Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1282: Sao Lại Không Cẩn Thận Như Vậy

Giờ phút này, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Thiên tài của mấy thế lực lớn cùng người hộ vệ, bao gồm cả người của Dao Trì và Bạch Thải Linh, đều trợn mắt há mồm nhìn với vẻ khó có thể tin.
Y Trọng của Thần Nông Thị tộc, lại ngồi co quắp tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, con ngươi co rút lại, vô cùng sợ hãi.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chẳng ai nghĩ tới, ông lão này không chỉ có thân thể cường hãn, mà còn có thần thông kinh khủng như thế.
Huyền Băng Quỷ Vụ Thủ, một quyền tung ra, trường kích cấp bậc trung phẩm Tiên Khí liền bị vỡ thành một đống kim loại.
Đây chính là trung phẩm Tiên Khí đấy!
Dù có là Thần Nông Thị tộc, người có thể có được trung phẩm Tiên Khí cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có như Y Trọng có huyết thống mạnh mẽ như vậy, được thị tộc cực kỳ coi trọng, hơn nữa còn là thiên tài có tư chất dự bị Thần Tử, mới có thể được thị tộc giao cho bảo vật như vậy.
Thậm chí là Y Trọng, cũng luôn coi trường kích cấp bậc trung phẩm Tiên Khí này là lá bài tẩy của mình, che giấu phong mang của nó, dự định đợi tới khi tỷ thí tranh cử Thần Tử mới bày ra lá bài tẩy này, đánh cho đối thủ không kịp trở tay.
Nhưng hôm nay y không chỉ bị bức bách phải dùng tới lá bài tẩy này, tuy nhiên kết quả lại không đả thương được một cọng tóc của Từ Khuyết, ngược lại trung phẩm Tiên Khí của y lại bị hủy tại chỗ như vậy.
Điều này khiến Y Trọng vô cùng khó có thể tiếp thu, cũng khiến mọi người ở đây đều cảm thấy khó có thể tin.
Thân thể cường đại như vậy, thần thông cũng khủng bố như vậy, lẽ nào ông lão này thực sự là một vị Tiên Vương thậm chí là trên Tiên Vương ngủ say nhiều năm vừa mới tỉnh lại sao?
Nếu không phải như thế thì tại sao hắn lại cường đại tới trình độ này?
Phải biết là từ đầu tới đuôi ông lão này đều không dùng quá nhiều thực lực, hắn chỉ đứng như vậy, vân đạm phong khinh, dùng thân thể đối kháng, còn pháp quyết thì hầu như là chưa từng dùng tới.
Phóng mắt khắp thế gian, trừ phi là người có cảnh giới Thái Ất Kim Tiên trở lên dùng toàn bộ thực lực, hoặc là phải có thân thể cường đại không gì sánh nổi, nếu không thì ai có thể làm được như hắn dùng một quyền đánh nát trung phẩm Tiên Khí như thế?
Mọi người ở đây càng vững tin với suy đoán về thân phận của Từ Khuyết là cường giả trên Tiên Vương.
Cùng lúc đó, Y Trọng đã được mấy người hộ vệ của y đỡ lên, rồi vây y vào giữa bảo vệ, đồng thời cảnh giác nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng không tiếp tục ra tay, lạnh nhạt đứng tại chỗ, trầm mặc không nói gì.
Hắn phát hiện lúc trước đã đánh giá cao thực lực của mình, tuy hắn có Thánh Thể tiểu thành, trận chiến vừa nãy đánh với Y Trọng, tốc độ cùng phòng ngự của hắn đều vượt xa Y Trọng.
Hơn nữa uy lực của Huyền Băng Quỷ Vụ Thủ, thực sự không tầm thường, ngay cả trung phẩm Tiên Khí cũng có thể đánh nát, thực sự là khắc tinh của Tiên Khí.
Nhưng trước đây chiến mấy trận, hắn dựa vào sức mạnh thân thể đánh ra một quyền toàn lực, lại chỉ có thể khiến Y Trọng bị thương, mà không thể giết chết y.
Đây là kết quả tạo thành do chênh lệch về cảnh giới, Từ Khuyết cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn rõ ràng mình không phải thật sự là thân thể vô địch.
Vừa nãy chiến đầu cùng Y Trọng, hắn nhìn có vẻ như không bị thương chút nào, nhưng tiên nguyên cùng khí huyết trong cơ thể lại bị chấn động đến mức hỗn loạn, nếu như đánh tiếp mấy lần, Y Trọng sẽ bị thương càng nặng, nhưng hắn có khả năng cũng sẽ bị nội thương đến thổ huyết.
Đương nhiên, Từ Khuyết có hệ thống tự động khôi phục, chút thương thế này đối với hắn cũng không tính là gì.
Nhưng Y Trọng lại có thể chất có thể tự khôi phục thương thế, cứ tính toán như thế, dù người bảo vệ Y Trọng chưa đi ra, cứ tiếp tục đánh tới đánh lui như vậy, Từ Khuyết cảm thấy chưa chắc có thể giết chết được Y Trọng, thậm chí ngay cả thắng bại cũng khó phân.
Những thiên tài của các thế lực lớn ở Thiên Châu, đúng là không phải thổi phồng, mỗi người đều do thế lực có nội tình hùng hậu dùng tài nguyên bồi dưỡng ra.
Điều này khiến Từ Khuyết có chút bất đắc dĩ, trong lòng yên lặng lắc đầu, dù sao cảnh giới hiện tại của mình quá thấp, chênh lệch với những thiên tài này hai đại cảnh giới, muốn nghiền ép bọn họ đúng là có chút khó/
Nếu như có thể vượt qua Thiên Kiếp, trực tiếp đột phá lên Địa Tiên cảnh, gặp lại tình huống này, Từ Khuyết chắc chắn mười phần có thể tiêu diệt Y Trọng, nhưng đáng tiếc hiện tại khoảng cách đạt tới Địa Tiên cảnh vẫn còn có một đoạn ngắn nữa.
- Vị. . . Từ lão tiên sinh này, trận chiến này Thần Nông Thị tộc ta chịu thua, mảnh vỡ tàn hồn thuộc về các ngươi.
Lúc này, một hộ vệ của Y Trọng mở miệng nói, đồng thời giao ra mảnh vỡ tàn hồn.
Hiển nhiên, bọn họ cũng ở kiêng kỵ thực lực chân chính của Từ Khuyết, mặc kệ suy đoán có phải chính xá hay không, bọn họ đều không dám đánh cược, bởi vì một khi thua cược, kết quả sẽ là toàn bộ Thần Nông Thị tộc bọn họ bị diệt.
Mà thái độ này của đối phương khiến Từ Khuyết vô cùng kinh ngạc.
Tình huống này là thế nào?
Những này người lại hiểu quy củ như thế?
Nói chịu thua là chịu thua?
Dựa theo tình huống bình thường, thời điểm như thế này hẳn là Y Trọng sẽ thẹn quá thành giận, để đám hộ vệ ra tay mới đúng, tại sao có thể lùi bước như vậy?
- Từ lão, Thần Nông Thị tộc cùng Dao Trì đã giao hảo nhiều năm, nếu bọn họ đã chịu thua, không biết ngươi có thể thủ hạ lưu tình, trận chiến này chấm dứt ở đây?
Lúc này Bạch Thải Linh cũng chủ động mở miệng, ngữ khí có thêm chút kính nể, nhìn về phía Từ Khuyết nói.
Từ Khuyết nhất thời ngẩn ra, nhìn về phía Bạch Thải Linh, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lúc này, ánh mắt của mọi người ở đây hầu như đều đặt trên người hắn, hơn nữa sắc mặt quái lạ, hai mắt mang theo vẻ hiếu kỳ cùng kiêng kỵ, giống như đang thấy quỷ.
Móa nó! Chuyện gì thế này?
Từ Khuyết thoáng nhíu mày, có chút không rõ, mình mới biểu hiện ra thân thể cường hãn mà thôi, không có lý gì mà những người này lại kiêng kỵ như thế, hơn nữa ngay cả Bạch Thải Linh cũng như vậy, có vẻ như có điểm không đúng rồi.
- Được rồi, vậy thì chấm dứt ở đây đi.
Từ Khuyết không nghĩ ra tại sao, nên trực tiếp gật đầu đáp lại.
Đám hộ vệ của Thần Nông Thị tộc nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng.
Lúc này, Y Trọng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, cực kỳ oán độc nhìn Từ Khuyết, đồng thời giao ra mảnh vỡ tàn hồn.
Hai mắt Từ Khuyết con ngươi híp lại, trong lòng càng mơ hồ.
Chuyện này không đúng rồi, Y Trọng này rõ ràng không phục và khó chịu, nhưng vẫn ẩn nhẫn như thế, tuyệt đối là không bình thường.
Chẳng lẽ. . . tên này giả bộ chịu thua, sau đó đánh lén bản bức thánh?
Nghĩ tới đây, lông mày Từ Khuyết khẽ nhíu lại.
Hắn cũng không biết biểu hiện của mình đã khiến mọi người ở đây suy đoán thành tồn tại trên cả Tiên Vương, vì thế dựa theo lẽ thường mà suy nghĩ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đối phương chuẩn bị giở trò lừa bịp.
Nhưng sau khi Từ Khuyết nhận lấy mảnh vỡ tàn hồn, đối phương vẫn chậm chạp không có hành động khác, thậm chí không nói hai lời, đoàn người đã trực tiếp xoay người muốn xuống tế đài, rời khỏi di tích chiến trường này.
- Các ngươi cứ đi như thế?
Từ Khuyết sửng sốt một chút, cau mày hỏi.
Đoàn người Thần Nông Thị tộc trong nháy mắt dừng bước chân.
Mọi người ở đây cũng cả kinh, Tiên Vương không thể nhục, xem ra ông lão này không chịu dễ dàng buông tha cho Thần Nông Thị tộc rồi.
- Những thứ bỏ đi này các ngươi thuận tiện cũng mang đi đi, bảo vệ môi trường, người người đều có trách nhiệm.
Đột nhiên, Từ Khuyết duỗi tay chỉ vào đống mảnh vỡ kim loại dưới chân nói.
Những thứ này đều là mảnh vỡ trung phẩm Tiên Khí của Y Trọng sau khi vỡ vụn, tuy rằng Tiên Khí đã bị phá huỷ, nhưng những tài liệu này vẫn cực kỳ quý giá, ai ngờ qua miệng Từ Khuyết lại biến thành một đống đồ bỏ đi.
Khóe miệng đám người Thần Nông Thị tộc co giật, còn tưởng rằng ông lão này muốn làm khó bọn họ, không nghĩ tới chỉ muốn bọn họ mang những tài liệu này đi
Điều này khiến bọn họ cảm thấy thầm vui, vừa nãy bọn họ xuất phát từ kiêng kỵ, mới không dám động thủ lấy lại những vật liệu này, nhưng nếu ông lão này đã mở miệng muốn bọn họ lấy đi, bọn họ sao có thể không lấy đây.
Nhân gia đã không lọt mắt những tài liệu này, nhưng bọn họ đều muốn đấy.
- Vâng, chúng ta sẽ thu thập sạch sẽ.
Một tên hộ vệ nhanh chóng mở miệng nói.
Y Trọng lại có chút không kiên nhẫn, mặt mũi đều mất hết, hận không thể mau chóng rời đi.
Lúc này, y cũng trực tiếp xoay người lại, đi tới trước mặt Từ Khuyết, đưa tay cuốn những mảnh vỡ kim loại kia thu vào nhẫn trữ vật.
- Người trẻ tuổi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, sau này không nên quá kiêu ngạo. Lần này lão phu không muốn tính toán với ngươi, nhưng lần sau sẽ không may như vậy đâu.
Từ Khuyết cười híp mắt nhìn Y Trọng nói.
Vẻ mặt Y Trọng âm trầm, dùng sức nhịn xuống lửa giận trong lòng, nhưng cũng không dám tiếp tục ra tay đánh với Từ Khuyết, trực tiếp xoay người đi ra.
Mọi người ở đây cũng trầm mặc không nói, thầm nói việc này có thể kết thúc như vậy, Thần Nông Thị tộc cũng coi như vận khí không tệ, nhờ có Dao Trì cầu xin, còn có ông lão này khoan dung, không muốn tính toán chi li cùng Thần Nông Thị tộc.
"Vèo!"
Nhưng ngay khi Y Trọng vừa mới quay người, một tiếng phá không đột nhiên từ phía sau y vang lên.
Một cây gậy toàn thân đen kịt, tạo ra vô số côn ảnh, lấy tốc độ nhanh như tia chớp, đập ầm ầm xuống.
"Đùng" một tiếng, Y Trọng ngay cả phản ứng cũng không kịp, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống mặt đất, rơi vào hôn mê.
Đồng thời một thanh kiếm sắc, trong nháy mắt xuyên qua ngực y, máu tươi nhuộm đỏ xiêm y của y, một lực phá hoại khủng bố, điên cuồng chặt đứt sức sống trong cơ thể y.
Lúc này, khuôn mặt Từ Khuyết tràn đầy nụ cười, từ phía sau Y Trọng lộ ra, lắc đầu cười nhạt nói:
- Chà chà chà, vừa nãy đã nói với ngươi, lần sau sẽ không có may mắn như thế, ngươi sao lại không cẩn thận như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận