Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 961: Nên Chọn Thế Nào Đây

Tiệc rượu vẫn còn đang tiếp tục tiến hành.
Mọi người đề nghị, khiến Đổng gia thiên kim không thể chối từ thịnh tình.
Nàng ngồi ở phía sau tấm màn mỏng, hờ hững cười nói:
- Nếu chư vị đã yêu cầu, vậy tiểu nữ tử liền một lần nữa thả con tép, bắt con tôm, vì chư vị đàn một khúc "Lạc đường", nếu có chỗ nào không tốt, mong rằng chư vị chỉ điểm nhiều hơn.
Nói xong, nha hoàn lại chuẩn bị cho nàng một cái đàn tranh, dây đàn hai màu vàng bạc, vật liệu gỗ càng là cổ mộc bất phàm, vừa nhìn liền biết là đồ vật quý giá.
Phía sau tấm màn mỏng, mọi người có thể thấy rõ Đổng gia thiên kim giơ cánh tay ngọc lên, hướng về trên dây đàn nhẹ nhàng gảy.
"Tăng tăng..."
Lập tức, một tràng thanh âm đàn tranh mềm mại du dương vang vọng toàn bộ lầu các.
Tất cả mọi người ở đây đều nín thở, yên tĩnh lắng nghe, giống như lập tức bị kéo vào trong một loại không khí kỳ quái nào đó.
Tiếng đàn tiếp tục, tuy không có người hát đệm, nhưng tiếng đàn lại giống như đang kể ra một đoạn chuyện xưa, thậm chí là chuyện xưa của chính vị Đổng gia thiên kim này.
Bên trong tiếng đàn của nàng có một loại cô độc, có một loại chờ đợi, càng có một loại giống như buồn khổ bất đắc dĩ.
Từ Khuyết là một người có kỹ năng tứ tinh Nhạc Sư, dù cho hắn không biết âm luật như thế nào đi nữa, vào lúc này cũng nghe ra được, tiếng đàn của vị Đổng gia thiên kim này, giống như là đang truy tìm một loại cuộc sống mới.
Giống như là một người ở trong đêm tối trong thời gian dài, vô cùng khát vọng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, chiếu vào bên trong cuộc sống của nàng, đánh vỡ tối tăm, mang đến cho nàng biến hóa mới.
Nói thật thì đây chính là một thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ không buồn không lo, chả phải lo lắng quái gì, nói đơn giản là, đánh một trận thì sẽ tốt thôi.
Nhưng vào lúc này lại không thích hợp đánh nàng, Từ Khuyết cũng chỉ có thể lựa chọn một loại phương pháp khác.
- Đối phó với Đổng gia thiên kim này, xem ra vẫn phải từ phương diện cô độc yên tĩnh lạnh lùng này.
Trong lòng Từ Khuyết cười nhạt, bây giờ nếu đã nghe ra tiếng lòng của đối phương, vậy cũng chẳng khác nào đã biết đối phương muốn cái gì, kế tiếp sẽ có lợi cho hắn trang bức.
Đương nhiên, người biết âm luật ở đây cũng không ít, không chỉ một mình Từ Khuyết nghe ra tâm sự bên trong tiếng đàn, thậm chí cũng có người có âm luật còn ở bên trên Từ Khuyết, nghe ra được nhiều thứ hơn.
Một lát sau, lúc tiếng đàn kết thúc, bên trong lầu các hoàn toàn yên tĩnh, có người tỏ vẻ kinh ngạc, tựa hồ còn chìm đắm ở bên trong tiếng đàn vừa nãy, cũng có người trên khóe miệng nhếch lên ý cười, tự tin trăm phần trăm.
- Đổng gia tiểu thư, không hổ là người có âm luật tốt, khúc nhạc cảm động như vậy, đánh thẳng vào nội tâm của chúng ta, quả thật là tài nữ đứng đầu đệ nhất lĩnh vực thành! Bội phục bội phục!
Một tên thanh niên trẻ lúc này đứng dậy, chắp tay kính nể nói.
Mọi người xung quanh đều gật đầu, liên tục khen ngợi.
- Đúng vậy, nghe xong khúc nhạc này, ta quên cả thời gian trôi qua, khó có thể tự kiềm chế.
- Đổng gia tiểu thư, quả thực không dám giấu giếm, tại hạ trước đây từng đánh giá thấp ngài, như vậy ở đây lấy trà thay rượu, bồi tội với ngài.
Có người nói xong, đầu ngẩng lên, uống vào một chén trà.
Từ Khuyết ngồi ở một bên, đang muốn mở miệng khen một câu, nhưng thấy tất cả mọi người đều đang khen, hắn không khỏi chần chờ một chút, lập tức vẫn là lắc đầu, tỏ ra vẻ ghét bỏ.
Mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt, tuy rằng vẫn không để ý đến như trước, nhưng trong ánh mắt hiển nhiên đã nhiều hơn một loại căm ghét và buồn bực.
Kể cả ở phía sau màn mỏng, cũng có một ánh mắt ngạc nhiên, vô tình hay cố ý nhìn tới Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức liền lắc đầu đến càng hăng say, giống như thật sự rất ghét bỏ bài từ khúc này.
Tại sao?
Nói đùa, tán thưởng đều đã nói xong, bản bức thánh còn a dua theo cái gì nữa? Huống hồ bản bức thánh đi là con đường không tầm thường, há có thể giống như đám vỡ vẩn các ngươi sao?
- Chư vị quá khen rồi, tiểu nữ tử vừa mới bêu xấu, mong rằng chư vị thông cảm nhiều hơn.
Lúc này, Đổng gia thiên kim ở phía sau màn mỏng nhẹ giọng mở miệng.
Nàng vẫn không để ý đến chuyện Từ Khuyết lắc đầu vừa nãy, cũng không đặt câu hỏi hoặc đề cập tới.
Mọi người ở đây cũng đều bỏ quên Từ Khuyết, tiếp tục tán thưởng Đổng gia tiểu thư.
Từ Khuyết thực sự có chút không nhìn nổi, trường hợp này hắn không quen nhìn nhất, tất cả đều là một đám nịnh hót, nhưng Đổng gia tiểu thư lại còn ra vẻ khiêm tốn, càng khiêm tốn, đám người kia liền nịnh hót càng điên cuồng hơn, quả thực là dối trá đến cực điểm.
- Chư vị, nếu tiểu nữ tử đã bêu xấu, như vậy tiếp theo đến lượt chư vị rồi.
Lúc này, Đổng gia thiên kim mở miệng lần nữa.
Từ Khuyết lúc này đã muốn đứng dậy, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, lại chậm một bước.
Một tên nam tử mặc áo lam ở phía trước đã chuẩn bị từ lâu, đột nhiên hướng về chiếc đàn cổ ở trên bàn trước người, chỉ là tiếng đàn thứ nhất, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
Nam tử mặc áo lam cười nhạt một tiếng:
- Chư vị, gần đây tại hạ vừa mới làm một bài nhạc mới, ngày hôm nay lần đầu tiên lấy ra bêu xấu, xin thông cảm nhiều hơn.
Híttt!
Trong nháy mắt, không ít người ở đây hít vào một ngụm khí lạnh.
Kể cả mấy người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Từ Khuyết cũng bắt đầu thấp giọng bắt đầu nghị luận.
- Trời ơi, Lục Châu Hà lại sáng tác nhạc khúc mới?
- Y là người có trình độ âm luật số một trong số chúng ta, ngay cả rất nhiều lão quái ở phương diện âm luật đều tán thưởng rất nhiều, thậm chí mặc cảm không bằng.
- Nhưng mà theo thời gian để tính, Lục công tử cũng xác thực cũng nên ra nhạc khúc mới, nghe nói lần trước y sáng tác nhạc khúc là năm năm trước, bây giờ đã qua năm năm, thực lực không chỉ tăng nhanh chóng, hơn nữa còn có nhạc khúc mới.
- Lúc này có thể được rửa tai lắng nghe, chắc hẳn lại là một bài nhạc khúc kinh diễm vang dội toàn thành rồi.
Mấy người nói đến đây, trên mặt đều lộ ra vẻ chờ mong.
Từ Khuyết cũng hơi kinh ngạc, sắc mặt khẽ trở nên nghiêm nghị.
Hắn sở dĩ có lòng tin, là bởi vì bên trong hệ thống của mình có thể vơ vét tới vô số bản nhạc kinh điển trên địa cầu.
Nhưng nghe thấy tiếng nghị luận vừa nãy của những người kia, kết hợp với khúc đàn rất có chất lượng vừa nãy của Đổng gia thiên kim, Từ Khuyết không thể không nghiêm túc.
Dù sao mỗi một địa phương đều có đủ loại văn hóa, vạn nhất Lục Châu Hà này thực sự là một thiên tài âm luật gì đó, làm ra một bài nhạc khúc không hề kém hơn so với bất kỳ nhạc khúc nào trên địa cầu, vậy áp lực sẽ như núi lớn.
"Tăng tăng..."
Cùng với mười ngón của Lục Châu Hà đặt lên cổ cầm, một tiếng tiếng đàn lanh lảnh không minh, đột nhiên vang vọng ở bên trong lầu các.
Chỉ bằng vào tiếng thứ nhất, tâm của Từ Khuyết đã lạnh hơn hơn nửa.
Hắn hầu như có thể xác định, bài nhạc khúc này, giả như là đặt ở trên địa cầu, nhất định sẽ hot toàn thế giới.
Bởi vì bên trong tiếng đàn này hoàn toàn đi vào lòng người, đồng thời có một loại ý cảnh không minh sâu xa ở bên trong, bao hàm rất rất nhiều cảm ngộ.
Ví dụ như cảm ngộ đối với sinh mạng, đối với thiên địa vạn vật, khiến người ta nghe xong có một loại thân ở trên núi cao cảm ngộ tất cả.
Nói một cách đơn giản, đây tuyệt đối là một bài đại nhạc khúc vô cùng phi phàm.
Mọi người ở đây cũng đều lộ ra biểu hiện thán phục cùng kính nể.
Con ngươi của Từ Khuyết xuyên thấu qua tấm màn mỏng, cũng nhìn thấy vẻ mặt của Đổng gia tiểu thư, mang theo tán thưởng cùng bội phục, nhưng nơi sâu xa trong con ngươi, lại có một loại bình thản.
Thậm chí xác thực mà nói, tựa hồ là một loại thất vọng.
- Ồ?
Từ Khuyết không khỏi ngẩn ra.
Không khoa học nha!
Theo lý mà nói, trình độ âm luật của Lục Châu Hà này, hiển nhiên hơn Đổng gia tiểu thư rất xa.
Hơn nữa bài nhạc khúc này cao minh như thế, hoàn toàn hơn xa bài "Lạc đường" vừa nãy của Đổng gia tiểu thư, làm sao nàng nghe xong còn có thể có loại thất vọng phát ra từ đáy lòng này?
Nếu muốn làm một cái so sánh, bài nhạc khúc này của Lục Châu Hà có thể so với loại âm nhạc cổ điển cao nhã trên địa cầu, rất có trình độ và ý cảnh, vô cùng có khí thế.
Mà bài "Lạc đường" của Đổng gia tiểu thư, đúng là có một chút cái bóng của nhạc thị trường lưu hành trên địa cầu, khá là phù hợp với quần chúng.
Nhưng mà lấy thân phận của nàng, không phải nên thưởng thức loại âm nhạc khí thế cao vời như của Lục Châu Hà kia sao?
Chẳng lẽ loại hình nhạc khúc này không phải thứ nàng muốn?
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày, ban đầu còn muốn chờ Lục Châu Hà đàn xong, hắn liền tự mình ra tay, đạn một khúc nhạc của Beethoven.
Nhưng lúc này, hắn không thể không dừng lại, vừa theo thói quen lắc đầu, vừa suy tư.
Nếu đã không phải muốn loại âm nhạc trang nhã cùng phổ biến này, vậy vị Đổng gia tiểu thư này muốn cái gì đây?
Bằng không, làm một bài "Tối huyễn dân tộc phong" thử xem?
Nếu như không được thì làm một bài "Bát liên sát"?
Nếu như vẫn còn không được, vậy thì làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ muốn trực tiếp dùng đại chiêu, thả ra "Một mình ta uống rượu say" của bản bức thánh?
Haizza! Thực sự là đau đầu quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận