Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1326: Không Dám Gật Bừa

Trong sơn động, một phen giãy dụa cùng phản kháng kịch liệt đang diễn ra.
Từ Khuyết đạt được thắng lợi cuối cùng, cuối cùng vẫn thoát khỏi dây dưa "ôm ấp" của hai đạo hồn phách này.
Trên thực tế Hiên Viên Kỳ Thương chỉ ôm hắn một chút liền buông hắn ra.
Đây có lẽ là chính là phương thức biểu đạt tình thương người cha của người đàn ông này, đơn giản một cái ôm là đủ, không có làm gì thêm dư thừa.
Chỉ là thân ảnh khổng lồ của y đứng ở một bên, Từ Khuyết cũng kinh ngạc một trận, một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác an toàn không tên, đến từ chính tình thương của cha.
Đột nhiên, hắn có chút ước ao, sau đó cười khổ.
Tuy đôi vợ chồng này không phải là cha mẹ của mình, nhưng nói thật, trong lòng hắn dù sao cũng hơi xúc động, lúc bọn họ thật sự xem mình là con trai của bọn họ, mình thật sự có thể cảm nhận được loại tình cảm trước nay chưa từng có này.
Nhưng nội tâm xúc động cuối cùng cũng chỉ là xúc động mà thôi, trước sau gì hắn cũng không còn là thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi nữa, không thể bởi vì một chuyện hiểu lầm, liền tùy tiện nhận người khác làm cha mẹ, có một số việc không thể đâm lao phải theo lao.
Theo Hiên Viên Kỳ Thương buông hắn ra, Từ Khuyết cũng khôi phục tự do.
Bọn Husky và Đoạn Cửu Đức ở ngoài sơn động, cũng đồng thời được tháo bỏ gông xiềng, không bị cầm cố nữa, lúc này mấy người cũng cất bước đi vào trong sơn động.
Hai đạo hồn phách của Hiên Viên Kỳ Thương cùng Quan Sở Sở trở nên bình tĩnh, liền đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, ánh mắt trống rỗng nhìn kỹ hắn, giống như một đôi cha mẹ đang nhìn con mình sắp phải đi.
- Đậu phộng, tiểu tử, bọn họ thật sự xem ngươi xem là con gái của bọn họ rồi.
Đoạn Cửu Đức phát giác tình cảm hai đạo hồn phách tỏa ra, cực kỳ kinh ngạc nói.
- Đúng đấy tiểu tử, bản thần tôn cảm thấy ngươi nên đổi nữ trang, đóng vai Hiên Viên Uyển Dung một chút, thỏa mãn bọn họ.
Husky gật đầu nói bổ sung.
Con ngươi của Từ Khuyết lập tức trừng lên, giơ tay lên muốn đập đầu chó của Husky.
Husky sợ hết hồn, vội lùi lại một bước, quát to:
- Dừng tay! Đậu phộng, tiểu tử, lúc này bản thần tôn là thật lòng, nhìn hai người bọn họ quá đáng thương, thực sự không đành lòng mà thôi.
- Ngươi mà cũng có lòng? Hơn nữa còn không đành lòng?
Từ Khuyết khinh bỉ nói, con chó ngu ngốc này lúc nào nói chuyện lương tâm thế?
- Haizz!
Husky lại thở dài:
- Hiện tại không giống với trước kia. Tiểu tử, ngươi biết một hồn phách bị chấp niệm nhốt lại, là chuyện thống khổ biết bao không? Làm một đạo hồn phách nên tiêu tan nhưng còn không chịu tản đi, chắc chắn sẽ bị thiên uy áp bức mỗi lúc, cái cảm giác này giống như ở bên trong hư không phong bạo bị ngàn đao bầm thây, hơn nữa là dằn vặt ở trên hồn phách, so với thân thể còn thống khổ hơn vô số lần.
Ngươi đừng nhìn bây giờ hai người bọn họ đang không có linh thức, hơn nữa còn ngơ ngác sững sờ, trên thực tế cũng là do bị dằn vặt quá nhiều năm, liền linh thức đều bị dằn vặt tới không còn, nhưng chấp niệm của bọn họ vẫn còn bảo lưu, vẫn khóa hồn phách lại, không cho hồn phách tiêu tan, chính là vì để có một ngày có thể gặp lại con gái của mình, tiếp tục bảo vệ ở bên cạnh nàng.
Nói đến đây, Husky nhìn về phía Từ Khuyết:
- Tình cha mẹ vĩ đại như vậy, ngươi có thể không đồng tình sao?
- . . .
Từ Khuyết nghẹn lời.
Hắn thật sự là không nghĩ tới, hai đạo hồn phách này tồn tại lại phải trả giá đánh đổi đáng sợ như thế, cũng khó trách qua nhiều năm như vậy, bên trong tổ mộ to lớn mai táng nhiều vị cường giả đại năng như thế, cuối cùng cũng chỉ có hai đạo hồn phách này xuất hiện, hóa ra là bọn họ tự nguyện chịu đựng dằn vặt trong mấy chục ngàn năm, không chịu rời đi.
- Haizz, bọn họ làm như thế, kỳ thực đã giống như tự mình ném đi cơ hội luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh, mấu chốt là bọn họ lại có thể chịu đựng dằn vặt trong nhiều năm như vậy, thực sự là vượt quá sức tưởng tượng của bản thần tôn, thật đáng sợ, cũng quá cảm động.
Husky tỏ vẻ cảm khái.
- Husky lão sư, ngươi không phải là người.
Đoạn Cửu Đức nhấc tay cải chính.
- Quá cảm sói rồi.
Husky tiếp tục cảm khái.
- Vậy ngươi nói phải làm như thế nào? Nếu không ngươi trực tiếp nhận bọn họ làm cha mẹ nuôi đi?
Từ Khuyết nhìn về phía Husky nói.
- Không.
Husky lập tức vung tay lên, nghĩa chính từ nghiêm nói:
- Bản thần tôn cho rằng nên bảo vệ tốt cho bọn họ, giữ bọn họ ở bên cạnh, mặc kệ là chúng ta đi nơi đâu, đều phải dẫn theo bọn họ, không để cho bọn họ tiếp tục cô độc nữa.
- . . .
Khóe miệng của Đoạn Cửu Đức và Mạc Quân Thần lập tức co giật.
Từ Khuyết cũng trợn tròn mắt, hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, con chó ngu ngốc này là sợ mình bỏ qua hai đạo hồn phách này, lãng phí hai cận vệ à.
A, Husky!
- Husky, ta hi vọng lần sau trong lòng ngươi nên có chút bức số, đừng tiếp tục chơi loại trò mèo này, đừng diễn xuất linh tinh nữa, hiểu chưa? Liền loại không cứu nổi như ngươi mà cũng dám nói động lòng người.
Từ Khuyết nói.
- Vâng vâng, Khuyết ca nói đúng, bản thần tôn đã hiểu rồi.
Husky vội cợt nhả nói.
Lúc này Từ Khuyết mới gật đầu, thu hồi gậy ở phía sau đầu Husky.
Tử Kim Bức Vương Côn.
Sau đó, ánh mắt hắn cũng quét về phía mộ thất ở phía trước.
Người của Thiên Cung Thư Viện đã sớm bị Lý Huyền Kỳ dẫn theo đi ra ngoài, mộ thất là một vùng thoáng đãng.
Hiển nhiên là Lý Huyền Kỳ thật sự sợ Từ Khuyết rồi, các loại việc nhỏ đều muốn lấy ra để đại náo, y chỉ lo lưu lại sẽ tạo thành hiểu lầm càng to lớn hơn, thẳng thắn dẫn toàn bộ người đi, để cho Từ Khuyết một không gian riêng tư.
Dù sao mục đích cũng đã đạt được, hai bên đạt thành ý đồ hợp tác, y cũng không hi vọng sẽ sản sinh mâu thuẫn và hiểu lầm không cần thiết với Từ Khuyết.
- Chà chà, tiểu tử, lần này ngươi kiếm bộn rồi, lập tức mò đến vị trí phó viện trưởng, bản thần tôn cảm thấy đến lúc làm một phen rồi.
Husky hùng tâm tráng chí nói.
- Không sai, lão đầu ta ở Thiên Châu nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, chính là chờ một cơ hội, bây giờ cơ hội đã đến, nếu không làm ra một phen thành tựu, lão đầu ta không còn mặt mũi trở lại đối mặt với trăm vạn bang chúng của Tạc Thiên Bang nữa.
Đoạn Cửu Đức cũng thẳng thắn cương nghị hô lên.
- Làm?
Mạc Quân Thần vô cùng ngạc nhiên nói, có chút không rõ.
Theo lý mà nói, Từ Khuyết đều đã kiếm được vị trí phó viện trưởng của Thiên Cung Thư Viện, thân phận địa vị ở Thiên Châu đã cao cao tại thượng, kế tiếp khẳng định là phải tìm cơ hội trả thù Thiên Cung Thư Viện, hoặc là trước tiên ẩn núp ở Thiên Cung Thư Viện, chiếm dụng một ít thiên tài địa bảo để tu luyện, sau đó lại một lần nữa phản kích.
Những thứ này đều là mưu tính.
Mà Husky và Đoạn Cửu Đức lại hô muốn làm một phen đại thành tựu, chuyện này liền khiến cho Mạc Quân Thần cảm thấy buồn bực, bằng vào hai người các ngươi, còn muốn làm ra cái gì?
- Ồ, Mạc hộ pháp, ánh mắt của ngươi là có ý gì, bản thần tôn làm sao cảm thấy trong mắt ngươi mang theo một loại châm biếm?
Husky bắt lấy ánh mắt của Mạc Quân Thần, lập tức trừng mắt quát lên.
Mạc Quân Thần bất đắc dĩ cười khổ:
- Ta không có ý gì khác, chỉ là hiếu kỳ các ngươi muốn làm gì mà thôi.
- Ta kháo, thứ này mà cũng phải hỏi?
Husky lộ ra vẻ xem thường.
Ngay sau đó, Husky, Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức đột nhiên cùng mở miệng:
- Đương nhiên là. . . muốn làm gì thì làm rồi.
Dứt tiếng, tổ ba người Khuyết Đức Cẩu cất bước mà đi, bước đi sinh gió, uy vũ sinh uy, lưu lại Mạc Quân Thần một người triệt để ngổn ngang ở trong gió.
. . .
Rất nhanh, đoàn người Từ Khuyết vòng qua mộ thất, cùng Lý Huyền Kỳ cùng với đông đảo người của Thiên Cung Thư Viện gặp gỡ ở ngoài mộ đạo.
Hai đạo hồn phách của Hiên Viên Kỳ Thương cùng Quan Sở Sở, vẫn ánh mắt vô hồn vô thần, trôi nổi đi theo phía sau Từ Khuyết.
Mọi người của Thiên Cung Thư Viện thấy thế, lập tức lại không khỏi nín thở, trong lòng lạnh lẽo, trở nên cung kính.
Lý Huyền Kỳ cũng có vẻ hơi gò bó, cực kỳ khách khí hướng Từ Khuyết chắp tay:
- Từ huynh, ngươi đã đến rồi. Vừa rồi lão hủ đã dặn qua đám đệ tử bất hiếu này, sau này ngươi ở Thiên Cung Thư Viện tuy lấy danh nghĩa phó viện trưởng, nhưng quyền lực tương đồng với viện trưởng, bất luận sự tình to nhỏ gì, ngươi đều có quyền định đoạt, nếu như có người dám cãi lời, ngươi nghiêm trị là được.
- Được.
Từ Khuyết duy trì dáng dấp cao ngạo, nhàn nhạt gật đầu.
Trên thực tế lời nói này của Lý Huyền Kỳ có chút như làm điều thừa, thuần túy chính là muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Từ Khuyết.
Dù sao lấy nội tình bây giờ của Từ Khuyết, hai đạo hồn phách này đi theo ở bên cạnh, Thiên Cung Thư Viện còn không phải do một mình hắn định đoạt sao? Ai dám cãi lời?
Trong lòng Từ Khuyết rõ ràng điểm này, Lý Huyền Kỳ cũng hiểu Từ Khuyết, nhưng giữa người và người muốn hài hòa cùng tồn tại, có lúc phải dựa vào loại dối trá này để duy trì, lúc bình thường không ai sẽ đi bóc trần nó.
- Được rồi, nếu mọi chuyện đều đã định ra, lão phu cũng nên rời đi thôi, cẩn thận tính toán một chút, con trai Từ Khuyết của ta hẳn cũng sắp tới Thiên Châu rồi.
Từ Khuyết mở miệng một lần nữa, giả bộ, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tới phía phương xa.
Mọi người có chút ngẩn ra, không biết lời nói này của Từ Khuyết có hàm nghĩa gì.
Con trai của ngươi tới thì tới chứ, ngươi muốn cho hắn tiến vào Thiên Cung Thư Viện cũng không thành vấn đề. Dù sao bối phận của ngươi lớn, chỗ dựa của ngươi lớn, ngươi định đoạt thôi.
- Ha, con trai của Từ lão có thể đến Thiên Cung Thư Viện tu luyện, tuyệt đối là vinh hạnh của Thiên Cung Thư Viện, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ nhiệt liệt hoan nghênh hắn đến.
Lý Thanh Hà đúng là phản ứng lại rất nhanh, ngồi ở vị trí viện trưởng lâu như vậy, nên có nhãn lực thì vẫn có, lập tức liền lộ ra vẻ mặt ôn hòa cười nói.
Lúc này Từ Khuyết xoay người một cái trợn mắt nhìn sang, trầm giọng nói:
- Lý viện trưởng, lời nói này của ngươi lão phu cũng không dám gật bừa, đồng thời đây cũng là một chuyện mà lão phu lo lắng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận