Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1363: Còn Một Biện Pháp

- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
- Làm sao lại như vậy?
- Không thể, hắn không thể phát hiện ra!
- Vì sao lại như vậy?
Ở ngoài sương trắng, mặt Y Phương mất sắc máu, thì thầm lẩm bẩm, hãm nhập vào khủng hoảng.
Y khó có thể tin, cũng khó có thể tiếp thu sự thực này, hoàn toàn không nghĩ tới, nguyên bản cho rằng kế hoạch đã nắm chắc phần thắng, khiến cho y đã định liệu trước, lúc này toàn bộ đều bị hủy.
Không chỉ có Y Tâm Nhi bị một chiêu giết chết, liền ngay cả mười con Hắc Tuyến Trùng mà y dùng để làm đồ dự bị, cũng không có cách nào chui vào trong thân thể Từ Khuyết, trực tiếp bị ép chết ở bên ngoài cơ thể.
- Lẽ nào. . . là mười con sâu này, gây ra sự chú ý của hắn.
Đột nhiên, Y Phương kịp thời phản ứng lại.
Nếu như là Y Tâm Nhi phóng thích mười con sâu này rồi bị phát hiện, vậy bị giết liền rất bình thường, không có bất kỳ một vị cường giả nào có thể nhịn được người khác ở trước mặt mình chơi thủ đoạn nhỏ thậm chí là hạ độc.
- Là ta làm điều dư thừa sao?
Trên mặt Y Phương xẹt qua một vệt cười thảm giống như tự giễu.
Nếu như chuyện này truyền lại trong tộc, bị những người trong tộc kia biết được, không nói tới chuyện nghiêm trị y, chí ít là vị trí Thần Tử đã không còn liên quan đến y rồi.
Y phí hết tâm tư, bỏ ra đánh đổi to lớn từ trong tộc lấy được Thái m Đoạn Căn Độc, truyền vào trong cơ thể Y Tâm Nhi, nghiễm nhiên biến Y Tâm Nhi thàn hạt nhân của toàn bộ kế hoạch, nhưng bây giờ Y Tâm Nhi chết rồi, tất cả đều không còn, uổng phí tâm tư.
- Y Phương, đây chính là cái ngươi gọi là kế hoạch? Không phải là ngươi nói nhất định có thể thành công sao? Bây giờ tiểu muội lại chết rồi, là ngươi hại chết nàng.
Lúc này, một tên thiên kiêu căm tức nhìn Y Phương, lớn tiếng chất vấn, bắt đầu trách cứ y.
Chuyện này liên luỵ quá lớn, nếu như thành công thì thôi, nhưng bây giờ thất bại, sau khi truyền lại trong tộc, liền những người ngoài cuộc bọn họ cũng phải chịu ảnh hưởng.
- Câm miệng cho ta!
Y Phương lạnh giọng quát lên, ánh sáng lạnh trong con ngươi lấp loé, gắt gao nhìn chằm chằm tên thiên kiêu kia.
Lưng của tên thiên kiêu kia lập tức phát lạnh, không nhịn được cảm thấy khiếp đảm, trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh sợ, một chữ cũng không dám nói ra.
Dù sao giữa thiên kiêu cùng thiên kiêu, cũng có khoảng cách, bất kể là thực lực hay là chỗ dựa sau lưng.
Y Phương có thể đi tới bước đi ngày hôm nay, trở thành Thần Tử dự bị, ngoại trừ thực lực bản thân đủ mạnh, người chống đỡ sau lưng y cũng là một vị đại năng trong Thần Nông Thị tộc, vì thế ở bên trong những người trẻ tuổi, y cũng coi như rất có lực uy hiếp.
Giờ phút này Y Phương hiếm thấy nổi giận, vài tên thiên kiêu dù cho trong lòng lại không vui như thế nào đi nữa, cũng không tiện nói thêm điều gì.
Mấy vị hộ đạo giả bên cạnh, vào lúc này sắc mặt cũng có chút khó coi, nguyên bản còn dự định dựa vào kế hoạch này, về trong tộc chí ít cũng có thể lập công, nhưng mà bây giờ nhìn lại, việc này có vẻ đã nghiêm trọng hơn.
Trong tộc vẫn luôn cường điệu, trước khi biết rõ thực lực chân chính của cha của Từ Khuyết, nếu như ở bên ngoài gặp phải, tuyệt đối không nên chủ động trêu chọc.
Có thể bọn họ dung túng cho Y Phương dùng cái kế hoạch này, đi đối phó với cha của Từ Khuyết, then chốt là lại còn thất bại, đồng thời dẫn đến Y Tâm Nhi bỏ mình, hơn nữa trước khi Y Tâm Nhi chết còn tự giới thiệu, đây giống như là là cho cha của Từ Khuyết có một cái lý do nhằm vào Thần Nông Thị tộc.
Vì thế so với việc hai vị Thái Ất Tán Tiên bị giết, việc của Y Tâm Nhi mới là nghiêm trọng nhất.
- Bây giờ nên làm gì?
Một vị hộ đạo giả trầm giọng hỏi, hiện giờ tức giận cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Mấy người ở đây đều im lặng.
Làm sao bây giờ? Đây thật sự là một vấn đề khiến người ta tuyệt vọng.
Có thể tưởng tượng ra, trở lại trong tộc, kết cục của mấy người bọn họ, khả năng lớn nhất chính là bị tộc nhân lấy ra giết gà dọa khỉ, bình phục lửa giận cho cha của Từ Khuyết, cũng đoạn tuyệt lý do để hắn đi tai họa Thần Nông Thị tộc.
Y Phương cau mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người mấy người Từ Khuyết bên trong sương trắng.
Giờ phút này đám người bọn họ còn đứng tại chỗ, đánh giá thi thể Y Tâm Nhi, không có bất kỳ giao lưu nào.
Chuyện này nhìn qua có vẻ hơi kỳ quái.
- Bọn họ làm cái gì ở trong đó?
Y Phương hơi nghi hoặc một chút.
- Không quản bọn họ làm cái gì, việc cấp bách là bây giờ chúng ta nên làm gì, nếu như trở lại trong tộc như vậy, nhất định sẽ là một con đường chết.
Hộ đạo giả lắc đầu nói.
Y cũng phát hiện mấy người Từ Khuyết nhìn qua có gì đó không đúng, nhưng không hề suy nghĩ nhiều, dù sao chỉ là sau khi giết người không nói gì mà thôi, có lẽ là đang truyền âm giao lưu, nơi này nghe không thấy thanh âm cũng rất bình thường.
Y Phương cũng lắc lắc đầu, không để ý tới tình huống bên trong sương trắng nữa.
Giờ phút này mấu chốt nhất, xác thực vẫn là như thế nào để giải quyết cái vấn đề phiền toái này.
Y im lặng trong chốc lát, chậm rãi xoay người, nhìn về phía mảnh cấm chế ở phía sau
Lớp cấm chế phía sau là một cái lỗ nhỏ chỉ có thể cho phép một người tiến vào, bên trong cửa động, chính là bí mật lớn nhất nhiều năm qua của Thần Nông Thị tộc bọn họ, khu vực trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng.
Thực tế năm đó lúc Thần Nông Thị tộc phát hiện nơi này, bên trong cũng đã mọc đầy Thiên Kim Phục Sinh Đằng, cho nên nói đến, Thiên Kim Phục Sinh Đằng cũng không phải là do bọn họ trồng được, mà là mỗi cách một quãng thời gian, liền tới nơi này tiến hành gặt hái.
Số lượng mỗi một lần hái cũng không thích hợp quá nhiều, dù sao Thiên Kim Phục Sinh Đằng là lấy chủ đằng làm căn bản, vì để thu được càng nhiều Thiên Kim Phục Sinh Đằng, nhiều năm qua bọn họ cũng không dám động tới cái rễ chính kia, chỉ hái bộ phận Thiên Kim Phục Sinh Đằng đã thành thục phía trên chủ đằng, mãi đến tận lúc Thiên Kim Phục Sinh Đằng còn lại tiến vào giai đoạn thành thục, bọn họ mới tiến hành hái lần sau.
Đương nhiên, không dám động tới chủ đằng Thiên Kim Phục Sinh Đằng kia, còn có một nguyên nhân to lớn hơn.
Bên dưới Thiên Kim Phục Sinh Đằng ở bên trong động này, kỳ thực còn trấn áp một vị nhân vật mạnh mẽ nào đó.
Nghĩ tới đây, con ngươi của Y Phương hơi nheo lại.
- Trên thực tế, ta còn một biện pháp.
Y trầm giọng mở miệng, đưa tay chỉ về cửa động kia:
- Mở ra cấm chế, lừa gạt bọn họ đi vào, sau đó thức tỉnh tồn tại bên trong kia.
- Cái gì?
Mấy người ở đây vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt sắc mặt kịch biến, tràn ngập vẻ sợ hãi.
- Không thể, Y Phương, ngươi tuyệt đối đừng làm xằng bậy, một khi tồn tại bên trong thức tỉnh, toàn bộ Thiên Châu đều sẽ rơi vào nguy cơ, đến lúc đó hậu quả không thể lường được.
Một vị hộ đạo giả vội vàng nói.
- Hừ, đây không phải vừa vặn có thể dùng để thử xem thực lực cha của Từ Khuyết hay sao? Kết quả tốt nhất, chính là để bọn họ lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.
Y Phương nở nụ cười lạnh, trong tròng mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
- Đây là ý nghĩ của ngươi, vạn nhất một phương trong đó còn sống sót thì sao? Ngươi có thể biết hậu quả sẽ thế nào không?
Ông lão trầm giọng nói.
Y Phương nhàn nhạt lắc lắc đầu:
- Cấm chế này có thể trấn áp tồn tại bên trong kia nhiều năm như vậy, còn giữ không nổi cha của Từ Khuyết sao? Chỉ cần dẫn bọn họ đi vào, chúng ta lập tức đóng chặt cấm chế, kệ cho bọn họ có một phương sống sót, ha ha, cũng đừng vọng tưởng trở ra.
- Vậy Thiên Kim Phục Sinh Đằng. . .
- Thời điểm như thế này, chẳng lẽ các ngươi còn cảm thấy Thiên Kim Phục Sinh Đằng vẫn do tộc ta chưởng khống như trước sao? Một khi cha của Từ Khuyết đi ra ngoài, nơi này sẽ không còn là bí mật của tộc ta nữa, thậm chí người biết cũng sẽ càng ngày càng nhiều, đồng thời còn phải lo lắng lão già kia sẽ giết tới tộc ta. Nếu đã như vậy, chẳng bằng chúng ta chủ động từ bỏ nơi này, chôn giết lão già kia ở đây, loại trừ một đại địch.
Y Phương lãnh đạm nói.
Mấy người ở đây nghe xong, cũng một lần nữa rơi vào im lặng.
Bọn họ đã có chút dao động.
Lời Y Phương nói quả thật có chút đạo lý, nếu như bọn họ liền rời đi như thế, kết cục khẳng định sẽ rất khốc liệt, hơn nữa nơi này cũng không thể giữ được, nhưng nếu như chủ động từ bỏ nơi đây, mượn cơ hội diệt trừ cha của Từ Khuyết, tổn thất của Thần Nông Thị tộc cũng chỉ là khu vực này, nhưng ít ra tính mạng của mấy người bọn họ vẫn có thể giữ được.
- Chúng ta mở ra cấm chế nơi đây trước, bí mật chút, chờ bọn họ đi vào, lại ngăn bế cấm chế, việc này không có sơ hở nào, hơn nữa cũng chỉ còn có biện pháp này, đồng thời cần phải nhanh, thừa dịp bây giờ bọn họ vẫn chưa từ bên trong sương trắng đi ra, phải lập tức mở cấm chế.
Y Phương mặt không chút thay đổi nói.
- Ngất, ai nói chúng ta chưa đi ra, chúng ta đều đi ra rất lâu rồi! Ta kháo!
Vừa dứt lời, một giọng nói tràn ngập trêu tức từ phía sau mấy người vang lên.
Trong nháy mắt đoàn người Thần Nông Thị tộc sợ hết hồn, xoay đầu sang chỗ khác.
Mấy người Từ Khuyết chẳng biết lúc nào đã ngồi ở biên giới sương trắng, còn dọn xong một cái bàn, vừa đặt nồi, vừa cười híp mắt nhìn bọn họ.
Lòng mấy người của Thần Nông Thị tộc lập tức mạnh mẽ thắt lại.
Bọn họ. . . đi ra từ lúc nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận