện xấu, trong điều kiện mình có thể đưa ra tài nguyên tu luyện như vậy, tương lai của nàng sẽ không thể đo đếm.
- Được thôi, vậy để nàng chậm rãi tu luyện đi, ngược lại thời gian của ta cũng nhiều.
Từ Khuyết thoải mái, ung dung cười nói.
Mấy người Khương Hồng Nhan gật đầu, biểu thị tán đồng.
Đoàn người tiếp tục dừng lại ở bên trong động phủ, bắt đầu tĩnh tu, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan kể lại cảnh ngộ sau khi mình từ tứ đại tới Thiên Châu, tình cờ lại cùng Tử Hà tiên tử cùng Liễu Tĩnh Ngưng nói chuyện về Địa Cầu.
Thời gian mấy chục ngày cứ nhanh chóng trôi qua như thế.
Từ Khuyết cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao, người Thiên Cung Viện có phải đã tức đến nổ tung rồi đang tìm hắn khắp nơi hay không, Husky cùng đám Đoạn Cửu Đức có tìm tới Hiên Viên Uyển Dung chưa.
Ngược lại mấy chục ngày sinh hoạt trong động phủ này, đúng là hết sức thích ý, vô cùng yên tĩnh thư thích.
Mãi đến một ngày cấm chế ở ngoài động phủ có một tia gợn sóng.
Lúc này Từ Khuyết từ trạng thái tĩnh tu mở hai mắt, cảnh giác mở rộng thần thức, lan ra ngoài động phủ.
- Thiên Vương Cái Địa Hổ!
Một tiếng reo hò quen thuộc, nhất thời vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Lông mày Từ Khuyết thoáng nhíu lại, Husky đã trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận