Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 520: Chính Nhân Quân Tử

Tô Linh Nhi luôn luôn là một nữ tử rất bảo thủ.
Một câu "Ngày khác" cũng đã là nàng dùng dũng khí to lớn nhất để nói ra.
Nhưng "Ngày khác" này cùng "Ngày khác" mà Từ Khuyết lý giải hoàn toàn khác nhau, dù sao văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, loại tài xế già như Từ Khuyết đã sắp đen tối đến mức không còn bằng hữu.
Cũng may Tô Linh Nhi không cảm thấy có cái gì không đúng, nàng lấy dũng khí làm ra quyết định, cùng Từ Khuyết nói hôm nào lại làm cái kia, chí ít đã nói rõ nàng bắt đầu có tâm lý chuẩn bị, chỉ có điều bây giờ không được mà thôi.
Từ Khuyết vui vẻ một hồi lâu, kỳ thực trong lòng cũng rõ ràng "Ngày khác" mà mình tưởng tượng là không thể lập tức thực hiện, Tô Linh Nhi nói ngày khác, đương nhiên là chỉ ý tứ thuần khiết bên trên mặt chữ.
Cuối cùng hắn ngượng ngùng đứng lên, đang muốn rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, từ trong không gian trữ vật của hệ thống lấy ra một viên đan dược:
- Đúng rồi, Linh Nhi, viên thuốc này cho ngươi, sau khi dùng đối với tu luyện sẽ có trợ giúp lớn đấy.
Tô Linh Nhi vừa nhìn thấy, lập tức thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói:
- Hả? Đây là... bát tinh Băng Phách Ngọc Đan?
- Ồ, ngươi cũng biết loại đan dược này?
Từ Khuyết cũng kinh ngạc một trận.
Lúc trước hắn đi Kim Nguyên Quốc, thái hậu đẹp đến đáng sợ kia còn cùng hắn đưa ra giao dịch, muốn hắn đến bên trong Hoàng Lăng Thủy Nguyên Quốc, giúp nàng lấy một viên Băng Phách Ngọc Đan.
Từ Khuyết ở trong Hoàng Lăng Thủy Nguyên Quốc cũng tìm tới ba viên, vẫn luôn mang ở trên người.
Loại đan dược này vô cùng thần kỳ, có thể để cho linh căn của tu sĩ thăng hoa, thậm chí sẽ có tỷ lệ rất lớn tiến hóa thành Thiên Linh Căn, so với những cà phê kem mà Từ Khuyết làm được kia còn cường đại hơn.
Nhưng loại đan dược này chỉ có tu sĩ nữ Anh Biến kỳ mới có thể dùng, đồng thời còn phải là tấm thân xử nữ.
Vì thế Nhã phu nhân cùng Tô Vân Lam khẳng định không có cách nào dùng, hai loại điều kiện đều không đạt đến.
Hiện nay cũng chỉ còn lại Tô Linh Nhi cùng Nữ Đế phù hợp điều kiện, hai người đều đạt đến Anh Biến kỳ, hơn nữa cũng là tấm thân xử nữ, nhưng Nữ Đế từ lâu đã dùng qua loại đan dược này, vì thế hiện tại chỉ có Tô Linh Nhi có thể dùng Băng Phách Ngọc Đan này.
Tô Linh Nhi tiếp nhận đan dược, sau khi chăm chú đánh giá một phen, gật đầu nói:
- Không sai, đúng là Băng Phách Ngọc Đan, trước đây ta từng ở ghi chép bên trong sách cổ của bộ lạc đọc qua, thế nhưng loại đan dược này ở bên trong ngũ quốc không phải đã thất truyền sao? Ngươi từ đâu lấy được?
- Tìm được bên trong Hoàng Lăng Thủy Nguyên Quốc.
Từ Khuyết cười híp mắt đáp.
Loại đan dược cấp bậc như Băng Phách Ngọc Đan, xác thực không có khả năng sẽ xuất hiện ở trong ngũ quốc, nhưng dựa theo hắn hiểu, mặc kệ là Nữ Đế hay là tiên hoàng Thủy Nguyên Quốc, bọn họ đều đến từ hải ngoại, vì thế bên trong Hoàng Lăng có Băng Phách Ngọc Đan ngược lại cũng là chuyện bình thường, nói không chừng chính là người ta từ hải ngoại mang đến đây.
Nhưng Từ Khuyết cũng mang hoài nghi trong lòng, Thái hậu của Kim Nguyên Quốc kia, làm sao biết bên trong Hoàng Lăng Thủy Nguyên Quốc ẩn giấu loại đan dược này?
Tuy chuyện này có chút không nghĩ ra, nhưng Từ Khuyết cũng không muốn đi suy nghĩ nhiều, ngược lại hắn cũng không nghĩ tới việc mang viên đan dược này về Kim Nguyên Quốc.
Tô Linh Nhi có vẻ rất vui vẻ, vẫn đang quan sát Băng Phách Ngọc Đan, không nỡ ăn vào, xem xét cẩn thận từng li từng tí một.
Từ Khuyết không nhìn nổi, cười khổ nói:
- Đừng xem nữa, nhanh ăn đi, không đủ thì lại tìm ta lấy.
- Ngươi đưa đồ vật cho ta, ta hy vọng có thể giữ lại. Nếu không giữ được, xem thêm một lúc cũng được.
Tô Linh Nhi nhẹ giọng cười nói, vào lúc này Tô Tiểu Thất đã ngủ say, nàng lại bắt đầu có chút thả lỏng.
Nhưng Từ Khuyết sao có thể cho phép một em gái nửa đêm canh ba ghẹo mình như thế.
Lúc này, hắn vung tay lên, song chỉ đột nhiên cướp lấy đan dược trong tay Tô Linh Nhi, đưa vào cái miệng nhỏ của nàng đang nhẹ nhàng mở ra kia.
Ngay sau đó, Tô Linh Nhi còn chưa kịp phản ứng, thân thể củaTừ Khuyết tiến về phía trước một bước, miệng trực tiếp lấp kín đôi môi của nàng.
- A!
Tô Linh Nhi lập tức trừng lớn hai con mắt, vừa sợ vừa thẹn.
Nhưng lúc này, Băng Phách Ngọc Đan trong miệng nàng cũng lập tức tan chảy ra, hóa thành một dòng nước lạnh mát mẻ, đột nhiên tràn vào cơ thể.
Toàn bộ quá trình nhìn như tươi đẹp, nhưng Tô Linh Nhi đã triệt để sợ hãi.
Cũng không phải là bị cử động của Từ Khuyết làm cho sợ đến như vậy, mà là sau khi đan dược nhập thể, nàng cũng đã bắt đầu tiến vào trạng thái luyện hóa.
Nếu là ở vào thời điểm này, Từ Khuyết tiếp tục làm động tác này, thậm chí là tiến thêm một bước, Tô Linh Nhi căn bản là không có cách bảo vệ tâm thần, chuyên tâm luyện hóa đan dược.
Như thế đều sẽ dẫn đến hậu quả khó có thể tưởng tượng, nhẹ thì dược lực mất khống chế, thương tới bản nguyên kinh mạch, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, vô cùng nguy hiểm!
- Đừng sợ, nhanh tĩnh tâm luyện hóa đan dược.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Từ Khuyết cũng đúng lúc lui trở về.
Hắn hôn Tô Linh Nhi, chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, căn bản không có ý định sẽ tiến thêm một bước hành động, bởi vì hiện tại khẳng định không phải lúc.
Tô Linh Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đỏ cả mặt gật đầu.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên đi tới trước bệ cửa sổ, tìm kĩ góc độ, một tia ánh trăng tà rơi vào trán hắn.
"Xoạt!"
Hắn nhen lửa một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra, con ngươi nhìn về phía Tô Linh Nhi, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười phong tao, nói ra: - Thích sẽ làm càn, nhưng yêu sẽ khắc chế. Linh Nhi, ta biết khắc chế.
Nói xong, hắn liền xoay người, cất bước rời đi.
Dưới ánh trăng, bóng lưng hắn trên đất kéo đến thật dài, cho đến tận lúc đi xa mới biến mất không còn tăm tích.
Tô Linh Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, trong đầu lại vang lên câu nói "Thích sẽ làm càn, nhưng yêu sẽ khắc chế" kia của Từ Khuyết, vẻ đỏ ửng trên mặt lập tức càng sâu.
Không sợ lưu manh biết đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Rõ ràng, chiêu thức trong ghẹo gái đại pháp này của Từ Khuyết dùng đến vô cùng cao minh.
Hôn cũng hôn xong, trang bức cũng xong, còn xoay người lưu lại một cái ấn tượng "Chính nhân quân tử".
Còn có ai? Ta muốn hỏi một chút, còn có ai? Sau khi Từ Khuyết rời khỏi gian phòng của Tô Linh Nhi, thần khí mười phần, đi trên đường đều uy vũ sinh uy.
Không lâu lắm, hắn đến đến bên ngoài tẩm cung của Nhã phu nhân.
Lúc này mặc dù bóng đêm đã buông xuống, nhưng Nhã phu nhân đã tỉnh lại, nhìn thấy Từ Khuyết, lập tức liền muốn ngồi dậy đến.
Nhưng lần hơi động đậy này, một trận cảm giác đau đớn truyền khắp hạ thân nàng.
Dù sao từ đêm qua tới cả ngày hôm nay, hai người đều không yên tĩnh qua, dù cho Nhã phu nhân đã có cảnh giới Nguyên Anh kỳ, cũng thực sự là có chút không chịu nổi.
- Đừng dậy, nhanh nằm xuống.
Từ Khuyết lập tức đi lên phía trước, đỡ Nhã phu nhân về trên giường.
- Công tử, thiếp thân không sao.
Nhã phu nhân lại nắm chặt tay của hắn, không cho hắn rời đi, mắt đưa tình nhìn hắn.
Từ Khuyết cười nói:
- Không có chuyện gì mới là lạ, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi.
Nhã phu nhân lại đột nhiên sững sờ, hơi cúi đầu nói:
- Công tử là ghét bỏ thiếp thân?
- Đương nhiên không phải.
Từ Khuyết lập tức đáp.
- Vậy công tử là vì sao...
Nhã phu nhân nói đến đây, hơi dừng lại một chút, ý tứ đã rất rõ ràng, nàng hi vọng trước khi rời đi, thoả thích giữ lấy hắn, thỏa mãn hắn, nhưng Từ Khuyết lại ngừng lại.
Từ Khuyết yên lặng đứng lên, lại đi tới một chỗ ở bệ cửa sổ có ánh trăng, thâm trầm nói:
- Thích sẽ làm càn, nhưng yêu sẽ khắc chế. Ngươi bây giờ cần nghỉ ngơi thật tốt, ta làm sao có thể nhẫn tâm chỉ lo cho mình được?
Thân thể mềm mại của Nhã phu nhân lập tức run lên, cảm động không thôi nói:
- Công tử, ngươi thật tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận