Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 445: Lần Này Lúng Túng Rồi

Giá đã lên tới mười ức rồi, không có người nào dám đối đầu với Từ Khuyết.
Huống hồ bây giờ còn nhìn thấy vật trong hộp ngọc kia, Từ Khuyết đã trả giá, trong lòng mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, nhìn chằm chằm vào hộp ngọc kia.
Dù sao cũng là bảo vật cuối cùng, tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, tha thiết mong chờ được nhìn thấy.
Từ Khuyết đứng trên lầu, vô sỉ cười:
- Chư vị, có muốn biết bên trong là vật gì hay không?"
Mọi người:
-...
Không ai phản ứng lại Từ Khuyết, mặc dù trong lòng rất nhiều người vô cùng tò mò, nhưng không muốn mở miệng phối hợp với hắn, bởi vì bọn họ cảm thấy Từ Khuyết bỏ ra mười ức Linh Thạch hạ phẩm để mua lại vật này, khẳng định cũng sẽ tò mò muốn xem.
Nhưng Từ Khuyết thấy mọi người không có phản ứng gì, lập tức nói:
- Nếu không ai muốn biết, vậy thì không xem nữa, ta cầm về nhà cho Husky nhà ta làm đồ chơi.
Mọi người vừa nghe, lập tức nổi giận.
Trời ơi, mười ức mua một bảo vật cuối cùng, lại muốn mang về cho sủng vật chơi?
Thực sự là ngày đen như chó mực.
Tại sao lại gặp phải một gia hỏa như thế, hành động không theo lẽ thường gì cả.
Thấy hộp ngọc sắp bị người nhận lấy mang đi, một tu sĩ có lòng hiếu kỳ vô cùng nặng cuối cùng không nhẫn nại được, đứng lên hô:
- Chờ đã, Vương công tử, chúng ta muốn xem vật bên trong là thứ gì.
Người nâng hộp ngọc cũng lập tức dừng bước chân, ánh mắt hỏi dò nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Muốn xem hả?
Tu sĩ này và không ít người khác đều gật đầu:
- Muốn!
Từ Khuyết lại hỏi:
- Thật sự muốn xem?
Đoàn người gật đầu:
- Thật sự muốn.
Từ Khuyết hơi thu lại nụ cười:
- Dựa vào cái gì?
- A?
Mọi người mờ mịt nhìn hắn.
- Mau mau xem đi, nói đùa chứ, ta mua cho Husky để làm chơi đồ chơi, các ngươi cũng muốn nhìn, các ngươi nói làm sao các ngươi lại thích bát quái như thế, thực sự là! Một đám ấu trĩ! Ài!
Từ Khuyết lắc đầu, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trong nháy mắt mọi người đều tức giận đến mức muốn thổ huyết.
Mẹ nó, chúng ta bát quái? Chúng ta ấu trĩ?
Đó không phải do ngươi hỏi chúng ta có muốn xem hay không sao?
Còn hỏi lại nhiều lần có phải là thật muốn xem hay không, ngươi còn chơi kiểu này, đến cùng là ai ấu trĩ hả?
- Hừ, tẻ nhạt!
Mọi người thi nhau hừ lạnh, mặt tối sầm lại rồi ngồi xuống.
Từ Khuyết cười híp mắt trở lại trong sương phòng ngồi xuống, vẻ mặt đắc ý.
Mọi người đều hiểu rõ tính nết của hắn, biết hắn vốn vô sỉ như vậy, cũng lười nói nhiều với hắn, đúng ra là họ cũng không dám nói, chỉ lo sẽ rước họa vào thân sau này sẽ bị xét nhà.
Bảo vật cuối cùng bị Từ Khuyết lấy được, hắn cơ bản đã thành công nhận thầu lần đấu giá này.
Rất nhiều người đều cảm thấy bất đắc dĩ, đụng phải loại ngươi có tiền lại thích gây chuyện mà khó chơi như thế, họ cũng không thể làm gì.
Nhưng có một số người không phải như thế nghĩ, ví dụ như lão giả trong phòng nhỏ sát vách Từ Khuyết, lúc này đang nở nụ cười lạnh lẽo, thần hồn vẫn theo dõi Từ Khuyết, hiển nhiên là có ý muốn giết người đoạt bảo.
Mặc kệ Từ Khuyết bỏ ra bao nhiêu Linh Thạch, lấy được món đồ gì, lão giả cũng đã quyết định ra tay.
- Vương công tử, đồ vật ngài đấu giá đã được đưa vào trong nhẫn trữ vật, ngài kiểm tra một chút, nếu không thành vấn đề, mời đến bên này giao Linh Thạch, tổng cộng là 78 ức Linh Thạch hạ phẩm!
Lúc này, cung trang nữ tử đã đến ngoài phòng nhỏ của Từ Khuyết, khẽ thi lễ với hắn rồi cười nói.
Từ Khuyết vô cùng khí phách vung tay lên, trực tiếp đem Linh Thạch trong kho trữ vật của hệ thống đổ ra.
"Rầm!"
Trong nháy mắt, sương phòng rộng lớn đã bị Linh Thạch chất đầy.
Linh Thạch hạ phẩm, Linh Thạch Trung phẩm, Linh Thạch thượng phẩm, cùng với một ít Cực phẩm Linh Thạch, khiến rất nhiều người ở đây đều trợn to hai mắt mắt.
Rất nhiều người cả đời đều chưa từng nhìn thấy nhiều Linh Thạch như vậy, hiện tại nhìn thấy nên đều ngây người.
- Nào, tất cả Linh Thạch này, các ngươi kiểm tra một chút, dư lại đều thưởng cho các ngươi, đừng khách khí với ta. Vương Tư Thông không sợ gì cả, chỉ sợ người khác khách khí với ta.
Từ Khuyết vô cùng hào phóng nói ra.
Trong đầu không ngừng vang lên tiếng hệ thống thông báo, điểm Trang Bức dâng lên nhanh chóng.
Mọi người ở đây nhìn đống Linh Thạch này mà nóng mắt, chỉ cảm thấy vô cùng hâm mộ đám người Thiên Lưu Thương Hội, tự nhiên nhận được tiền boa, mặc kệ ít nhiều thì cũng kiếm được một chút.
Cung trang nữ tử khẽ cúi người cảm tạ rồi nở nụ cười:
- Vương công tử thực hào phóng, tiểu nữ tử thay mặt Thiên Lưu Thương Hội đa tạ Vương công tử.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, nói:
- Không cần cảm ơn, chút Linh Thạch này đã tính là gì, nhà ta còn có rất nhiều, các ngươi có biết cảm giác khổ sở mỗi ngày sống giữa một đống Linh Thạch hay không. Mỗi ngày tỉnh lại, câu đầu tiên khi mở mắt ra đều là 'Đi ra, những Linh Thạch dơ bẩn này!
Mọi người đều vô cùng buồn bực, suýt nữa bị tức đến ngất đi.
Mẹ nó, gặp được nhiều kẻ khoe của rồi, nhưng tới bây giờ chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ như thế, quả thật quá hung hăng.
...
Rất nhanh, người của Thiên Lưu Thương Hội bắt đầu đi lên lầu, kiểm kê đống Linh Thạch của Từ Khuyết.
Nhưng cuối cùng lại có chuyện vượt khỏi dự đoán của mọi người.
Sau khi cung trang nữ tử thống kê kết quả xong, đi đến Từ Khuyết trước mặt, cười khổ nói:
- Vương công tử, chuyện này... Linh Thạch chỗ này không đủ. Tổng cộng chỉ có 52 ức Linh Thạch, còn thiếu 26 ức.
- A?
Từ Khuyết sửng sốt tại chỗ.
Không đủ? Làm sao có khả năng không đủ chứ? Bản bức vương đã trộm mấy cái Hoàng Lăng, cộng thêm vơ vét cả bảo khố của Hỏa Nguyên Quốc và mười phủ thành chủ cuả Thủy Nguyên Quốc, thậm chí còn có cả Tam vương gia phủ, tại sao lại không đủ?
- Híc, nếu không các ngươi cẩn thận kiểm tra lại một lần?
Từ Khuyết có chút chột dạ.
Dù sao hắn cũng không rõ mình có bao nhiêu Linh Thạch, lúc này đã lấy hết ra, nếu không đủ, thì thật sự lúng túng rồi.
Mọi người ở đây cũng nhìn thấy vẻ mặt này của Từ Khuyết, hai mắt lập tức phát sáng, lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
- Ha ha, Linh Thạch của hắn không đủ rồi.
- Lần này có trò hay để nhìn rồi, lại thiếu mất 26 ức, xem hắn còn nói khoác thế nào nữa.
- Thú vị đây, lần lật thuyền này quá nhanh rồi.
- Xem hắn xử lý thế nào.
...
Rất nhiều người bắt đầu cười to, vô cùng hưng phấn, có thể thấy Từ Khuyết xấu mặt thật vô cùng thú vị.
Cung trang nữ tử cười khổ nói:
- Vương công tử, chúng ta đã xác nhận mấy lần, thật sự mới có 52 ức Linh Thạch.
- Ồ!
Từ Khuyết nghiêm nghị gật đầu, có chút phát sầu.
Trong một thời gian ngắn, đi đâu để kiếm hơn hai mươi ức Linh Thạch đây?
Mẹ nó, lẽ nào thật sự muốn Trang Bức không thành còn bị chê cười?
Không được, tuyệt đối không được.
Thân là một đời bức vương, làm sao có thể chấp nhận Trang Bức thất bại đây?
Cùng lắm thì bán Husky!
- Cô nương, cho hỏi có thể dùng sủng vật đền bù không? Ta có một con chó, khi yên tĩnh thì như xử nữ, lúc động như thỏ điên, vô cùng khí phách.
Từ Khuyết hỏi.
Cung trang nữ tử ngạc nhiên, lắc đầu nói:
- Vương công tử, chúng ta... Chỉ thu Linh Thạch.
- Được rồi.
Từ Khuyết nhún vai một cái, vô cùng bất đắc dĩ.
Mọi người dưới lầu lại vui đến điên loạn.
Cho ngươi khoác lác, cho ngươi khoác lác, thế nào? Mất mặt chưa?
Ngươi không phải đã nói nhà ngươi còn có một đống Linh Thạch sao? Lấy ra đi!
Bây giờ nhìn ngươi xử lý thế nào!
Tình cảnh lập tức có chút lúng túng.
Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, Từ Khuyết cũng không tiện quỵt nợ, hơn nữa cũng đã đáp ứng Nữ Đế, không gây sự ở nơi này, quỵt nợ đúng là không được.
Làm sao bây giờ đây?
Từ Khuyết bắt đầu cân nhắc, gọi hệ thống, con ngươi xoay chuyển một chút, đột nhiên lóe sáng, ánh mắt rơi vào một món vật phẩm trong đó.
- Khà khà! Có!
Lúc này, khóe miệng Từ Khuyết khẽ cong lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận