Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 706: Cung Nghênh Thánh Tôn

Ầm!
Toà Truyền Tống Trận cỡ lớn ở Bắc Hải lần nữa được khởi động.
Ở bên trong hư không vặn vẹo, bóng người của Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng từ từ mơ hồ, cùng với màn ánh sáng của trận pháp xoay tròn, hai người biến mất không còn tăm hơi.
Dịch Bát Muội và bốn tên nam nữ Côn Bằng trẻ tuổi bên cạnh vẫn sững sờ đứng tại chỗ, mặt lộ vẻ kinh dị, sắc mặt có chút biến đổi.
Lời nói của Từ Khuyết làm cho bọn họ có chút chấn động.
Ngoại trừ phía trước cái gì mà "Hẹn sương sương, gặp sư nương" kỳ quái ra, chỉ dựa vào câu cuối cùng "Bên trong cuộc đời của chúng ta, xưa nay không hề có chữ "Nhịn"" của hắn, cũng đủ để cho mọi người cảm thấy chấn động.
Dù sao người dám nói ra câu này, nếu không phải kẻ ngu si quá mức tự phụ thì chính là người có thực lực chân chính.
Có ví dụ trước đây Từ Khuyết dùng ba quyền đánh chết lão tổ Hợp Thể kỳ, người của Côn Bằng tộc không chút hoài nghi lựa chọn tin tưởng vế thứ hai.
- Bát Trưởng lão, lẽ nào hắn thật có thể giết chết Hợp Thể kỳ đỉnh phong? Thậm chí là cường giả nửa bước Độ Kiếp Kỳ? Chuyện này dường như không thể nào mà?
Sắc mặt của cô gái trẻ của Côn Bằng tộc lộ vẻ kinh hãi, nhìn về phía Dịch Bát Muội hỏi.
- Đúng thế Bát Trưởng lão, tứ đại châu chúng ta bị gông xiềng nhốt nhiều năm như vậy, tuy rằng bởi vậy mà được sinh hoạt an bình, nhưng so với những người ngoại lai từ bên trong giết chóc mà trưởng thành kia, tứ đại châu chúng ta giống như đóa hoa ở bên trong nhà ấm, tuy có ưu thế về nhân số, nhưng chân chính chiến một trận, sợ rằng kết quả sẽ rất khốc liệt.
Vài tên nam tử Côn Bằng trẻ tuổi bên cạnh cũng hiếu kì gật đầu, ánh mắt đều nhìn về phía Dịch Bát Muội, muốn biết ý nghĩ của nàng.
Sắc mặt của Dịch Bát Muội phức tạp lắc lắc đầu:
- Rất khó nói. Trước đó, ý nghĩ của ta cũng giống với các ngươi, thậm chí bộ tộc ta cùng đám lão tổ những thế lực khác đều kiêng kỵ điểm này, tứ đại châu có kẽ không phải là đối thủ của đám người ngoại lai kia. Nhưng ngày hôm nay sau khi nhìn thấy tên Từ Khuyết này, ta đột nhiên cảm thấy có lẽ hắn chính là biến số.
- Hắn biến số?
Vài tên Côn Bằng trẻ tuổi lập tức ngạc nhiên.
Bọn họ đương nhiên rõ ràng cái "Biến số" này chính là biến số có thể trợ giúp tứ đại châu lật ngược lại thế cuộc, sở dĩ họ kinh ngạc, là bởi vì cảm thấy vị Bát Trưởng lão này đánh giá Từ Khuyết tựa hồ có hơi cao.
Lúc Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng lần nữa bước ra khỏi Truyền Tống Trận, bên ngoài lại trôi qua hai tháng.
Nhưng may mắn là lúc bọn họ tìm đến Đông Hoang vẫn chưa nghe nói tới tin tức bọn Đổng Căn Cơ xuất hiện ở nơi này, chuyện này đối với Từ Khuyết mà nói đúng là một tin tức tốt.
Hắn xác thực không lo lắng những người ngoại lai kia mạnh bao nhiêu, hắn chỉ lo lắng chính mình tới chậm một bước, để đám người kia cướp đi Thanh Đồng Cổ Điện, ảnh hưởng đến Khương Hồng Nhan ở bên trong.
- Tiểu Khuyết Khuyết, nếu như ta bị vây ở bên trong Thanh Đồng cổ điện, ngươi có sốt sắng như vậy không?
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn về phía Từ Khuyết, cười tủm tỉm hỏi.
Chỉ là nụ cười này khá có thâm ý, tựa hồ chỉ cần Từ Khuyết đáp sai, nàng sẽ lập tức sẽ trở mặt.
Ở trên địa cầu, tình huống như thế bình thường có thể gọi là đang ghen.
Từ Khuyết lúc này vỗ ngực, nói lời son sắt:
- Chuyện này còn phải hỏi sao? Ngươi xinh đẹp như thế, ta làm sao dám không sốt sắng? Nhất định còn căng thẳng hơn bây giờ.
- Hừ, miệng lưỡi trơn tru. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi ở bên ngoài không thể ít trêu hoa ghẹo nguyệt đi sao, ở ngay trước mặt ta còn đầu mày cuối mắt với Dịch Bát Muội Côn Bằng tộc, cẩn thận ta thật sự mách Hồng Nhan,
Liễu Tĩnh Ngưng tựa cười mà không phải cười nói.
- Cái gì?
Từ Khuyết lập tức há hốc mồm.
Hắn đem lương tâm ra bảo đảm, ở chỗ Truyền Tống Trận tại Bắc Hải vẫn luôn cố trang bức, nào có chuyện cùng Dịch Bát Muội đầu mày cuối mắt chứ?
Tuy rằng Dịch Bát Muội này nhìn qua cũng rất mê người, lại thành thục như mật đào, là nam nhân đều sẽ không nhịn được muốn cắn một cái.
Nhưng cuối cùng, Dịch Bát Muội trước sau vẫn là Côn Bằng mà.
Chẳng lẽ bản Bức Vương lại đi chén Côn Bằng sao?
Ồ hình như cũng không phải là không thể. Dù sao Hứa Tiên cũng đã từng chén rắn, Ninh Thái Thần đều chơi qua quỷ, kết quả tất cả đều dương danh lập vạn, dựa vào cái gì bản Bức Vương không thể chơi Côn Bằng?
- Chà chà, Tiểu Khuyết Khuyết, trên đầu chữ sắc có cây đao đó. Ngươi thử lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt xem, nói không chừng ngày nào đó thật có một cây đao không cẩn thận rơi xuống đầu ngươi.
Liễu Tĩnh Ngưng xì xì nở nụ cười, cất bước tiến lên.
Từ Khuyết lúc này trừng mắt.
Chuyện gì thế này? Đang uy hiếp ca sao?
Nói đùa, bản Bức Vương há lại là loại người sợ uy hiếp kia sao? Ngày nào đó có cơ hội, liền chén cho ngươi xem. Bởi vì đầu có thể mất, Côn Bằng không thể thả.
Tiếp tục tiến lên, ở trên Đông Hoang to lớn, hai người đi lên không ít Truyền Tống Trận loại nhỏ, vẫn đang cấp tốc hướng về phương hướng Táng Tiên Cốc.
Dọc theo đường đi, rất nhiều tu sĩ Đông Hoang cũng nhìn thấy bóng hai người đồng hành, đều cảm thấy kinh hãi.
- Lẽ nào Từ Khuyết thật sự kết thành đạo lữ với Liễu Thánh Nữ sao?
- Trời ạ! Một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu rồi!
- Không nghĩ ra được. Loại bại hoại khư Từ Khuyết kia sao có thể lọt vào mắt Liễu Thánh Nữ cơ chứ.
- Liễu Thánh Nữ ở Đông Hoang chúng ta, thậm chí là phóng tầm mắt khắp tứ đại châu, nàng đều là người ưu tú đứng hàng đầu bên trong tất cả Thánh Nữ, không nghĩ tới lại bị tên bại hoại Từ Khuyết này làm vấy bẩn.
- Ông trời không có mắt a!
- Đây là một sự tổn thất to lớn của Tu Tiên Giới ta.
Vô số tu sĩ trẻ tuổi vô cùng đau đớn, lắc đầu rên rỉ.
Nhưng may là Từ Khuyết vội vàng chạy đi, không nghe được mấy câu này, bằng không lấy tính tình của hắn, nhất định sẽ mang theo Liễu Tĩnh Ngưng lượn lờ vài vòng, tức chết những tên cẩu độc thân kia.
Mấy ngày sau, Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng thuận lợi chạy tới khu vực ở bên ngoài Táng Tiên Cốc.
Trở về nơi này, Hoang Lạc Thành năm đó từ lâu không còn, trên khu đất trống rỗng chỉ còn dư lại toà Thanh Đồng Cổ Điện toả ra khí tức thần bí trên không trung.
Mặt Thanh Đồng vẫn óng ánh như trước, từng nét phù văn vẫn chuyển động ở bên ngoài Cổ Điện, đan chéo thành một đạo cấm chế cứng rắn không thể phá vỡ, bất luận người nào đều không thể tiến vào bên trong.
- Không biết Hồng Nhan bây giờ thế nào rồi.
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn Cổ Điện, nhẹ giọng thở dài.
- Chỉ cần sống sót là được, ta nhất định sẽ đưa nàng mang ra ngoài, bất kể là ai muốn ra tay với nàng, ta đều chém hết!
Từ Khuyết trầm giọng nói.
Đứng dưới Thanh Đồng Cổ Điện, Từ Khuyết dùng thần hồn mạnh mẽ của mình vẫn có thể cảm ứng được khí tức của Khương Hồng Nhan.
Hơn nữa theo thời gian mấy năm trôi qua, khí tức của Khương Hồng Nhan đã trở nên rất cường đại, điều này nói rõ ở bên trong Thanh Đồng Cổ Điện kia, nàng có lẽ đã lấy được một cái tạo hóa không nhỏ.
- Làm sao bây giờ? Có biện pháp gì tiến vào Cổ Điện không?
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, tuy nói bây giờ hắn đã nắm giữ đạo uẩn, nhưng Thanh Đồng Cổ Điện đã triệt để phong kín, lối vào lúc trước đã biến mất từ lâu, trừ phi hắn có thể tăng đẳng cấp trận pháp của mình lên Tiên Trận Sư, sau đó phá tan cấm chế, bằng không căn bản không có cách nào đi vào được.
- Thôi, hiện tại việc chúng ta có thể làm là bảo vệ Cổ Điện, chờ Đổng Căn Cơ và với những người ngoại lai kia đưa tới cửa.
Từ Khuyết nói.
Cái miệng nhỏ của Liễu Tĩnh Ngưng hơi hé, mang theo lo lắng nói:
- Chỉ bằng hai người chúng ta, có thể thủ được sao?
Tuy nói nàng biết Từ Khuyết rất mạnh mẽ, nhưng đối phương lại có vài tên Hợp Thể kỳ đỉnh phong, cộng thêm một tên cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ.
Loại đội hình này thực sự quá đáng sợ, đủ để cho tất cả các cường giả ở tứ đại châu đều cảm thấy nghẹt thở, chuyện này nàng làm sao không lo cho được?
- Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ để bọn họ có đi mà không có về!
Con ngươi của Từ Khuyết phát lạnh, đã ra quyết định.
Tuy rằng trận chiến này sẽ rất khó đánh, nhưng hắn có lòng tin có thể thắng, cùng lắm thì dùng sạch điểm trang bức đi thi triển Bức Vương Quyền.
Mỗi một quyền đều dùng 10 ngàn điểm trang bức, đến lúc đó, nửa bước Độ Kiếp kỳ thì thế nào? Dù cho Độ Kiếp kỳ chân chính đến cũng chỉ cần một quyền liền quỳ.
Ầm ầm!
Đang lúc này, Thanh Đồng Cổ Điện đột nhiên chấn động, phát sinh một tiếng vang thật lớn.
- Hả?
Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng đều cả kinh, ngẩng đầu nhìn tới.
Bên ngoài cả tòa Thanh Đồng Cổ Điện, tất cả phù văn bắt đầu chuyển động, giống như nước sông chảy xuôi, đột nhiên vương xuống từng sợi từng sợi ánh vàng óng ánh.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ngay sau đó, hư không bốn phía bắt đầu vặn vẹo, hóa thành từng đạo vòng xoáy, mười mấy bóng người đột nhiên từ bên trong cất bước bước ra.
Đột nhiên xuất hiện biến động làm cho Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng có chút không phản ứng kịp.
Nhưng lúc này, đám người kia lại đột nhiên mặt hướng Thanh Đồng Cổ Điện, tràn ngập kính nể, khúm núm, cùng hô lớn lên:
- Cung nghênh Thánh Tôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận