Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 902: Chân Tướng Chuyện Cũ

Lâm đồng học?
Nghe được âm thanh đã lâu không nghe thấy này, Lâm Ngữ Hi hơi choáng váng.
Âm thanh tuy rằng vẫn không có gì thay đổi, nhưng cô cũng có thể cảm giác được, ba chữ "Lâm đồng học" không chỉ mang ý nghĩa xưng hô thay đổi, liền giọng điệu cũng thay đổi.
Hắn không phải hắn ban đầu.
Lúc này, Lâm Ngữ Hi mới có chút tỉnh táo lại, thoát ra từ trong các loại suy nghĩ phức tạp, trở nên bình tĩnh.
Những năm này ở bên ngoài phấn đấu rèn luyện, khiến cô thành thục hơn rất nhiều, ứng đối với tình huống như thế, cô nắm giữ lực khống chế cực mạnh, trong nháy mắt liền khôi phục lại yên lặng.
- Từ đồng học, đã lâu không gặp.
Cô nhìn Từ Khuyết, gật gật đầu, lễ phép trả lời lại một câu.
Chỉ là sau khi từ trong các loại tâm tình phức tạp thoát ra, trong lòng cô vẫn còn lại một cái nghi vấn to lớn, tại sao Từ Khuyết còn có thể sống lại? Trận tai nạn xe năm đó đến cùng còn ẩn giấu điều gì?
- Từ Khuyết!
Lúc này, Lưu Hiểu Lệ kinh ngạc thốt lên thành tiếng, ngạc nhiên nhìn Từ Khuyết hỏi:
- Cậu không phải đã chết rồi sao? Làm sao...
- Đúng, tôi đã chết rồi.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, hời hợt gật đầu, tiếp tục nói:
- Thế nhưng tôi lại sống lại.
Chết rồi lại sống lại?
Lưu Hiểu Lệ cùng Lâm Ngữ Hi nghe thấy vậy, vẫn ngạc nhiên như trước.
Hoàng Thành đột nhiên cười to:
- Ha ha, tôi đã nói rồi, tiểu tử Từ Khuyết này lanh lợi hơn người bình thường rất nhiều, nào có dễ chết như vậy? Cũng khó trách tiểu tử cậu biến mất nhiều năm như vậy, khẳng định là không dễ dàng gì phải không?
- Đúng đấy, nói đến cũng rất không dễ dàng, suýt chút nữa không còn cách nào trở về.
Từ Khuyết gật đầu.
Mấy năm qua ở Tu Tiên Giới tuy rằng thuận buồm xuôi gió, nhưng vẫn có nguy hiểm, đặc biệt lần trở về Địa Cầu này, xác thực không dễ dàng chút nào.
Nhưng bọn Hoàng Thành nghe thấy vậy, lời này lại mang một ý tứ khác.
Bọn họ cho rằng năm đó Từ Khuyết xác thực xảy ra tai nạn xe cộ, vì thế mấy năm qua đều đang khôi phục "thương thế", suýt chút nữa không về được, rất không dễ dàng.
Lâm Ngữ Hi rất là kinh ngạc, bởi vì nàng đã từng thấy di thể của Từ Khuyết, rõ ràng cũng đã lạnh lẽo, rất khó tưởng tượng còn có thể cứu về được.
Càng then chốt hơn chính là, ai cứu hắn?
Dựa theo tình huống năm đó của hắn, coi như có thể cứu về được, e rằng cũng cần đoàn đội siêu cấp chữa bệnh hàng đầu.
Nhưng hắn chỉ là một tiểu tử nhà nghèo không cha không mẹ, chỉ có một đứa em gái, từ đâu có tiền mời đoàn đội chữa bệnh thần kỳ như vậy, thậm chí còn tu dưỡng nhiều năm như thế.
- Lâm đồng học, có rảnh không? Có một số việc tôi muốn cùng cậu nói riêng một chút.
Lúc này, Từ Khuyết nhìn Lâm Ngữ Hi, mở miệng hỏi.
Lâm Ngữ Hi lắc đầu nói:
- Từ Khuyết, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, giữa chúng ta không có gì để nói, tôi cũng không muốn bàn lại. Đồng thời để xuống đi.
- A, cậu yên tâm, tôi tìm cậu không phải nói chuyện giữa chúng ta, mà là liên quan tới chuyện tai nạn xe cộ năm đó.
Từ Khuyết cười nhẹ.
Lâm Ngữ Hi ngẩn ra, vẫn lắc đầu nói:
- Tôi nói cũng bao gồm cả chuyện tai nạn xe cộ, tất cả những thứ này tôi đều không muốn nhắc lại. Tôi rất vui vì cậu vẫn còn sống sót, đây là lời nói trong lòng tôi, cứ như vậy đi.
Nói xong, cô xoay người, chuẩn bị rời đi.
Lưu Hiểu Lệ và Hoàng Thành đứng ở chính giữa có chút ngạc nhiên, nhìn Lâm Ngữ Hi đang xoay người một chút, lại nhìn Từ Khuyết một chút.
Lúc này, con ngươi của Từ Khuyết hơi híp lại, trực tiếp cất bước đi về phía trước, trong nháy mắt chắn ở trước mặt Lâm Ngữ Hi, lạnh lùng nói:
- Lâm đồng học, tôi nói lại lần nữa, nói tỉ mỉ chuyện tai nạn xe năm đó cho tôi, bằng không ngày hôm nay cậu cũng đừng hòng rời đi được.
Đùng!
Lâm Ngữ Hi vừa bước ra một bước, trong nháy mắt dừng lại, kinh ngạc nhìn Từ Khuyết.
Lúc này, nàng đột nhiên phát hiện ra Từ Khuyết trước mắt vô cùng xa lạ.
Cặp mắt lạnh lẽo kia, loại hùng hổ doạ người, còn có loại khí thế đáng sợ, căn bản không phải là Từ Khuyết năm đó.
- Cậu...
Lâm Ngữ Hi không nhịn được lùi về phía sau một bước, sắc mặt hơi trắng bệch.
Lúc này, Lưu Hiểu Lệ không nhìn nổi, chen lên nói:
- Từ Khuyết, cậu có ý gì? Lâm Ngữ Hi có muốn nói hay không, là chuyện của cô ấy, cậu dựa vào cái gì không cho cô ấy đi. Tôi cảnh cáo cậui tốt nhất tránh ra, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.
- Ha ha, báo cảnh sát? Vậy thì đi báo đi.
Từ Khuyết hời hợt nở nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Ngữ Hi như cũ.
Báo cảnh sát?
Chuyện bản bức thánh muốn làm, các ngươi báo thần tiên đều không có tác dụng.
Lưu Hiểu Lệ tức gần chết, cắn răng nghiến lợi nói:
- Được, cậu nói đấy nhá!
Cô trực tiếp lấy điện thoại di động ra, thật sự bấm số, chuẩn bị báo cảnh sát.
- Lưu tổng chờ chút.
Đột nhiên, Lâm Ngữ Hi mở miệng ngăn cản, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Được, tôi nói chuyện với cậu, cậu muốn nói như thế nào?
- Đi theo tôi.
Từ Khuyết nhàn nhạt trả lời một câu, cất bước đi về cuối hành lang, nơi đó là sảnh lộ thiên của khách sạn.
Lưu Hiểu Lệ vội nhìn về phía Lâm Ngữ Hi nói:
- Ngữ Hi, cậu không cần để ý tới hắn, nơi này là khách sạn Đại Lai Đăng, tôi nói một câu, lập tức có bảo an đến đây đuổi hắn ra ngoài!
- Không cần, Lưu tổng.
Lâm Ngữ Hi nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói:
- Có lẽ nói cho hắn một ít chân tướng, hắn mới có thể bỏ qua.
Nói xong, Lâm Ngữ Hi liền cất bước đuổi theo Từ Khuyết.
Cuối cùng, hai người đi đến sảnh lộ thiên, đứng trước lan can, từng người nhìn chăm chú thành thị phía dưới, im lặng không nói.
- Mấy năm không gặp, biến hóa rất lớn.
Từ Khuyết mở miệng trước, trên mặt mang theo ý cười nhạt.
Mặc kệ rời đi bao lâu, sau khi trở về Địa Cầu, hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy nơi này vẫn rất thân thiết như cũ.
- Cậu cũng thay đổi rất nhiều.
Lâm Ngữ Hi quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết, hời hợt nói.
Ở trong ấn tượng của cô, Từ Khuyết năm đó là một chàng thanh niên đẹp trai xán lạn.
Hắn rất hiền lành, rất thông minh, tuy rằng có lúc cà lơ phất phơ, dáng dấp tùy tiện, nhưng cũng có ranh giới cùng nguyên tắc của mình, là một người con trai tốt khiến người ta cảm thấy rất dễ dàng ở chung, rất ấm áp.
Hắn đối tối với ai, đều là phát ra từ chân tâm, bởi vì sâu trong nội tâm của hắn có một trái tim nhân từ chân thành, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Nhưng bây giờ, Lâm Ngữ Hi đã không cảm giác được loại thân thiết kia.
Nàng phát hiện Từ Khuyết trước mắt đã thành thục hơn năm đó, cũng nhiều hơn một loại hung hăng cùng lạnh lẽo đáng sợ.
Tuy loại hung hăng và lạnh lẽo này được ẩn giấu rất sâu, nếu không phải nàng cùng Từ Khuyết đã từng ở chung, hầu như sẽ không cảm giác được, nhưng nàng có thể xác định, Từ Khuyết đã không còn là Từ Khuyết năm đó nữa.
- Tôi có thay đổi gì lớn hay không cũng không quan trọng. Kỳ thực tôi tìm cậu, chủ yếu chính là vì hai việc.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, hắn không dự định nói chuyện phiếm cùng Lâm Ngữ Hi, hắn chỉ muốn mau chóng biết rõ một chuyện, sau đó liền khởi hành đi Thái Sơn.
- Thứ nhất, người thao túng sau màn trận tai nạn xe cộ năm đó là ai? Thứ hai, em gái tôi đang ở đâu?
Từ Khuyết đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Lâm Ngữ Hi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười giống như hơi tự giễu:
- Tôi cho rằng một trong hai vấn đề của cậu, sẽ hỏi tôi tại sao năm đó lại chia tay với cậu.
- Tôi không quan tâm tới chuyện này.
Từ Khuyết lắc lắc đầu.
- Tất cả đều là duyên phận tạo hóa, không cần thiết đi tìm hiểu tại sao. Huống hồ, tôi cũng đã có người bạn đời rồi.
Nói đến đây, ánh mắt của Từ Khuyết nhìn lên trên không, đó là phương hướng mặt trăng.
- Vậy... chúc mừng cậu.
Lâm Ngữ Hi ngẩn ra, lập tức hơi mỉm cười nói.
Từ Khuyết tìm được người yêu mới, cô cũng không cảm thấy có cái gì không thoải mái, dù sao giữa hai người đã kết thúc nhiều năm, bây giờ cô chỉ có thể cảm thấy vui thay Từ Khuyết.
Từ Khuyết có thể sống sót trở về, lại có người tri kỷ, điều này khiến cho cô hoàn toàn thoát khỏi những năm tháng tự trách trước đây.
- Cảm ơn.
Từ Khuyết nhàn nhạt gật đầu.
- Bây giờ, có thể trả lời vấn đề của tôi chứ?
Lâm Ngữ Hi im lặng một lúc, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
- Tôi không biết em gái cậu đang ở đâu, nhưng một năm sau khi cậu xảy ra chuyện, tôi nghe nói cô ấy ra nước ngoài du học, bây giờ có lẽ còn chưa về nước.
- Về phần trận tai nạn xe cộ năm đó, tôi xác thực biết là ai sắp xếp, năm đó em gái cậu, còn có mấy người anh em tốt của cậu đều đã từng truy hỏi tôi, tôi không nói cho bọn họ, bởi vì...
Nói đến đây, Lâm Ngữ Hi hơi dừng lại một chút, ánh mắt nhìn kỹ Từ Khuyết, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Bởi vì người đó, là đại tộc thứ nhất ở Kinh Thành, con trai của gia chủ Hạ gia, Hạ Lạc Kình.
- Được, tôi biết rồi.
Từ Khuyết nghe thấy vậy, nhàn nhạt gật đầu, trực tiếp xoay người rời đi.
Hạ gia? Hạ Lạc Kình?
Rất tốt, chờ đó cho ta! Tạc Thiên Bang Từ Khuyết ta, nhất định sẽ đưa ấm áp đến cho các ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận