Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1684: Tần Vương Là Người Tốt

Trong phủ Hồ Chính Đường.
Một tên sứ thần Tần Quốc ngồi trên ghế, thần sắc không nhịn được phát ra cao ngạo từ trong xương tủy.
Sắc mặt mấy tên tướng sĩ xung quanh đen như đáy nồi, nếu không phải quân lệnh, bọn họ đã sớm đè tên sứ thần này xuống đất đánh.
"Đông Đường tiếp đãi sứ thần như vậy?" Sứ thần liếc mắt, bình chân như vại nói, "Bản quan đã ngồi ở chỗ này gần nửa canh giờ, Đông Đường quốc quân thế mà vẫn chưa tới? Chẳng lẽ không để Đại Tần vào mắt?"
Trán tướng sĩ nổi gân xanh lên, hít sâu một hơi nói: "Bệ hạ đang nghị sự với tướng quân, mời sứ thần đợi một lúc."
"Ài, vua ta cố ý phái bản quan đến đây, chính là vì giao hảo với Đông Đường, không để hai nước bị chiến hỏa bao phủ, thế nhưng Đông Đường quốc quân lại không biết tốt xấu, nếu để vua ta biết, chỉ sợ sẽ đại phát lôi đình." Sứ thần âm dương quái khí nói.
Nhưng đúng lúc này, có một đạo âm thanh phách lối từ xa truyền đến: "Thật sao? Vậy ta cũng muốn xem xem, Tần Vương tức giận sẽ như thế nào?"
Ngay sau đó, một đạo thân ảnh thon dài bước vào phòng, khuôn mặt tuấn lãng, khóe môi nhếch lên nụ cười bất cần đời.
Bên cạnh là một vị nữ tử ung dung hoa quý, thần sắc thanh lãnh, giữa lông mày có một cỗ khí chất cao quý.
Hai người kia chính là Từ Khuyết cùng Hiên Viên Uyển Dung.
Mà ở phía sau hai người, Hồ Chính Đường cùng mấy vị đại tướng, cơ hồ tất cả tướng sĩ có thể kể tên ở trong thành, đều theo tới.
Bởi vì trước khi tới, đám người đã trải qua một hồi tranh luận.
Hồ Chính Đường cầm đầu phái bảo thủ, cảm thấy bọn họ nên trú đóng ở thành trì, chầm chậm mưu toan.
Lấy hùng thành Thiên Môn Quan làm địa lợi, chỉ cần bị động phòng thủ, hoàn toàn có thể chèo chống mấy năm.
Chỉ cần quốc nội phát triển, binh lực biên quan cường đại, mấy năm sau liền có thể quang minh chính đại chiến một trận với Tần Quốc.
Nhưng Từ Khuyết lại không nghĩ vậy.
Dùng lời nói của hắn chính là: "Người khác đã leo lên đầu ngươi đi ị, ngươi còn không đánh hắn? Nên đè hắn xuống đất ma sát! Để hắn cảm thụ được cái gì gọi là thực lực!"
Hồ Chính Đường cùng chúng tướng hoàn toàn không còn gì để nói.
Hoàng thượng, ngài nói như thế quả thật không sai, nhưng phải xem rõ thực lực hai bên chứ.
Tần Quốc người ta đã quét ngang lục quốc đó.
Mặc dù ngài dẫn theo ba ngàn binh mã giết vào quân trận mấy vạn người, thế nhưng đó vẫn chỉ là tiểu chiến mà thôi.
Thật đánh nhau, ba ngàn binh mã của ngài bị mấy chục vạn đại quân vây quanh, không tàn cũng phế a!
Đối với chuyện này, Từ Khuyết từ chối cho ý kiến.
Các vị tướng sĩ trẻ tuổi, các ngươi còn chưa được chứng kiến thực lực chân chính. . .
Sứ thần nhìn thấy Từ Khuyết, ngạo sắc trên mặt có hơi thu liễm.
Có lẽ triều thân trong nước không rõ ràng, nhưng y là thân tín của Tần Vương, đương nhiên biết người lúc trước suất lĩnh ba ngàn binh mã, giết vào đại quân Tần Quốc, chính là quốc quân trước mắt nhìn như vô hại này.
"Tham kiến Đông Đường quốc quân." Sứ thần ngồi trên ghế, chắp tay nói.
Mặc dù lòng có kiêng kị, nhưng sứ thần vẫn duy trì ngạo khí vốn có.
Mấy người Hồ Chính Đường thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, bầu không khí bên trong đại sảnh lập tức trở nên căng thẳng.
Từ Khuyết đưa tay lăng không ấn xuống, trấn an đám người táo bạo, có chút hăng hái nhìn chằm chằm sứ thần: "Không biết Tần Vương bệ hạ, có lời gì muốn ngươi mang cho trẫm?"
"Hôm trước nước ta muốn cùng tướng sĩ quý quốc tiến hành giao lưu hữu hảo, nhưng quý quốc lại hiểu lầm hảo ý nước ta, phái người tiến hành tập kích tướng sĩ, phản bội truyền thống tương giao giữa hai nước." Sứ thần mở miệng liền điên đảo trắng đen phải trái, lập tức khiến tướng sĩ Đông Đường đỏ cả mắt.
Nhưng lời tiếp theo, càng khiến người phẫn nộ hơn.
"Bất quá, Tần Vương trạch tâm nhân hậu, quyết định không truy cứu, lần này phái bản quan tới, chủ yếu là vì một chuyện."
"Lại muốn chiêu hàng?" Từ Khuyết hiếu kỳ nói.
Tần Vương sẽ không nhược trí như vậy đi?
Sứ thần tưởng Từ Khuyết đã sợ, trên mặt lần nữa tuôn ra một vầng ngạo sắc: "Vua ta nói, chỉ cần quý quốc nguyện lấy Tần Quốc làm chủ, tự nguyện liên minh với Tần Quốc, hàng năm tiến hành triều cống, đồng thời mời Đông Đường quốc quân ngài tới hoàng thành nước ta ở, Tần Quốc liền không truy cứu chuyện lần này."
Mẹ nó, tên khốn Tần Vương thật đúng là không cần mặt,
Từ Khuyết nghe thế liền phì cười, rõ ràng là tới đánh trận, kết quả bị mình giết đến người ngã ngựa đổ, thế mà còn không biết xấu hổ biên ra lí do thoái thác như vậy.
Vừa rồi sứ thần đã nói rất rõ, chính là muốn Từ Khuyết đi làm con tin, tiến vào Tần Quốc, trên danh nghĩa là liên minh, thực tế là một loại phương pháp chiêu hàng khác, xưng thần mà thôi.
Từ Khuyết thầm nghĩ, lấy tính tình đến chết vẫn sĩ diện của Tần Vương, thế mà lại đưa ra quyết định này, chẳng lẽ có người ở sau lưng giúp hắn nghĩ kế?
Hắn không biết là, sau khi Bạch Khải thấy hắn biểu hiện, trở về liền liều chết khuyên can, muốn Tần Vương bỏ Đông Đường vào túi, miễn lãng phí một vị đại tài chinh chiến thiên hạ cho Tần Quốc.
Bất quá cho dù biết, Từ Khuyết cũng chỉ sẽ hung hăng xì một ngụm.
Bang chủ Tạc Thiên Bang, há có thể làm kẻ dưới?
Mấy người Hồ Chính Đường nghe vậy, trong mắt bộc phát ra một trận tinh quang, nhưng rất nhanh liền lâm vào do dự.
Nói thật, phương án mà Tần Vương cho ra, đối với Đông Đường hiện tại mà nói, kỳ thật không còn gì thích hợp hơn.
Nhưng như thế, liền phải ủy khuất hoàng thượng, tiến vào Tần Quốc làm con tin, đây là chuyện bọn hắn không chấp nhận được.
So với đám người Hồ Chính Đường xoắn xuýt, Từ Khuyết phảng phất hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại ý vị thâm trường nói ra: "Nếu như ta không đáp ứng thì sao?"
Sứ thần nhướng mày lên: "Hiện tại bốn trăm vạn đại quân Tần Quốc đang ngay bên ngoài Thiên Môn Quan, quốc quân phải nghĩ cho kỹ."
Ba~!
Phó tướng ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được, bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên: "Đủ rồi! Tần Quốc các ngươi quá phách lối, ngươi chỉ là sứ thần, lại dám nói chuyện với bệ hạ như thế, hiện tại lão tử liền kéo ngươi ra ngoài cho chó ăn!"
Sứ thần cười lạnh nói: "Chư vị phải cân nhắc cho kỹ, nếu ta chết ở chỗ này, ít ngày nữa bốn trăm vạn đại quân Tần Quốc, sẽ lập tức công thành!"
Chư tướng lập tức biến sắc.
Ngay cả công sự phòng ngự bọn họ còn chưa dựng xong, nếu hiện tại Tần quân công thành, mặc dù không thể lập tức công phá Thiên Môn Quan, nhưng ít nhất cũng sẽ chết mấy chục vạn người.
Tổn thất như vậy, Đông Đường căn bản không gánh nổi.
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Từ Khuyết cười nói.
Sứ thần ngẩn người: "Bản quan chỉ là. . ."
Ầm!
Từ Khuyết trực tiếp nện bàn đứng lên, tức giận nói: "Ta ghét nhất người khác uy hiếp ta! Chư tướng nghe lệnh, Tần Vương làm nhục Đông Đường, thân là Đông Đường quốc quân, ta thề không thụ nhục này, hiện tại trẫm hướng Tần Quốc tuyên chiến, ngày mai khai chiến!"
Sứ thần nhất thời ngẩn ra, không đợi y mở miệng, đã trông thấy trước mắt có một vòng đao quang lướt qua.
"Cạch" một tiếng, đầu sứ thần rơi xuống đất.
Đám người Hồ Chính Đường triệt để trợn tròn mắt.
Bệ hạ ngươi đang làm gì?
Có gì từ từ nói a!
Lần trước chỉ là giam giữ, lần này sao lại trực tiếp giết?
Từ Khuyết thu hồi trường đao, thần sắc phẫn nộ, nhưng trong lòng thì âm thầm đắc ý.
Mẹ nó, may mà tên sứ thần này tới khiêu khích, bằng không lão tử làm sao thuyết phục đám rùa Hồ Chính Đường kia khai chiến?
Tần Vương quả nhiên là người tốt a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận