Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 547: Không Quên Sơ Tâm

- Ầm!
Sau một tiếng vang lớn, nam tử cầm bạch ngọc thạch bị một trọng xích quật ngã tại chỗ, cả người nằm trên mặt đất, trán chảy máu tươi.
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều há hốc mồm.
Bao gồm cả nam tử cầm bạch ngọc thạch, chẳng ai ngờ tới, thiếu niên ăn mặc phổ thông kia sau khi bị trào phúng đã xoay người rời đi, lại vì tên Hàn Quốc Cường mà đột nhiên xoay người quay lại tập kích.
Đáng sợ hơn chỉ là, công kích của hắn, bất kể là tốc độ hay sức mạnh, đều vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Anh Biến kỳ tầng bốn!
Từ Khuyết lộ ra thực lực, trong nháy mắt cảnh giới cũng bị mấy người ở đây cảm ứng được, khiến bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Một thiếu niên có vẻ như người nhà quê, lại có cảnh giới Anh Biến kỳ tầng bốn, sao lại có chuyện như thế?
Hiển nhiên, Từ Khuyết đã đánh giá cao thực lực toàn bộ người hải ngoại.
Trước khi tới đây, hắn tiếp xúc với hai phe nhân mã của hải ngoại, một bên là Hải tộc, một bên là Nhân tộc.
Nhưng thực lực hai phe này vốn không tệ, người nào cũng là Anh Biến kỳ, ép Từ Khuyết phải dùng đến pháp quyết Tinh Thần mới giải quyết được.
Sau đó khi hắn chân chính tới Đông Hoang đại lục, chẳng hiểu gì mà gặp phải ba cường giả Luyện Hư kỳ, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
Vì thế Từ Khuyết rất cẩn thận, cho rằng tất cả mọi người ở hải ngoại đều yêu nghiệt như thế.
Nhưng bay giờ hắn biết mình sai rồi.
Không phải tất cả mọi người đều trâu bò như vậy, thậm chí có thể nói, thực ra hải ngoại chỉ là mô hình phóng lớn của Ngũ Hành Sơn.
Nơi này có cường giả, cũng có người yếu, có người thiên tư thông minh, cũng có người tư chất bình thường.
Chỉ có linh khí và thiên tài địa bảo phong phú hơn so với Ngũ Hành Sơn, vì thế mới sinh những người có thực lực mạnh, số lượng cũng lớn lên, nhưng vẫn có vô số người yếu tồn tại.
Ví dụ như đám con nhà giàu trước mắt mà hắn gặp phải đây, bao gồm cả Hàn Quốc Cường bị một chiêu của hắn quật ngã, dáng vẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng tu vi cũng mới đạt tới Nguyên Anh kỳ tầng tám, chín.
Từ tác phong của bọn chúng có thể nhận ra thân thế của người này hẳn là không đơn giản, khẳng định không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng kẻ này tu luyện nhiều năm như vậy, cũng vừa mới đạt tới Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, đến Anh Biến kỳ cũng chưa thể bước vào, hiển nhiên tư chất cũng chẳng ra sao.
Từ Khuyết lập tức tỉnh táo lại, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ —— lão tử sợ ngươi quá à?
Hắn không nhịn được mà nhớ lại năm đó khi vừa sống lại, không phải cũng là tu luyện từ Luyện Khí kỳ đi lên sao?
Khi đó mình cũng rất ngông cuồng! Luyện Khí kỳ đã dám đối đầu với Nguyên Anh kỳ, Trúc Cơ kỳ thì dám giết Kim Đan kỳ, Kết Đan kỳ đã đối đầu với Anh Biến kỳ, đây mới gọi là cách trang bức đúng đắn!
Bây giờ hắn đã Anh Biến kỳ, bởi vì sợ gặp phải Luyện Hư kỳ mà bó tay bó chân, như vậy sao có thể được?
Đã nói phải trang bức mà?
Trang bức quan trọng nhất là gì?
Đương nhiên là sơ tâm!
Trời ạ, đây chính là kiến thức ban đầu.
Sơ tâm không thể đổi!
Không thể quên sơ tâm!
Lúc trước hắn trang bức đến mức kiêu ngạo như vậy, bây giờ sao có thể túng quẫn đến mức này?
"Ầm!"
Nghĩ tới đây, trên người Từ Khuyết đã khôi phục lại thần thái hung hăng ngày xưa, một chân đạp trên người Hàn Quốc Cường.
Thời khắc này Từ Khuyết anh tư bộc phát, ánh mắt không còn thu liễm nữa, loại ý tứ còn trẻ mà ngông không e dè, một lần nữa triển khai không bỏ sót chút nào.
Hắn lại nhớ tới sơ tâm, bỏ qua căn dặn của Nữ Đế nó phải biết điều.
Biết điều? Không tồn tại!
Trang bức mới là con đường đúng đắn!
- A! Ngươi... Ngươi là người nào?
Hàn Quốc Cường bị một chân giẫm lên người, đau đến mức gào lên, vẻ mặt sợ hãi hỏi.
Y biết mình tính sai rồi, vốn tưởng rằng Từ Khuyết chỉ là một tu sĩ phổ thông, người không có bối cảnh.
Nhưng không nghĩ tới, đây lại là một thiên tài Anh Biến kỳ.
Ở đây, chỉ cần người nào dưới 30 tuổi trở xuống đạt tới Anh Biến kỳ đều có thể coi là thiên tài.
Mà người dưới 200 tuổi đạt tới Luyện Hư kỳ, liền có tư cách trở thành Thánh Nữ và Thánh Tử.
Đây là cạnh tranh địa vị giữa những người trẻ tuổi.
Thiên tài và Thánh Tử Thánh Nữ, người bình thường đều không dám đắc tội, hơn nữa những người này đa số đều đến từ một số gia tộc danh giá hay từ một thế lực môn phái, bối cảnh không hề đơn giản.
Lần này, Hàn Quốc Cường cảm thấy mình đã đá vào tấm sắt, trong lòng vô cùng thấp thỏm, thậm chí là đám đồng bọn đi cùng y, cũng chỉ đứng ở một bên, không dám ra tay với Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
- Tại hạ Tạc Thiên Bang Lý Bạch, là người đọc sách!
Tạc Thiên Bang?
Đám người nghe thấy cái tên này thì đều sửng sốt.
Đây là tên bang phải quỷ quái gì, tại sao họ chưa từng nghe nói?
Tên này đang nói đùa đúng không? Một bang phái xa lạ như vậy, sao có thể bồi dưỡng được một thiên tài còn trẻ như vậy?
Lẽ nào đây là một đệ tử của gia tộc lớn nào đó cố ý đi ra giả heo ăn thịt hổ?
Nghe nói gần đây có rất nhiều thiên tài ăn no không có chuyện làm, liền thích ngoài gây chuyện, cố ýn mặc phổ thông, thu liễm tu vi, bị người bắt nạt cũng im lặng không lên tiếng, sau đó bạo phát thực lực giết ngược lại, vô cùng đáng ghét.
Nghĩ tới đây, lại nhìn Từ Khuyết lúc này không còn vẻ sợ hãi còn vô cùng hung hăng, trước sau khác biệt lớn như vậy, Hàn Quốc Cường và đám đồng bạn càng tin vào suy đoán của mình, người trước mắt này, tuyệt đối là một kẻ giả heo ăn thịt hổ.
- Cha ta tên Hàn Ý chính là phó Thành chủ Thiên La Thành, huynh trưởng ta tên Hàn Quốc Thắng là đội trưởng đội hộ vệ Thiên La Thành, ngươi... ngươi không được làm loạn!
Hàn Quốc Cường thấp thỏm nói, cảm thấy cần phải báo tên gia tộc, bằng không nếu như tên thiên tài này giết chết mình thì quá oan.
Nhưng Từ Khuyết vừa nghe Hàn Quốc Cường nói còn có huynh trưởng gọi là Hàn Quốc Thắng, lông mày lập tức nhíu lại, càng tức hơn.
Dám đặt tên này, rõ ràng là muốn gây chuyện đây!
"Đùng!"
Lúc này, hắn dẫm một chân lên trên mặt Hàn Quốc Cường, nổi giận mắng:
- Hàn Quốc Cường đúng không?
Đùng!
Lại một chân!
- Hàn Quốc Thắng đúng không?
Đùng!
- Lấy tên là gì?
Đùng!
- Gọi huynh trưởng ngươi tới đây!
...
Liên tiếp bốn chân đã xuống, khiến Hàn Quốc Cường hai mắt đầy sao, dáng vẻ sắp ngất.
Nhưng y ngờ ngợ nghe được Từ Khuyết mắng, dường như là có là ý kiến với tên của bọn họ, nhưng lại cảm thấy không đúng, bởi vì cuối cùng Từ Khuyết lại bảo y gọi đại ca của y đến.
Lẽ nào là đến vì huynh trưởng? Mẹ nó, nhất định là như vậy, tên này là cố ý đến gây chuyện.
Hàn Quốc Cường đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy người trước mắt này nhất định là vì huynh trưởng Hàn Quốc Thắng mà đến, dù sao huynh trưởng cũng là thiên tài, bằng không cũng không thể lấy được chức đội trưởng đội hộ vệ Thiên La Thành.
- Ngươi muốn tìm huynh trưởng ta, tại sao lại tìm ta trút giận?
Hàn Quốc Cường căm tức nói, cảm thấy mình quá oan.
Nhưng y cũng thầm thở phào một hơi, nếu như Lý Bạch trước mắt này thật sự là kẻ địch của huynh trưởng y, chứng tỏ bối cảnh song phương tương đương với nhau, có lẽ sẽ không dám hạ tử thủ với y.
- Tiên sư nó, ngươi còn dám mạnh miệng? Husky!
Từ Khuyết nổi giận đùng đùng, khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung ngày xưa ở Ngũ Hành Sơn.
Hắn hiểu rõ, biết điều nhẫn nại không phải con đường mình nên đi, dù hắn tỏ ra biết điều như thế nào đi nữa, rồi nhẫn nại như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn sẽ có người chủ động tới gây sự với hắn.
Người hiền lành bị chó bắt nạt, so với bị bắt nạt, không bằng bắt nạt ngược lại đối phương.
- Làm gì?
Husky nghe được Từ Khuyết gọi mình, sợ hết hồn, cảnh giác hỏi.
- Y dám tranh luận với chúng ta, ngươi nói nên làm gì bây giờ?
Từ Khuyết cười lạnh nói.
Ngày hôm nay hắn chuẩn bị muốn làm lớn chuyện, để cái tên Tạc Thiên Bang, cũng như Ngũ Hành Sơn vang khắp Đông Hoang.
Husky lại cảnh giác, cho rằng Từ Khuyết muốn tính toán nó, kéo nó xuống nước vội vàng lui một bước, ngượng ngùng cười nói:
- Tranh luận thì tranh luận, dù gì ngươi cũng thắng rồi.
- CMN, không phải ngươi vừa nói muốn làm thịt y sao? Lúc này còn ngại ngùng? Mau lại đây, quy tắc cũ!
Từ Khuyết trợn mắt nói.
Husky nghe xong đột nhiên hai mắt sáng lên, hưng phấn nói:
- Ngươi nói quy tắc cũ?
- Đúng, quy tắc cũ!
- 666!
Bạn cần đăng nhập để bình luận