Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 753: Ta Là Ai? Đây Là Đâu?

Xì xào!
Lúc này, toàn bộ tu sĩ trong động phủ thần bí ở mật thất đều vì đó mà ồ lên.
- Ngày hôm nay ta giết chết các vị, hoặc là bị các vị giết chết? Thô bạo, quá thô bạo!
- Thật không hổ là người của Tạc Thiên Bang, chính là có loại phóng túng bỉ ổi chơi liều kia, ta phục!
- Ta cũng phục!
- Quá phục rồi!
Đông đảo tu sĩ trong mật thất nhìn thấy hình ảnh đó đều thán phục không thôi.
Câu nói này của Từ Khuyết, quả thực làm cho bọn họ cảm thấy bội phục.
Dù sao ở bên trong ảo cảnh, thân là một phàm nhân, đối mặt với nhiều võ phu gia đinh như vậy, còn dám tùy tiện như thế, không sợ chết, quả thực là muốn hù chết người.
- Nhưng xem tình hình như vậy, sợ là sắp xong đời rồi.
- Đúng rồi, hắn cầm một cục sắt kỳ quái, sao có khả năng đấu thắng nhiều gia đinh có võ nghệ như vậy?
- Chính là loạn quyền đánh chết lão sư phụ, vị Chí Tôn Bảo của Tạc Thiên Bang kia, chỉ sợ cũng sẽ hi sinh như thế thôi.
- Không nghĩ tới người của Tạc Thiên Bang đều anh dũng như thế, dù cho có chết, cũng không ném đi mặt mũi của Tạc Thiên Bang.
- Đối với chuyện này ta chỉ có thể nói một câu: Trâu bò!
Mọi người cảm khái nói, sự chú ý cũng tiếp tục tập trung vào hình ảnh trên trần nhà.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đã bị đám gia đinh vây lại.
Biểu hiện của Tử Hà tiên tử đã cực kỳ nghiêm túc, đứng ở phía sau Từ Khuyết, tâm tư phức tạp nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng tràn đầy ngờ vực.
Bởi vì hiện tại tên "Chí Tôn Bảo" này tựa hồ không giống với thiếu niên ôn tồn lễ độ trong ấn tượng của nàng, từ tác phong làm việc, giọng điệu nói chuyện tới xem, ngược lại càng ngày càng giống tên Từ Khuyết bỉ ổi kia.
Quan trọng hơn chính là, bây giờ hắn không hề có tu vi, chỉ cầm một cục sắt muốn ứng đối với nhiều gia đinh như vậy, chuyện này có khác gì với việc đi tìm chết đâu?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tử Hà tiên tử không khỏi thở dài.
- Các ngươi dừng tay, mau lui lại phía sau, bằng không ta... ta sẽ mách cha ta các ngươi bắt nạt ta!
Trên mặt tiểu quận chúa lúc này nước mắt như mưa, gấp đến độ muốn bật khóc.
Nàng rất rõ ràng những gia đinh này có thân thủ bất phàm, mỗi một người đều là võ phu, còn Hoa An ca ca chẳng qua chỉ là một tên thư đồng, chỉ có thể làm chút văn vẻ, làm sao có khả năng đánh thắng được nhiều người như vậy.
- Thư đồng Hoa An lớn mật, ý đồ cướp sạch vương phủ, thậm chí còn bắt cóc quận chúa. Bây giờ vương gia không ở trong phủ, Vương lão ta thân là quản gia, phải có nghĩa vụ bảo vệ an nguy của vương phủ. Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cứu tiểu quận chúa ra, còn Hoa An, nhất định phải đánh chết hắn!
Mặt của Vương quản gia lộ vẻ tàn nhẫn, lần nữa ra lệnh.
Bọn gia đinh vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt dường như được uống một liều thuốc an thần, cũng không lo sợ uy hiếp của tiểu quận chúa nữa, lúc này cùng nhau tiến lên.
- Cứu quận chúa, giết Hoa An!
- Giết!
Mười mấy người tay cầm côn bổng, đằng đằng sát khí, tất cả đều vọt lên.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, lắc đầu giễu cợt nói:
- Chỉ bằng loại gậy này của các ngươi, đánh gà con thì không thành vấn đề, đánh người còn kém xa. Đến, ngày hôm nay ta liền để cho các ngươi thấy uy lực của súng máy Gatling!
Nói xong, hắn nâng khẩu Gatling trong tay lên, đặt lên trên đùi, trực tiếp bóp cò súng.
"rè rè rè rè rè rè rè..."
Trong khoảnh khắc, tiếng súng liên tiếp vang vang lên, vô số vỏ đạn rơi xuống, mấy tên gia đinh xông lên phía trước, người này tiếp nối người kia ngã xuống!
Từ Khuyết hét lớn:
- Đến đi! Theo nhịp điệu của ta hò hét, tạch tạch tạch tạch tạch...
"rè rè rè rè rè rè rè rè rè..."
Súng máy không ngừng bắn ra, hỏa lực to lớn uy mãnh, nòng súng đã bắt đầu bốc lên lửa xanh.
- Thấy không, lửa xanh, thật sự có lửa xanh.
Từ Khuyết kích động hô.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Hơn mười gia đinh bị một đợt đạn bắn phá như thế, chỉ còn lại một hai người đứng ở phía sau, tỏ vẻ sợ hãi dừng lại, hai chân đều run rẩy.
Kể cả tên Vương quản gia kia, tâm thần lúc này cũng rung mạnh, triệt để ngốc điên.
Chuyện này... cmn đây là món đồ quỷ quái gì vậy?
Bốc lên lửa xanh?
Bắn tới liền chết?
- Chuyện này... làm sao có thể? Thế gian sao có loại binh khí này?
- Tà vật, đây là tà vật! Chạy mau!
Hai tên gia đinh may mắn còn sống, tại chỗ rít gào lên một tiềng rồi cong chân chạy trốn.
Còn lại một mình Vương quản gia, từ lâu đã già nua vô lực, trong lòng đúng là muốn chạy, nhưng vừa mới xoay người, liền phát hiện hai chân không bị khống chế mềm nhũn ra, trực tiếp "Ầm" một cái, té lăn trên mặt đất.
- A! ! !
Lập tức, Vương quản gia kêu lên thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Lần ngã này thật sự cũng rất xui xẻo, toàn bộ rào chắn vườn hoa trong đình viện đều dùng đá xây lên, lúc này ông ta ngã xuống, tại chỗ liền thấy máu.
Tử Hà tiên tử và tiểu quận chúa từ lâu đã trợn mắt ngoác mồm.
Vốn cho là Từ Khuyết chết chắc rồi, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, cục sắt tạo hình quái lạ trong tay hắn lại có thể phát huy ra thần lực như vậy, trong chớp mắt liền nghịch chuyển tình huống, biến thành đơn phương nghiền ép.
- Hoa... Hoa An ca ca.
Tiểu quận chúa che cái miệng nhỏ, trừng lớn hai con mắt đáng yêu, chấn động không tin nhìn Từ Khuyết.
Đây còn là Hoa An ca ca thân thiết kia sao?
Tại sao lại trở nên lợi hại như vậy?
- Lão Vương à, A Vương, Tiểu Vương Vương! Bây giờ cảm thấy như thế nào?
Lúc này, Từ Khuyết đã vác Gatling đi tới trước mặt Vương quản gia.
Vương quản gia sợ đến hồn phi phách tán, cũng không quan tâm tới thương thế trên mặt, vội vàng hô lớn:
- Tha mạng, An ca tha mạng!
- Gọi ta là Bảo ca, đừng gọi ta là An ca!
- Bảo ca, Bảo gia, đại nhân ngài rộng lượng, tha cho ta một mạng đi, là ta có mắt không tròng, không nên mạo phạm tới ngài...
Vương quản gia máu me đầy mặt, cực kỳ sợ hãi cầu xin tha thứ.
Từ Khuyết nhìn ông ta, cuối cùng lắc đầu thở dài:
- Haiz, sớm biết là có hôm nay, sao lúc trước còn làm như thế. Mọi người đều là da lông xương máu thịt, vì sao cuối cùng phải đánh đánh giết giết như vậy. Bản tính ta thiện lương, tại sao các ngươi cứ phải bắt ép ta.
- Đúng đúng đúng, Bảo ca ngài nói đúng, chúng ta không nên ép ngài.
Vương quản gia kêu rên quỳ xuống nói.
- Quên đi, ngươi đi đi. Ta không muốn tiếp tục giết người.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
- Cảm ơn, cảm ơn!
Vương quản gia vừa nghe thấy vậy, lập tức liền liên tục lăn lộn chạy trốn.
Từ Khuyết tùy ý để y rời đi, cũng không đuổi tận giết tuyệt.
Lấy tác phong tàn nhẫn thường ngày cảu hắn, luôn luôn là nhổ cỏ nhổ tận gốc, không buông tha bất cứ ai có ác ý với hắn.
Nhưng lúc này đang ở trong ảo cảnh, lại có hệ thống ở trên người, chỉ là phàm nhân giun dế, chỉ là ảo giác, căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của hắn, không hề có chút uy hiếp nào cả.
Hơn nữa còn có Tử Hà tiên tử ở đây, Từ Khuyết cũng không muốn làm quá mức, miễn phá hoại ấn tượng tốt vất vả lắm mới xây dựng được.
- Chí Tôn Bảo, ngươi...
Lúc này, Tử Hà tiên tử đã cất bước đi lên phía trước, biểu hiện phức tạp nhìn Từ Khuyết, muốn nói lại thôi.
Trên thực tế vấn đề mà nàng muốn hỏi có quá nhiều.
Ví dụ như vốn là thân thể phàm nhân, tại sao có thể ở bên trong ảo cảnh nắm giữ loại binh khí này, làm sao từ trong nhẫn trữ vật lấy ra được?
Lại ví dụ như tại sao đột nhiên tính tình đại biến, kiêu căng phản kháng cùng giết người như vậy?
- A! A Tử cô nương!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên biến sắc, mặt lộ vẻ sợ hãi không còn chút máu.
"Loảng xoảng" một tiếng, hắn cực kỳ hoang mang ném Gatling trong tay xuống, khó có thể tin nói:
- Chuyện này... đây là cái gì? Ta là ai, đây là đâu? Là ai cầm Gatling nhét vào trong tay ta? A! Chuyện này... những người này tại sao chết ở chỗ này, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
- Ngươi... ngươi làm sao thế?
Tử Hà tiên tử lập tức ngẩn ra, có chút ngạc nhiên với biến hóa bất thình lình của Từ Khuyết.
Từ Khuyết biểu hiện ra vẻ "hoảng hốt", hai tay ôm đầu, lộ vẻ "thống khổ" nói:
- Là ta, ta nhớ rồi, là ta giết những người đó! Tại sao? Vì sao lại như vậy, tòa trận pháp này tại sao lại đối xử với ta như vậy, tại sao phải đưa Gatling cho ta, tại sao bắt ta làm một tên đao phủ!
Nói đến đây, hắn ngửa đầu nhìn, giống như điên cuồng nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, thất tình lục dục trận, ngươi cho rằng như vậy liền có thể khiến cho ta trở thành đao phủ sao? Không, ngươi sai rồi, Chí Tôn Bảo ta đỉnh thiên lập địa, cho dù có chết cũng sẽ không tùy ý để ngươi khống chế, tuyệt sẽ không trở thành công cụ giết người của ngươi.
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn về phía hòn giả sơn trong vườn hoa mà vừa nãy Vương quản gia đụng vào, trên mặt lộ ra biểu hiện kiên định, dứt khoát vọt tới, nghiễm nhiên làm bộ quyết tâm muốn lao vào chết ở nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận