Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1295: Nghĩ Cũng Không Dám Nghĩ

Ầm!
Một tiếng vang như sấm sét, vang vọng trong lòng Từ Khuyết.
Trái tim hắn giống như bị người mạnh mẽ đấm cho một quyền, giống như thần hồn của mình bị hút mất một chút, hoàn toàn đưa mình vào miệng hổ.
Nhưng "con cọp" này đã yếu rồi, lực lượng mà thần cách còn sót lại không thể lập tức thôn phệ hắn, ngay cả Liễu Tĩnh Ngưng mà nó cũng không thể thôn phệ, huống hồ là Từ Khuyết đây.
Từ Khuyết có thể cảm giác được thần hồn và đạo uẩn của mình đang bị một loại năng lượng chậm rãi ăn mòn, nhưng không bắt giữ được dấu vết của đối thủ, chỉ biết đối phương rất cường đại, rất khủng bố, nhưng lại không biết đánh nó như thế nào.
- Ngươi không nên vào.
Lúc này, một giọng nói âm u truyền đến.
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, Liễu Tĩnh Ngưng đang chậm rãi đi tới, ánh mắt giống như oán trách nhìn hắn, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia sáng nhu hòa.
Từ Khuyết vì cứu nàng, biết rõ sẽ nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn không chùn bước đi vào, một nam nhân chịu chết vì ngươi, bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ vô cùng cảm động.
- Ồ, sao ngươi có thể động?
Từ Khuyết vô cùng ngạc nhiên.
Vừa nãy ở bên ngoài nhìn thấy Liễu Tĩnh Ngưng, nàng rõ ràng là ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nhưng lúc này vẫn hành động như thường.
- Ta vẫn có thể động mà, vừa mới thấy ngươi muốn đi vào, ta đã liều mạng gọi ngươi, nhưng vẫn không chạy ra được.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng ngạc nhiên, rất kỳ quái với phản ứng của Từ Khuyết.
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày, cảnh tượng nhìn thấy ở bên ngoài lại khác ở đây, hiện tại rốt cuộc mình là thân thể hay thần hồn?
Lúc này hắn xoay người về phía sau, đám người Husky và Đoạn Cửu Đức vẫn như trước đứng ở bên ngoài, đều trừng mắt nhìn về bên này, ngay cả tiếng bọn họ nói chuyện cũng rõ ràng truyền vào.
- Xong rồi! Sau khi tên tiểu tử này tiến vào, cũng ngồi xuống không chuyển động, bản thần tôn có cảm giác cần tuyển một bang chủ mới rồi.
Husky tỏ vẻ trịnh trọng nói.
Đoạn Cửu Đức thu lại mai rùa, lắc đầu nói:
- Gặp quỷ, lão đầu ta lại không tính ra hung cát của hắn, không đúng, đừng nói là hung cát, vốn là cái gì cũng không tính ra được, nhìn không thấu.
- Đây có thể cũng là một loại thuyết minh hay không?
Mạc Quân Thần hỏi.
- Thuyết minh cái rắm, nói đơn giản chính là biến số quá nhiều, bất kỳ một chút biến động hoặc lựa chọn, đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả.
Đoạn Cửu Đức đáp.
Lúc này Mạc Quân Thần mới bừng tỉnh gật gật đầu:
- Dùng lời lẽ Phật môn để nói, đây chính là nhân quả, nhân quá nhiều, quả sẽ mơ hồ.
- Hừm, chính là đạo lý này, hiện tại chúng ta tốt nhất cái gì cũng không làm, yên tĩnh nhìn là được.
Đoạn Cửu Đức gật đầu nói.
. . .
Nghe đến đó, Từ Khuyết đã sáng tỏ, hiện tại mình trong mắt đám người Husky và Đoạn Cửu Đức, cũng giống như lúc trước ở bên ngoài nhìn Liễu Tĩnh Ngưng, đều là ngồi xếp bằng ở bên trong.
Thế này cũng chỉ có thể có hai trường hợp, một là cơ thể bọn họ ngồi xếp bằng, thần hồn bị hút ra đi ra, đi đến một nơi mà người ngoài không nhìn thấy.
Tình huống thứ hai đơn giản hơn, đám Husky và Đoạn Cửu Đức nhìn thấy không phải chân tướng, chỉ là thần cách chế tạo ra bóng mờ, còn Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng thực chất vẫn bị ngăn cách.
Thậm chí, Từ Khuyết còn ngờ vực, bây giờ mình nhìn thấy Liễu Tĩnh Ngưng, có phải là Liễu Tĩnh Ngưng thật hay không?
- Tiểu cô nương, hỏi ngươi một chuyện.
Lúc này Từ Khuyết nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng nói.
Liễu Tĩnh Ngưng ngẩn ra:
- Làm sao thế, tiểu tử.
- Không có gì, sau này phải gọi ta là đại gia hỏa.
Từ Khuyết nở nụ cười, đưa tay khoác vai đẹp của Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng tức giận trừng một chút:
- Đã lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tình đùa giỡn. Còn nữa, ngươi hoá trang thế này lại là chuyện gì, giả trang thành một ông lão, nếu không nghe được ngươi nói chuyện với đám Husky, ta suýt chút nữa đã không nhận ra ngươi, có phải là lại muốn lừa gạt nữ tử nhà ai không?
- Trời ạ, sao lại có thể như thế nhỉ, ta lúc nào cũng là người đàn ông chuyên nhất.
Từ Khuyết cười hì hì nói, trong lòng cũng đã bỏ đi nghi ngờ.
Nếu như là Liễu Tĩnh Ngưng giả, không thể biết thân phận thật của hắn, cũng sẽ không giống như Liễu Tĩnh Ngưng mở miệng gọi hắn là tiểu tử, tuy rằng đây là học Khương Hồng Nhan, nhưng dĩ nhiên đã thành thói quen của Liễu Tĩnh Ngưng.
- Được rồi, đừng nghịch nữa, bây giờ nên làm gì?
Liễu Tĩnh Ngưng tức giận vỗ Từ Khuyết, thực sự không có tâm tình đùa giỡn cùng Từ Khuyết.
Dù sao hiện tại nàng đã lâm vào khốn cảnh, còn liên luỵ cả Từ Khuyết, nội tâm rất khó có thể thả lỏng.
- Đừng lo lắng, giao cho ta là được rồi.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại bắt đầu xem kỹ bốn phía, Tiểu Kim Thân ở mi tâm tỏa ra huy mang óng ánh, dung hợp với toàn thân hắn, tiên nguyên mạnh mẽ ngưng tụ trong hai mắt.
Bạch!
Dưới ảnh hưởng hoàn cảnh đen kịt, hai chùm sáng từ trong mắt Từ Khuyết bắn nhanh ra, giống như có thể hiểu rõ tất cả, quét quanh tứ phương.
- Ồ, các ngươi mau nhìn, trong đó làm sao lại có hai điểm ánh sáng?
Gần như cùng lúc đó, Đoạn Cửu Đức ở bên ngoài kinh hô lên.
Husky lập tức ghé sát vào, mắt chó trợn to, vẻ mặt như nhìn thấy bát quái, nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thành công nhìn thấy hai tia sáng trong bóng tối.
- Đậu xanh, giống như một đôi mắt!
Nó kinh ngạc nói.
Những người còn lại nghe thấy động tĩnh, cũng dồn dập nhích tới gần, Bạch Thải Linh cùng Cơ Vô Vân và hai vị thiên tài khác, tuy rằng được nhóm người vây vào giữa để bảo vệ, nhưng cũng đi về phía trước mấy bước, muốn nhìn một chút xem có thể giúp được việc gì không.
Đương nhiên, bọn họ càng muốn biết lão nhân nghi giống như Tiên Vương kia, rốt cuộc có thể sống sót đi ra hay không.
- Hình như đúng là một đôi mắt.
Cơ Vô Vân nhìn mấy lần, xác định gật đầu nói.
- Tiên sư nó, lẽ nào bên trong còn có những người khác?
Husky trợn mắt nói.
Dù sao trong mắt bọn họ, Từ Khuyết cùng Liễu Tĩnh Ngưng đều ngồi xếp bằng ở chỗ kia, hiện tại xuất hiện một đôi mắt, khẳng định là đến từ người thứ ba.
Nhưng mà Từ Khuyết nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lông mày lập tức nhíu lại, dùng thần hồn thăm dò, nỗ lực truyền âm cho Husky.
Chỉ là thần hồn mới thăm dò không được bao xa, nhất thời có cảm giác như đụng tới một vách tường sắt, gắt gao ngăn cản thần hồn hắn, không cho hắn thăm dò.
Nhưng vừa nãy Liễu Tĩnh Ngưng đã thành công truyền âm cho hắn, Từ Khuyết không thể không đánh vỡ được màn chắn này.
Sắc mặt hắn ngưng lại, tập trung tinh thần lực, thoáng suy nghĩ, thần hồn đập về phía trước, màn chắn nhất thời bị phá tan tạo ra một lỗ hổng, một tia thần hồn thành công chen ra ngoài.
- Husky, là ta!
Từ Khuyết lập tức truyền âm nói.
Bên ngoài Husky ngẩn ra, nhíu mày, quát to:
- Con mẹ nó ngươi là ai?
- Ta kháo, Thiên Vương Cái Địa Hổ!
Từ Khuyết cả giận nói.
- Móa nó, Khuyết ca, ngươi còn chưa chết?
Husky sợ hết hồn hỏi vội.
- Đừng nói nhảm, các ngươi nhìn thấy cặp mắt kia là của ta, ngồi xếp bằng trên mặt đất có khả năng là cơ thể ta, cũng có khả năng là giả, ngươi mau mau nghĩ biện pháp, lấy ra một vật dài để thăm dò vào, dựa vào phương hướng của ánh mắt ta mà dò tới.
Từ Khuyết cấp tốc truyền âm.
- Làm ra một vật dài?
Husky cúi đầu nhìn phía dưới, rất tự giác lắc lắc đầu, không đủ dài a.
- Mượn Bạch Thải Linh dải tơ lụ kia, Tiên Khí này có thể biến dài.
Từ Khuyết liếc mắt, vô cùng bất đắc dĩ.
Sớm biết thế này đã không truyền âm cho Husky, trực tiếp gọi Bạch Thải Linh là được.
- Được, Khuyết ca ngươi yên tâm, bản thần tôn nhất định cứu các ngươi đi ra, Tạc Thiên Bang không thể thành rắn mất đầu.
Husky lập tức vỗ ngực hô.
Sau đó, nó nghiêng đầu qua về phía Bạch Thải Linh vẫy tay, đi mượn tơ lụa màu trắng kia.
Lúc này Từ Khuyết vào cũng không quan tâm tới bên ngoài nữa, thu hồi thần hồn rồi nắm tay Liễu Tĩnh Ngưng, thấp giọng nói:
- Tiểu ma nữ, ôm chặt ta, chờ một lúc mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối đừng buông tay.
- Được!
Sắc mặt Liễu Tĩnh Ngưng nghiêm nghị gật đầu, có chút sốt sắng.
Nàng không biết Từ Khuyết có kế hoạch gì, nhưng giờ khắc này không dám thả lỏng, bởi vì chuyện này không chỉ quan hệ đến sự sống chết của nàng, mà còn quan hệ đến tính mạng của Từ Khuyết.
Nhìn nam nhân nhỏ tuổi hơn nàng bên cạnh, nhưng hắn luôn cho người ta một cảm giác an toàn, trong lòng Liễu Tĩnh Ngưng không khỏi xẹt qua một tia ấm áp.
Nhưng lại nghĩ tới tên này còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, Liễu Tĩnh Ngưng lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Tuy rằng nam tử tam thê tứ thiếp rất bình thường, một nam tử có mấy đạo lữ, đều là chuyện bình thường, nhưng tên tiểu tử Từ Khuyết này, luôn khiến người ta rất không yên lòng, giống như hắn sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng.
Nàng ôm Từ Khuyết, đầu kề sát ngực Từ Khuyết, con ngươi khép hờ, nhẹ giọng nói:
- Từ Khuyết, hỏi ngươi một vấn đề.
- Hửm, vấn đề gì?
Hai mắt Từ Khuyết chăm chú nhìn phía trước, chờ đợi Husky thả tơ lụa đi vào.
- Nếu như ngươi là nữ, ngươi sẽ thả tâm giao mình cho một nam nhân như ngươi sao?
- Hả?
Từ Khuyết nghe vậy, nhất thời sững sờ, sau đó tỏ vẻ kích động nở nụ cười, liên tục xua tay:
- Ồ khửa khửa khửa, quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nào có loại phúc khí này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận