Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 497: Cảm Động Khóc

Cùng ngày, Từ Khuyết không thể toại nguyện đơn độc ở chung với Tô Linh Nhi, không có cách nào lái xe.
Tô Linh Nhi thân là Yêu Hoàng Dị tộc, sau khi trải qua đắn đo suy nghĩ, quyết định tin tưởng Từ Khuyết, dẫn dắt dị tộc còn lại đi tới Hoàng thành.
Nàng tự mình xuống lầu, cùng rất nhiều dị tộc đàm luận chuyện này, nhưng nàng không bại lộ thân phận của Từ Khuyết, chỉ nói là Tôn Ngộ Không có biện pháp để bọn họ ở trong Hoàng thành đặt chân, từ đây ở chung cùng cộng đồng Nhân tộc.
Đám dị tộc vừa nghe thấy lời này, lập tức gây rối lên.
- Đi Hoàng thành của Nhân tộc? Chuyện này... Sao lại có thể được chứ?
- Đúng vậy! Nhân tộc tuy rằng không săn giết chúng ta, nhưng chúng ta xuất hiện, e rằng bọn họ cũng sẽ giết chúng ta.
- Nhân tộc rất bài xích dị tộc.
- Vậy cũng không nhất định, bây giờ Tạc Thiên Bang của Vu Yêu Hoàng điện hạ đã chưởng khống Hỏa Nguyên Quốc, có hắn ra tay, chúng ta vẫn là có thể ở chung cùng Nhân tộc.
- Đúng, ta cảm thấy có thể được.
Có người phản đối, cũng có người tán thành, lựa chọn tin tưởng Yêu Hoàng của bọn họ.
Từ Khuyết ở trên lầu tự nhiên nghe được những thanh âm nghị luận này, bất đắc dĩ chỉ có thể vận dụng con rối ngụy trang lần nữa, hóa thân thành Tôn Ngộ Không, tự mình xuống triển khai một phen diễn thuyết.
Hắn đứng trước mặt đông đảo dị tộc, mở ra một phần bản thảo, la lớn: - I have a dream!
Mọi người lập tức ngơ ngác.
Yêu hắc ách tuấn sao?
Đang nói cái quỷ gì thế?
Tô Tiểu Thất tỏ vẻ không biết nói gì nói:
- Hầu tử chết tiệt, nói tiếng người đi!
Từ Khuyết lúc này mới thay đổi loại ngôn ngữ, thì thầm:
- Ta có một ước mơ, ta ước mơ có một ngày, chủng tộc này sẽ đứng thẳng lên, chân chính thực hiện một cái chân lý, người người sinh ra đều bình đẳng...
Đám dị tộc trong nháy mắt sửng sốt.
Chủng tộc này sẽ đứng thẳng lên?
Người người sinh ra đều bình đẳng?
Tất cả dị tộc đều sững sờ, bọn họ cho tới nay đều muốn cho dị tộc mạnh mẽ, là vì cái gì?
Không phải là vì có thể được đối xử công bằng ở trên thế gian này sao? Không phải là vì không bị Yêu thú tộc ức hiếp nữa sao? Không phải là vì muốn sống bình đẳng hay sao?
Từ Khuyết dùng tiếng nói của chính mình, cải bản tuyên ngôn "tôi có một ước mơ", lớn tiếng tuyên đọc.
Hắn đem người da đen theo đuổi tự do bình đẳng, đổi thành dị tộc theo đuổi tự do bình đẳng, ngôn ngữ trong nháy mắt cảm hoá toàn trường.
- Vu Yêu hoàng!
- Vu Yêu hoàng!
- Vu Yêu hoàng!
Rất nhiều Dị tộc đều hò hét lên, hô to tên Từ Khuyết.
Từ Khuyết suýt chút nữa ném bản thảo đi, mẹ nó, những Dị tộc này một lời không hợp liền hô khẩu hiệu, nhưng những khẩu hiệu này có thể đổi một chút hay không?
Các ngươi tự vấn lương tâm của mình xem, bản bức vương có ô hay không?
Hiệu quả của tuyên ngôn khẳng định là có, nhưng vẫn không thuyết phục được bộ phận người phản đối chuyện đi tới Hoàng thành.
Bọn họ vẫn đang do dự.
Dù sao qua nhiều năm như vậy, dị tộc bọn họ đều hoàn toàn tách biệt với thế gian, lánh đời ở sâu trong rừng núi, nếu như lỗ mãng đi tới Hoàng thành như vậy, có thể sẽ bị Nhân tộc diệt tộc, coi như không bị diệt tộc, bọn họ cũng không muốn sống ở bên trong ánh mắt khác thường.
Cuối cùng Từ Khuyết vẫn là tận tình khuyên nhủ khuyên một phen, dùng chân lý đánh thức bọn họ.
Hắn nói ra như vậy:
- Tùy tiện các ngươi đi, muốn đi thì ngày mai theo ta cùng đi, không muốn đi tự gánh lấy hậu quả, bị Yêu thú bắt tới làm nô lệ cũng hết cách rồi, nguyện thượng đế phù hộ các ngươi, a di đà phật!
Người phản đối vừa nghe được lời này, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Đúng vậy! Hiện tại tuy rằng đã vượt qua một cái cửa ải khó, nhưng cửa ải kế tiếp khẳng định còn có thể có yêu thú đến xâm phạm, nếu như Tôn Ngộ Không đi rồi, ai còn có thể che chở bọn họ nữa?
- Vu Yêu hoàng!
- Vu Yêu hoàng!
- Vu Yêu hoàng...
Cuối cùng, từ phần lớn người hô khẩu hiệu, đã biến thành tất cả mọi người đều hô khẩu hiệu, biểu đạt ý nguyện muốn cùng đi tới Hoàng thành của bọn họ, biểu đạt ý chí của bọn họ muốn đi theo Từ Khuyết.
Thời khắc này, Dị tộc có lần đầu tiên đoàn kết hiếm thấy, không ai phản đối chuyện đi tới Hoàng thành nữa.
Đây vốn là một cái quyết định trọng đại mà lại gian nan, kết quả bây giờ lại đột nhiên bị mọi người công nhận.
Chính Tô Linh Nhi cũng có chút khó có thể tin.
"Lạch cạch!"
Nhưng mà, Từ Khuyết ở bên trong một mảnh tiếng la "Vu Yêu Hoàng" không tiếp tục chịu đựng được nữa, quẳng xuống bản thảo trong tay, xoay người rời đi.
Đám Dị tộc lập tức khiếp sợ.
- Trời ạ, Vu Yêu Hoàng bị chúng ta làm cho cảm động rồi!
- Đúng rồi, không nghĩ tới sau khi chúng ta trải qua lần đại nạn này, rốt cục đã đoàn kết lại.
- Vu Yêu hoàng khẳng định là không muốn ở trước mặt chúng ta rơi lệ, cho nên mới xoay người rời đi.
...
Từ Khuyết vừa đi tới cầu thang nghe đến mấy câu này, suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm máu.
Rơi lệ? Rơi em gái ngươi!
Hắn thịch thịch thịch chạy lên lầu ba, tiến vào trong gian phòng, đang chuẩn bị nghĩ một biện pháp, để đám dị tộc này tương lai sửa tên gọi là một chút.
Kết quả lúc này, cửa phòng đột nhiên "Kẹt kẹt" một tiếng mở ra.
Một trận mùi thơm quen thuộc bay tới.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, chính là mùi thơm trên người Tô Linh Nhi, mùi thơm ngát nhàn nhạt như đóa hoa.
- Tôn... Từ Khuyết, ngươi không sao chứ?
Tô Linh Nhi quan tâm nói.
Từ Khuyết quay lưng lại cửa phòng, thêm vào vừa nãy hắn ném bản thảo rời đi cùng với đông đảo dị tộc suy đoán, Tô Linh Nhi thật sự cho rằng Từ Khuyết là cảm động phát khóc, vội chạy tới quan tâm một chút.
Nhưng Từ Khuyết vào lúc này cũng có chút ngơ nhẩn, cái gì gọi là ta không sao chứ? Ta có thể có chuyện gì?
Đột nhiên, một đôi tay nhỏ mềm mại chạm vào vai Từ Khuyết, thanh âm của Tô Linh Nhi ôn nhu truyền đến:
- Kỳ thực trải qua lần đại nạn này, lại nhìn tới tình cảnh mọi người đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, ta cũng có chút cảm động, không có chuyện gì, ngươi muốn khóc thì cứ khóc ra đi.
Ta kháo!
Từ Khuyết suýt chút cắm đầu xuống đất!
Ta cảm động cái rắm a?
Ta là đang tức giận có được không?
Làm sao đều cho rằng ta muốn khóc thế?
- Ngươi yên tâm khóc đi, ta vừa rồi đã để cho tất cả mọi người đều không tới đây quấy rối ngươi, sẽ không có ai nghe thấy.
Lúc này, Tô Linh Nhi lại ôn nhu nói.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, con ngươi lập tức sáng lên.
Bạch!
Ngay sau đó, hắn xoay người lại, dĩ nhiên mặt đầy nước mắt, khóc đến rất là thảm thiết.
Ánh mắt ưu buồn kia, viền mắt ướt át, cùng với hai hàng nước mắt vừa mới chảy xuống, hoàn toàn giải thích một mặt yếu đuối của một người đàn ông.
Tô Linh Nhi sửng sốt tại chỗ.
Nàng xưa nay chưa từng thấy Từ Khuyết khóc, nàng cũng khó có thể tưởng tượng, một người hung hăng như vậy, bây giờ càng thật sự khóc, khóc đến thương cảm như vậy, làm cho trong lòng nàng có một trận thương tiếc không tên.
Nữ tính trời sinh mang theo mẫu tính, vào đúng lúc này, rốt cục tràn lan ra.
Tô Linh Nhi không nói gì, yên lặng ôm Từ Khuyết vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn.
- Ta quá cảm động, thật sự quá cảm động rồi!
Từ Khuyết thuận thế ôm lấy Tô Linh Nhi, khóc đến tan nát cõi lòng, đầu vẫn hướng về lồng ngực mềm mại cao vút của nàng mà cọ xát.
Cái gì gọi là diễn viên?
Cái gì gọi là hành động?
Đây chính là diễn viên chuyên nghiệp, đây chính là kỹ thuật diễn chuyên nghiệp!
Kỹ thuật diễn trong tay, ta có em gái!
Lúc này, tố chất của một diễn viên chuyên nghiệp, ở trên người Từ Khuyết thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy chuyện này rất vô sỉ, nhưng Từ Khuyết đều không hề có một chút dây thần kinh xấu hổ nào, còn tự mình lấy làm vinh dự.
Nói đùa, ta bằng hành động bắt tới em gái nhỏ, dựa vào cái gì không thể diễn?
Hắn ôm thân thể Tô Linh Nhi thật chặt, chậm rãi cọ xát! Cọ xát!
Cuối cùng, đầu dĩ nhiên trượt đến nơi trắng như tuyết thon dài kia của Tô Linh Nhi.
Tô Linh Nhi không hề hay biết, cho rằng Từ Khuyết khóc mệt mỏi muốn ngủ, ôn nhu xoa xoa đầu của hắn.
Đương nhiên, trên nơi trắng như tuyết của nàng cũng ướt một mảnh, dĩ nhiên không phân biệt rõ đến cùng là nước mắt hay nước miếng của Từ Khuyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận