Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 943: Ta Chính Là Côn Lôn Chi Chủ

"Hống!"
Mấy đại xà rống lên giận dữ, cái lưỡi phun ra nuốt vào, quay đầu nhằm về phía Từ Khuyết.
- Ồ?
Từ Khuyết lập tức giật mình, ngạc nhiên nói:
- Không đúng, sao ngươi lại chỉ có đầu rắn, không có đuôi rắn sao? Ta đếm xem, 12345 lên núi đánh lão hổ, CMN, tám đầu rắn?
- Nhân loại ngu xuẩn, bản tọa chính là Cửu Đầu Xà!
Tám đầu rắn rít gào, cùng kêu lên đáp lại.
Lúc này Từ Khuyết đã trợn trừng mắt.
Hoá ra náo loạn cả nửa ngày, nơi này lại có một con quái vật như thế! Hơn nữa cảnh giới còn không thấp, đạt tới Đại Thừa kỳ tầng bốn, năm.
- Cửu Đầu Xà, vậy cái đầu thứ chín đâu?
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, vung tay lên, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu đen.
Ầm!
Khí tức hỏa diễm cuồng bạo, trong nháy mắt bao phủ toàn trường.
Tám đầu rắn vội vàng ngừng lại, vô cùng e dè nhìn về phía Từ Khuyết:
- Ngươi... ngươi đây là hỏa diễm gì?
- Ngươi CMN quản hỏa diễm của ta là gì? Ta hỏi ngươi đấy, ngươi điếc hay mù?
Từ Khuyết quát lên, đồng thời giơ tay lên, ra dáng ném hắc hỏa qua.
Rắn tám đầu sợ hết hồn, vội vàng đáp:
- Hồi bẩm thượng tiên, bản tọa... năm đó khi ta bị trấn áp, cái đầu thứ chín bị chém đứt rồi.
- Năm đó là bao nhiêu năm trước, ai chém?
Từ Khuyết trợn mắt nói.
- Chuyện này... đã tám, chín ngàn năm, ta ngủ say quá lâu, không nhớ được rốt cuộc là bao nhiêu năm, nhưng người năm ấy trấn áp ta, cũng với chém đầu rắn của ta, chính là chủ nhân nơi đây.
Rắn tám đầu cung kính đáp lại.
Nó rất thức thời, biết hỏa diễm trong tay Từ Khuyết phi phàm, vô cùng kiêng kỵ, ý nghĩ muốn động thủ đều bị dập tắt.
- Hừ, vậy bọn họ đi đâu rồi? Móa, thiệt thòi ta còn tưởng rằng gặp được một xà nữ mỹ lệ, không nghĩ tới lại là một đầu rắn nam, sao có thể ngươi buồn nôn như vậy? Biến cái gì không biến, lại biến thành mỹ nữ chứ?
Từ Khuyết càng nói càng tức giận.
Rắn tám đầu nhất thời co rụt lại, run giọng nói:
- Hồi bẩm thượng tiên, ta... ta không hề biến thành nữ tử lừa dối ngài, vừa nãy chính là chủ nhân nơi đây.
- Hả?
Từ Khuyết nghe vậy, đột nhiên biến sắc.
Dưới chân đạp lên chớp giật, bỗng nhiên bay vụt lên phía trước.
Ầm!
Ngay sau đó, thẳng vị trí hắn vừa đứng, đột nhiên bị một kiếm ảnh chém xuống tạo thành một hố lớn.
Sau đó, nữ tử mặc áo trắng kia lần thứ hai xuất hiện tại chỗ, mái tóc dài đen thả phía sau, hai mắt nhàn nhạt nhìn Từ Khuyết, nhẹ giọng cười nói:
- Kỳ lạ, thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, giới này vẫn còn thiếu niên có tu vi như thế?
- Hừ, yêu nữ nhà ngươi, lại chơi đánh lén sau lưng? Có cần mặt mũi hay không?
Từ Khuyết hừ lạnh nói, lợi kiếm chỉ về nữ tử mặc áo trắng.
Nữ tử mặc áo trắng cười lạnh:
- Ngươi dám gọi ta là yêu nữ?
- Gọi ngươi yêu nữ thì sao? Thật sự cho rằng ta dễ ức hiếp à?
Từ Khuyết nói xong, tay nhẹ nâng, nắm thành quyền, rồi đột nhiên đánh về phía trước tới.
Ầm!
Hư không trong nháy mắt vặn vẹo như muốn sụp đổ.
Một cự quyền màu vàng bỗng hiện ra, lấy khí thế bàng bạc, đánh về phía nữa tử mặc áo trắng.
Đây là một Bức Vương Quyền có giá 50 ngàn điểm trang bức, chính là đại sát chiêu, hiển nhiên Từ Khuyết lười nhiều lời với nữ nhân này, dù đánh không chết đối phương, cũng phải khiến nàng trọng thương.
- Hả?
Trong nháy mắt khi nữ tử mặc áo trắng nhìn thấy quyền ảnh màu vàng, không khỏi thay đổi sắc mặt, mũi chân nhẹ đạp lên mặt đất, cả người đột nhiên nhẹ nhàng bay ngược lên.
Nhưng dù là nàng hành động nhanh hơn, cũng tránh không khỏi phạm vi của cự quyền.
Bóng người nàng vừa lướt về sau, quyền ảnh đã tìm đến, lực lượng mạnh mẽ xé rách cả người nàng, biến thành khói trắng, biến mất tại chỗ.
- Còn chưa chết?
Từ Khuyết cau mày.
Bởi vì hệ thống chưa khen thưởng giết chết đối phương, vì thế hắn khẳng định cự quyền vừa rồi vẫn chưa tiêu diệt đối phương.
Hơn nữa nữ nhân này có thân pháp quá quỷ dị, mỗi đều có thể hóa thành khói trắng, lặng yên không tiếng động biến mất, còn lợi hại hơn cả Thần Hành Độn Tẩu Phù.
- Người trẻ tuổi, ngươi đến từ môn phái nào?
Đột nhiên, giọng nói của nữ tử lại truyền đến.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, nàng đã xuất hiện bên cạnh hồ nước, lông tóc không hề tổn hại, ánh mắt cũng nhu hòa nhìn Từ Khuyết.
- Ha ha, tại hạ là người Tạc Thiên Bang!
Từ Khuyết cười kiêu ngạo, nắm tay đã nắm chặt, chuẩn bị đánh tiếp mấy chiêu Bức Vương Quyền.
Nhưng nữ tử mặc áo trắng cũng nhận ra, khẽ mỉm cười:
- Người trẻ tuổi, đừng ra tay nữa, ngươi đã vượt qua thử thách, ta cho phép ngươi bước vào đây.
- Ha ha, ngươi nói không được ra tay thì ta không ra tay à? Dựa vào cái gì?
Từ Khuyết cười lạnh, chân đạp chớp giật, lại nhằm về phía trước.
Nếu đối phương có thể trốn, vậy thì tới đánh giáp lá cà.
Nữ tử mặc áo trắng chỉ hờ hững, lắc đầu nói:
- Ta chỉ là một hư ảnh phân thâm, ngươi không giết được ta.
Ầm!
Vừa dứt lời, Từ Khuyết đã lại đấm một quyền đến.
Nhưng khi cự quyền lan tới, nữ tử mặc áo trắng trong chớp mắt đã hóa thành khói trắng, bay về phía sau, hời hợt né tránh cự quyền này.
- Hư ảnh phân thân?
Từ Khuyết nhíu mày.
Một hư ảnh phân thân đã có thể mạnh như vậy, vậy chân thân chẳng sẽ nghịch thiên?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Từ Khuyết trầm giọng hỏi.
Nữ tử mặc áo trắng cười nói:
- Ta chính là chủ nhân nơi này, Côn Luân chi chủ.
- Côn Luân chi chủ? Ngươi là Tây Vương Mẫu?
Từ Khuyết ngờ vực.
Nữ tử mặc áo trắng vẫn cười, lắc đầu nói:
- Tây Vương Mẫu chỉ là truyền thuyết thế nhân. Nhiều năm trước, ta tạo ra nơi này, mở ra cửa lớn đi về Cầu Tiên Lộ, vì thế ta chính là chủ nơi này, bất luận người nào đến đây, đều phải được ta cho phép, bằng không, giết chết không cần hỏi.
- Cầu Tiên Lộ?
Từ Khuyết ngạc nhiên, cái này có khác gì Đăng Tiên Lộ đâu?
- Người trẻ tuổi, nơi đây đã bị phong ấn hơn vạn năm rồi, ngươi có thể đi vào cũng thông qua thử thách của ta, có thể thấy được ngươi có tiến vào tư cách Cầu Tiên Lộ.
Nữ tử mặc áo trắng cười nói.
Từ Khuyết lại sầm mặt:
- Ta thông qua thử thách, thế bằng hữu của ta đâu? Các nàng bị ngươi mang tới đâu rồi?
Nữ tử mặc áo trắng khẽ lắc đầu:
- Yên tâm, chỉ cần các ngươi có một người có thể thông qua thử thách, ta có thể để các ngươi đi qua. Nhưng trước đó, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.
Từ Khuyết nghe vậy, lúc này vỗ ngực nói:
- Được, nể tình ngươi có dung mạo xinh đẹp như vậy, ngươi cứ tùy tiện hỏi đi.
- Cảm ơn!
Ánh mắt nữ tử mặc áo trắng nhu hòa, quay về Từ Khuyết nở nụ cười, lập tức nhìn về ngoài lối vào trận pháp, thở dài:
- Ta tuy rằng tự xưng là chủ nơi này, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một bộ hư ảnh phân thân, bị phong ấn ở đây để trông coi cửa lớn, vĩnh viễn không thể rời đi, ta muốn hỏi ngươi...
"Đùng!"
Nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp.
Vẻ mặt nữ tử mặc áo trắng đột nhiên cứng đờ, trong ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ cùng ngạc nhiên, hai con mắt chậm rãi nhắm lại, cả người ngã xuống.
Lúc này, phía sau nàng mới xuất hiện một Tiểu Kim Nhân, tay cầm trường côn màu đen, chính là tiểu kim thân bên trong mi tâm Từ Khuyết.
- Hừ, ngây thơ! Vẫn cho rằng ta nể ngươi xinh đẹp thì không dám đánh ngươi à? Muốn chơi trò đánh lén với ta, ngươi còn non tay lắm!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, thu hồi tiểu kim thân, chậm rãi đi tới cạnh nũ tử mặc áo trắng.
Phía sau, rắn tám đầu kia đã trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin, trong lòng vô cùng kinh ngạc, còn... còn có loại này thao tác?
- Cái gì Côn Luân chi chủ, còn thử thách cái gì, xem ta có lột sạch ngươi, vứt ra bên ngoài đông chết ngươi!
Từ Khuyết đi tới trước mặt nữ tử mặc áo trắng, lạnh giọng nói lời hung ác.
Rắn lớn tám đầu vừa nghe thấy thế, nhất thời sáng mắt lên, tám cái đầu rắn đồng thời gật gật đầu, hưng phấn nói:
- Được được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận